Tần Thải Lam phát hiện hôm nay có chút không thích hợp, ngoài phòng hạ phó nện bước nóng nảy hơn không ít, ngẫu nhiên thoảng qua nói chuyện với nhau, tuy nghe không rõ ràng nhưng khó nén kinh hoảng luống cuống.
Tuy nàng thủ tiết, dưới gối lại không con, nhưng tốt xấu vẫn là Vương phi, trong viện cũng đều là tâm phúc hồi môn, ai dám nói xấu trước viện nàng?
Nhưng Tần Thải Lam vẫn chưa để ý, chỉ an tĩnh nằm, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm đỉnh màn, cũng không mảy may phản ứng bên ngoài.
Mãi đến khi nàng phát hiện, đại nha hoàn Thu Vũ bên người cũng khó nén kinh hoảng.
Tuy Thu Vũ nỗ lực trấn định, nhưng đôi tay run nhè nhẹ và trong mắt sợ hãi bán đứng nàng.
“Ra chuyện gì?”
Tần Thải Lam chuyển tầm mắt qua trên mặt đối phương, lẳng lặng hỏi một câu.
Thu Vũ không dám nói, tuy Trương ma ma mệt bị bệnh, nhưng trước khi đi dưỡng bệnh đã nhấn mạnh vài lần, chuyện lớn cỡ nào cũng không thể quấy rầy chủ tử tĩnh dưỡng thân thể, trời sập cũng không được!
Trương ma ma bệnh tình rào rạt, hiện tại bất tỉnh nhân sự, nhưng ra nhiễu loạn lớn như vậy, Thu Vũ cũng không có chủ ý, bị chủ tử hỏi lập tức run run.
“Ngươi không được giấu diếm, đã biết chưa?”
Tần Thải Lam nói chuyện thực bình tĩnh như cũ, hoặc là nói, bắt đầu từ ngày đó, nàng chính là dáng vẻ này.
Không khóc không nháo, tỉnh cũng chỉ là lẳng lặng nhìn chằm chằm đỉnh màn, không khóc la ầm ĩ, không kiệt tê kêu gào.
Nhưng chính là bình tĩnh thế này làm Thu Vũ thật sự kinh hoảng, mặt ngoài nhìn gió êm sóng lặng, bên trong tất nhiên là sóng ngầm mãnh liệt, một khi bộc phát ra ai cũng khiêng không được.
Nàng không dám làm người đâm thủng vỏ bọc bình tĩnh kia, phải biết rằng, chủ tử vốn dĩ lúc nên tàn nhẫn chắc chắn sẽ tàn nhẫn.
Thu Vũ đầu gối mềm nhũn, quỳ gối trước giường, Tần Thải Lam không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, hoàn toàn không dời đi tầm mắt.
Nàng nuốt nuốt nước miếng, run run bẩm: “Hồi bẩm nương nương, Hoàng hậu nương nương bị phế, Lâm Giang Hầu phủ bị xét nhà đoạt tước, chín tộc Kỷ thị lập tức bị bắt giữ, theo luật xử trí.”
Thực rõ ràng, một đảng Khôn Ninh Cung hoàn toàn suy sụp, là nhân vật trung tâm một đảng thông đồng với địch, con trai của phế hậu, kẻ đoạt đích thất bại, Trần Vương sắp không xong, mà Ngụy Vương đã chết trận đồng dạng không chiếm được tiện nghi.
Ngụy Vương đã chết, bọn họn không biết hắn có tiện nghi hay không, nhưng là góa phụ của Ngụy Vương, cùng với một phủ chủ tử nô tài, nhất định tao ương.
Nếu có thể tìm được đường ra, ai lại muốn chết? Ai cũng không muốn.
Ngụy Vương phủ lòng người hoảng sợ là tất nhiên, Trương ma ma bệnh lợi hại, Thu Vũ phí một phen tâm tư, mới làm chủ viện miễn cưỡng duy trì bình thường.
Thu Vũ sợ hãi, nhưng Tần Thải Lam nghe xong lại không có quá nhiều phản ứng, trầm mặc một lát, tiếp theo lại hỏi: “Vì sao?”
