Con Đường Sủng Thê

Chương 31-1

Tiếng vó ngựa đi xa, A Kết cũng từ trong sương phòng đi ra, bắt gặp mẫu thân vừa cười vừa trở về, ngạc nhiên nói:"Nương, vừa rồi hắn tới làm gì?" Cũng chỉ có hắn cưỡi ngựa đến đây, hơn nữa khi mẫu thân ra ngoài nang còn nghe thấy tiếng của đệ đệ."

Liễu thị bất đắc dĩ nói:"Triệu công tử muốn dẫn Tiểu Cửu đi vào trong núi săn thú."

A kết trong lòng cả kinh, "Nương, người đồng ý rồi sao?"

Liễu thị gật đầu, nhìn về luống củ cải trắng trong vườn nói:"Người ta cố ý tới hỏi, sao ta có thể không đáp ứng? A kết đừng lo lắng, Triệu công tử từ nhỏ tập võ, thường đi vào trong núi săn bắn, nhiều năm như vậy cũng chưa xảy ra việc gì. Mới vừa rồi hắn cũng nói, chỉ đưa Tiểu Cửu đi dạo xung quanh, không có nguy hiểm." Lần trước đi Triệu gia, Ninh thị nói rất nhiều chuyện của Triệu Trầm, cho nên Liễu thị cũng yên tâm.

Nhưng A Kết vẫn có chút lo lắng, nàng vẫn nhớ rõ việc Triệu Trầm từng dùng đệ đệ để uy hiếp nàng, ngày hôm qua nàng còn khéo léo lời cầu hôn của Triệu phu nhân, ai biết có phải Triệu Trầm không vui, muốn lấy đệ đệ ra uy hiếp nàng?

Thầm oán mẫu thân tin tưởng đối phương như thế, A Kết miệng mở rồi khép, cuối cùng không nói nên lời. Triệu Trầm trước mặt cha mẹ luôn giữ lễ phép, trước kia còn cứu đệ đệ, cha mẹ cơ bản không thể không tin ân nhân cứu mạng.

A kết chán nản đi về phòng, đứng ngồi không yên.

Chắc không, hắn sẽ không ăn hiếp đệ đệ, nếu Tiểu Cửu thật sự bị hắn khi dễ sẽ không muốn cùng hắn học võ, hơn nữa còn có quan hệ của hai nhà, hắn sẽ không làm ra việc như vậy. Hắn muốn hù dọa nàng sao? Muốn dùng cách này để cảnh cáo, nhắc nhở nàng nên nhanh chóng đáp ứng ư?

Trong đầu A Kết xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, nhưng mà từ trước đến nay, thanh danh buôn bán của Triệu Trầm rất tốt, trừ khi đệ đệ thật sự không may, nàng thật sự không tìm được lý do nào ngăn trở.

Áo mũ chỉnh tề, đạo mạo trang nghiêm, Triệu phu nhân sao lại có nhi tử như vậy!

Ánh mắt rơi xuống trên gốc cây hoa lan xanh biếc, nhớ đến lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng của Ninh thị , trong lòng A Kết cảm thấy rất phức tạp.

Cơm trưa làm xong vẫn không thấy Lâm Trùng Cửu trở về.

A kết lo lắng cực kỳ, vừa giúp phòng bếp bưng thức ăn, vừa không ngừng nhìn ra ngoài cửa.

Liễu thị chợt nhớ ra: "Xem ta này, quên nói cho con biết, Triệu công tử nói buổi trưa bọn họ ăn ở trong núi, buổi chiều mới quay về."

A Kết rốt cuộc cũng nhịn không được nói với mẫu thân: "Nương cứ nuông chiều Tiểu Cửu