“Hai người thông đồng với địch bán nước, bốn năm trước Tùng Bảo dịch cấu kết Thát Đát đại vương tử, cũng chính là Thát Đát Khả Hãn lần này bị bắt sống, nội ứng ngoại hợp, hãm sát hơn hai mươi vạn quân dân Tùng Bảo.”
Chiếu thư phế hậu đã bố cáo thiên hạ, Lâm Giang Hầu phủ bị cấm vệ quân vây quanh, xét nhà giam giữ đồng thời tiến hành.
Việc này giống như nước lạnh bắn vào chảo dầu nóng bỏng, toàn bộ kinh thành đều sôi trào, Ngụy Vương phủ ở bên trong thành, tin tức thu được thật sự mau.
“Tùng Bảo dịch?”
Tần Thải Lam ngơ ngẩn mà lặp lại một câu.
Từng chữ tách ra, nàng biết được, nhưng một lần nữa tổ hợp, nàng lại nghe không hiểu lắm.
Hoặc là nói, nàng không thể tin tưởng.
Giây lát, vẻ mặt Tần Thải Lam bình tĩnh nháy mắt bị đánh nát, nàng bỗng chốc ngồi dậy, gắt gao nhìn chằm chằm nha hoàn bên người: “Ngươi nói chính là Tùng Bảo dịch?”
Thu Vũ kinh hồn táng đảm, lại không thể không gật đầu.
“A, ha hả.”
Tĩnh mịch nửa ngày, Tần Thải Lam nở nụ cười, tiếng cười bắt đầu thực nhẹ rất chậm, dần dần đề cao, cuối cùng trở nên kiệt tê, điên cuồng mà tuyệt vọng.
“Ha ha ha ha!”
“Ha ha ha ha ha ha!”
Tùng Bảo dịch, tuy Tần Thải Lam không tự mình trải qua, lại như cũ khắc cốt ghi tâm, trận chiến dịch tàn khốc này mang đi vị hôn phu của nàng, thiếu niên lang chân thành tha thiết chuyên nhất.
Nàng bất đắc dĩ, chỉ có thể trở thành quân cờ vì gia tộc liên hôn, lên làm Ngụy Vương phi.
Sau khi thành thân đủ loại không như ý cũng thôi đi, phu nhân trong kinh cơ bản đều chịu đựng giống nhau, đáng tiếc Ngụy Vương đã chết, cốt nhục trong bụng cũng không còn.
Lúc này, bỗng nhiên phát hiện vị hôn phu cũ của nàng đã trở lại, trải qua gian nguy, cuối cùng lập được chiến công hiển hách, bỗng chốc chiến thắng trở về.
Tạo hóa trêu người, chỉ trong thời gian mấy năm, nàng bỏ lỡ hạnh phúc, từ đây như trời với đáy biển, không thể nhìn cũng không thể chạm vào.
Hiện tại thế nhưng nói cho nàng, tất cả không phải ý trời?
Hoàn toàn không có tạo hóa trêu người, là mẹ chồng cao cao tại thượng của nàng làm ra.
Một mưu kế của bà ta dễ dàng điên đảo cuộc đời nàng, làm cuộc đời nàng cứ như một chuyện cười lớn, đời này ngoại trừ tiếc nuối, thương tiếc và oán hận, cái gì cũng không còn.
Bốn năm trước Ngụy Vương mười lăm tuổi, nếu nói hắn không biết, Tần Thải Lam không tin. Thê tử của tội nhân thông đồng với địch, nói vậy, thực mau ngay cả tư cách cười trào phúng nàng cũng không có.
“Thu Vũ!”
Tần Thải Lam bỗng chốc thu lại tiếng cười, ngồi dậy, đôi mắt mang theo nước mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thu Vũ.
Thu Vũ tâm can phát run: “Nương nương, có nô tỳ.”
“Chuẩn bị xe.” giọng Tần Thải Lam không lớn, lại âm trầm: “Lập tức đi!”
“Dạ.”
Chủ tử như vậy làm người kinh hoảng, Thu Vũ không dám hỏi vì sao, cũng không dám khuyên, bò lăn ra cửa phân phó chuẩn bị xe ngựa.
Tần Thải Lam sinh non thân thể vốn suy yếu, giờ phút này lại hành động như gió, nhanh nhẹn lên xe ra Ngụy Vương phủ, đi thẳng đến hoàng cung.
Tuy Hoàng hậu bị phế, hoàng tử dưới gối mắt thấy ngày vui ngắn chẳng tầy gang, nhưng tốt xấu hiện tại còn chưa có động tĩnh, nàng như cũ là thân vương phi.
Cao Húc sai người áp Trần Vương, nhưng Ngụy Vương phủ hắn vẫn chưa chú ý, dù sao Ngụy Vương đã qua đời, chỉ còn lại một sân quả phụ nô tài.
Ngụy Vương phi bị xem nhẹ, Tần Thải Lam thực thuận lợi vào nội cung.
Nhưng cũng không hơn, cung vua không phải địa bàn của nàng, nàng không rành đường, thậm chí ngay cả vị trí lãnh cung nàng cũng không biết.
Lúc này, có một người không dấu vết trợ giúp nàng.
Người này chính là Lệ Phi.
Lệ Phi phi thường thức thời, bà và Hoàng hậu tranh chấp, chưa chắc không có ý tưởng thay thế, muốn chiến đấu hăng hái ở tuyến đầu đoạt đích.
Nhưng trước khi chứng thực, mẹ con bà thận trọng từ lời nói đến việc làm, ngôn hành cử chỉ chưa bao giờ biểu lộ ra một tia.
Tiến có thể công, lui có thể thủ.
Bắt đầu từ một khắc Hoàng Thái tử thay mặt thiên tử thân chinh, bà lui rất nhanh nhẹn, mẹ con hai người lập tức tỏ vẻ thần phục trung thành Đông Cung.
Tứ hoàng tử mới vừa mười lăm tuổi, bởi vì liên tiếp biến cố còn chưa vào triều, không lây dính chút quyền bính nào, Cao Húc cũng không phải không thể dung, vì thế, hắn tỏ vẻ vui lòng tiếp thu.
Hoàng hậu rơi đài, quyền bính trong tay lập tức sụp đổ, cung quyền lập tức dừng trên tay Lệ Phi, Dung Phi trước đó cùng nhau giải quyết cung vụ. Trong đó lấy quy phục nhanh nhất Lệ Phi là chủ, chậm một bước Dung Phi là phụ.
Bên này Tần Thải Lam mới vừa vào cửa cung, bên kia Lệ Phi liền biết được việc này.
“Nàng không phải đang tĩnh dưỡng sao? Sao lại tới?”
Là kình địch với Kỷ Hoàng hậu hai mươi năm, Lệ Phi quá hiểu biết bà ta, cũng rõ như lòng bàn tay bối cảnh của con dâu bà ta là Ngụy Vương phi.
Là một nữ nhân, nghĩ lại tưởng tượng, bà thực dễ dàng biết Tần Thải Lam oán giận.
Thù sâu hận lớn huỷ hoại cả đời! Quãng đời còn lại cũng không thể sống tốt, nếu là người lòng dạ không đủ rộng rãi, còn sống chính là một loại tra tấn.
Lệ Phi cười cười, đáy mắt hiện lên một tia hưng phấn: “Truyền lời xuống, làm người lặng lẽ phối hợp Ngụy Vương phi của chúng ta.”
Mẹ chồng nàng dâu liều mạng, quá làm người vui sướng.
Đối với Hoàng hậu, bà hận không thể lột da cắt thịt, đối phương càng ti tiện thê lương, bà càng cao hứng.
Vì thế, sau khi Tần Thải Lam vào hậu cung, tùy ý gọi một thái giám vẩy nước quét nhà dẫn đường, đối phương thực nhanh nhẹn liền ứng.
Đoàn người nhanh chóng tiếp cận lãnh cung.
Chuyển qua cuối cùng một khúc cong, tiểu thái giám dừng bước nói rõ, trước khi lui ra giống như lơ đãng nhắc nhở một câu: “Bẩm Vương phi nương nương, ngày thường lãnh cung đều bị khóa lại, cũng là khéo, hôm nay Thái tử phi nương nương tới, mới mở ra.”
Ngụ ý là, lần sau lại muốn đến, liền không có cơ hội.
Tiểu thái giám dẫn đường cũng có ý tứ, vừa vặn không chạm mặt một hàng Thanh Ninh Cung, Tần Thải Lam nghiêng người nhìn ra xa, vừa vặn thấy Kỷ Uyển Thanh ra lãnh cung, bước lên kiệu trở về.
Nàng liếc mắt nhìn khóa lớn bằng đồng thau, chờ một lát, chờ một hàng Đông Cung rẽ qua khúc cong, liền trực tiếp đi ra ngoài.
Các ma ma lãnh cung sau một bước đi ra, đang đóng cửa muốn khóa lại, chợt nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, trong lòng hơi nghi ngờ, bỗng nghe một nữ tử lạnh lùng nói: “Mở cửa, ta muốn đi vào.”
Ma ma giật mình quay đầu lại, thấy một nữ tử mặc cung trang màu trắng cài trâm bạc đứng phía sau, sắc mặt nàng tái nhợt khó nén tiều tụy, vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt lại sâu thẳm hình như có mạch nước ngầm chuyển động, phía sau vây quanh mấy ma ma nha hoàn phục sức trang điểm vương phủ.
“Ngụy Vương phi nương nương?”
Có thể lăn lộn lâu dài ở hoàng cung liền không có người ngốc, các ma ma giật mình, liền phản ứng lại.
“Mở cửa, ta muốn đi vào.” Tần Thải Lam lặp lại một lần.
Các ma ma chần chờ, lãnh cung, nói khó vào cũng khó vào, nói dễ vào cũng dễ vào, phải xem chủ tử có năng lực hay không.
Hoàng hậu đều bị phế, một đảng Khôn Ninh Cung thông đồng với địch bán nước, Ngụy Vương Trần Vương hai phủ xuống dốc sắp tới, nói thực ra, bọn họ không thèm để ý Tần Thải Lam.
Bọn họ cố kỵ chính là, người thả Ngụy Vương phi đến nơi này.
Trong hậu cung đỉnh núi san sát, chủ tử nhiều như lông trâu, có đôi khi tiểu quỷ khó chơi nhưng các nàng cũng không dám đắc tội ai, rốt cuộc cung tì bị sai đến trông giữ lãnh cung toàn là không có chỗ dựa.
Thái tử phi chắc chắn sẽ thành Hoàng hậu không sai, đáng tiếc bọn họ không phải người của Thanh Ninh Cung, càng không phải tâm phúc của Thái tử phi, sao có thể có thể lúc nào cũng coi chừng?
Nếu Thái tử phi còn để ý thứ dân Kỷ thị, các ma ma chết sống cũng phải cẩn thận để ý.
Nhưng vấn đề là, hình như Thái tử phi thấy thứ dân Kỷ thị một lần rồi thôi, không có tính toán lại phản ứng.
Xem ra là để thứ dân Kỷ thị tự sinh tự diệt.
Nếu Thái tử phi để ý, đương nhiên các ma ma không chịu thả người vào, chỉ là nếu không thèm để ý, ……
Cân nhắc các loại nhân tố một lần, tính toán ra biện pháp thoả đáng nhất, lãnh cung ma ma trầm mặc nửa ngày, cuối cùng tránh qua một bên: “Mời nương nương vào, chỉ là lãnh cung là nơi đặc thù, người không phận sự không thể vào.”
Cầm đầu ma ma mặt mang khó xử, liếc mắt nhìn nha hoàn ma ma phía sau Ngụy Vương phi.
Tần Thải Lam gật đầu: “Được, một mình ta đi vào là được, nhưng, các ngươi cũng không thể đi theo.”
Sắc mặt nàng trắng bệch, gầy yếu bất kham, hẳn là lăn lộn không ra chuyện gì quá lớn. Hơn nữa tình huống hôm nay đặc thù, những người khác trong lãnh cung đều bị nhốt lại, bên trong cũng không có nguy hiểm công kích gì.
Các ma ma đồng ý, cũng không dẫn đường, tùy tay chỉ vị trí, làm nàng chính mình đi vào.
Bởi vì được quét tước, không khó tìm đường, Tần Thải Lam thực mau liền đến nơi.
Nàng không tiếng động tiếp cận, đứng ở ngoài phòng, xuyên thấu qua cửa lớn phá hư, rũ mắt nhìn nữ nhân một thân chật vật bên trong.
Hoàng hậu đầu tóc tán phát, nằm ngửa trên mặt đất, chỉ có ngực hơi hơi phập phồng, một thân bụi đất dơ bẩn, vạt áo rách nát, hai má bầm tím nhỏ máu, lãnh cung ma ma lực tay rất lớn, khóe miệng bà ta đều bị đánh vỡ.
Mấy canh giờ trước, bà là quốc mẫu cao cao tại thượng, hiện tại chính là thứ dân mang tội mà cung tì cấp thấp đều có thể đánh.
“A, ha hả!”
Tần Thải Lam cười, giờ khắc này, nàng cực kỳ vui sướng, kẻ đầu sỏ hủy cả đời nàng, làm nàng nghiền lạc thành bùn, rốt cuộc bị báo ứng.
Nhưng, này cũng không đủ!
“Ngươi,……”
Hoàng hậu bị tiếng cười kinh động, bà ta cố sức mở mí mắt trầm trọng, người tới ngược sáng chậm rãi đi tới, bà ta phải nheo nheo mắt mới nhìn rõ ràng.
Vừa thấy rõ người tới là ai, bà ta giận tím mặt: “Phụ nhân vô năng như ngươi, còn dám tới?!”
Ngụy Vương phi sảy thai nhi trong bụng, làm con trai lớn tuyệt tự, khi đó Hoàng hậu chợt nghe tin dữ, bà ta hận đến tim gan cồn cào, liên tiếp mấy ngày lệnh ma ma ra cung nghiêm khắc mắng Ngụy Vương Phi.
Tần Thải Lam đến nay vẫn suy yếu, mấy ngày nay lại không thể không chịu đựng quỳ hai ba canh giờ nghe huấn.
Hoàng hậu không còn con trai cháu trai thương tâm phẫn nộ, ngay cả bị mang thanh danh khắc nghiệt cũng không màng, ngược lại, Tần Thải Lam cũng sớm sinh lòng oán hận lão chủ chứa này.
Mẹ chồng nàng dâu hai người oán hận chất chứa không cạn, hơn nữa không bao lâu, liền bạo phát chuyện như vậy.
“A, ha hả a!”
Tần Thải Lam châm chọc mà cười: “Vô năng? Đứa trẻ kia không sinh ra mới tốt.”
“Sinh ra chính là một tội nhân, bị người kỳ thị, lưng đeo tội nghiệt phụ thân tổ mẫu gây ra, chú định cả đời buồn bực không tự do, còn sống càng khó chịu hơn đã chết, có cái gì tốt?”
“Không bằng sớm đầu thai tìm nhà tốt, thoát khỏi phần đau khổ này.”
Tuy lời nàng nói có chút khoa trương, nhưng cũng không phải không có căn cứ, Hoàng hậu bị tàn nhẫn chọc vào nỗi đau: “Ngươi là tiện phụ, khắc chồng khắc con, nói hươu nói vượn!”
Hoàng hậu kiệt sức, nhưng như cũ giãy giụa bò lên, muốn xé rách đối phương: “Bản cung xé miệng của ngươi!”
Tần Thải Lam tới không phải để bị đánh, nàng nhìn quét trong nhà một vòng, kéo xuống một cây gỗ khung cửa sổ lung lay sắp đổ, hai tay cầm ổn, đánh đòn phủ đầu, hung hăng đập vào chân Hoàng hậu: “Hừ, nói sai rồi, là bà hại con hại cháu!”
Nàng tất nhiên suy yếu, nhưng chuyến này cưỡng chế đầy ngập oán hận mà đến, làm nàng bùng nổ sức lực cực lớn, một gậy gõ đúng vị trí, rất nhỏ “Răng rắc” một tiếng giòn vang, Hoàng hậu đau nhức, lập tức kêu thảm thiết ngã xuống đất.
“Đau sao?!”
“Ta trả cho bà mỗi ngày sai người tới răn dạy ta?!”
Gỗ khung cửa sổ cổ xưa lại rắn chắc một chút tiếp một chút, thật mạnh đánh vào trên người Hoàng hậu, Tần Thải Lam hận cực, chọn phần đầu đối phương mà đánh, Hoàng hậu cuộn tròn thân thể hai tay che chở đầu, như cũ vỡ đầu chảy máu.
Thấy máu tươi, Tần Thải Lam càng điên cuồng, hai mắt nàng đỏ đậm, tức giận quát: “Bà huỷ hoại cả đời ta, còn dám bắt ta làm con dâu bà?!”
“Bà nói? Làm sao bà dám? A!”
Nếu nàng gả cho nhà phúc hậu khác, tuy rằng phiền muộn, nhưng không phải không thể sống, hiện tại một đảng Kỷ Hoàng hậu đổ, Ngụy Vương đã chết, hài tử không còn, nhà mẹ đẻ Anh Quốc Công đặt chân quá sâu khẳng định chạy không thoát.
Tần Thải Lam xuất thân nhà cao cửa rộng, thiên kim quý nữ, muốn ngày sau nàng làm thê tử của tội nhân kéo dài hơi tàn vài chục năm, cả đời phụ thuộc, bị người thóa mạ, nàng thà rằng lập tức chết.
Đương nhiên, trước đó, nàng cần thiết kéo theo Kỷ Hoàng hậu, nàng không làm gì cả sẽ cảm thấy thực xin lỗi chính mình.
Dĩ vãng thống hận, tương lai tuyệt vọng, hội tụ thành lực lượng kinh người, Tần Thải Lam đánh Hoàng hậu hồi lâu, mới ném xuống cây gỗ.
Nàng nâng tay, lấy xuống một cây trâm bạc trên tóc, ấn cơ quan, “cạch” một tiếng vang nhỏ, thân trâm hơi thô rơi xuống đất, lộ ra lưỡi dao thon dài.
Đây là một chủy thủ nhỏ thiết kế tinh diệu, dị thường sắc bén, là đồ cưới của mẫu thân Tần Thải Lam. Nhà ngoại nàng xuất thân võ tướng, để chủy thủ nhỏ vào đồ cưới của con gái, xem như phòng thân.
Tần mẫu cả đời không dùng chủy thủ đặc thù này, hiện giờ con gái bà lại cảm thấy cực kỳ thuận lợi.
“Bà ngoan độc như vậy, vừa ra tay chính là hai mươi vạn quân dân, ta muốn xẻo tim bà ra, nhìn xem nó là đỏ hay là đen.”
Tần Thải Lam lạnh lùng cười, nàng chưa chắc có cảm xúc sâu đậm đối với hai mươi vạn quân dân, nàng để ý chính là chiến dịch lần đó huỷ hoại cả đời nàng, kéo nàng khỏi quỹ đạo hạnh phúc, rơi vào tuyệt cảnh hiện giờ.
Nhà mẹ đẻ, nhà chồng, cái gì cũng không còn.
Hoàng hậu thấy vậy đại biến, mấy phen giãy giụa bùng nổ, sớm kiệt sức, hơn nữa bà ta chưa ăn sáng và cơm trưa, tao ngộ một vòng hành hung, ngay cả tức giận cũng không có sức lực.
Nhưng bản năng cầu sinh, như cũ làm bà ta nỗ lực di động thân thể” “Ngươi cái này tiện phụ, ngươi dám……”
“Đúng vậy, ta dám!”
Giọng Tần Thải Lam căm hận đánh gãy đối phương nói: “Điểm này thống khổ, không bằng một phần vạn của ta.”
Hoàng hậu mắt lộ ra sợ hãi, đáng tiếc đã chậm, Tần Thải Lam cười lạnh nhào lên, giơ tay hung hăng chính là một cây trâm!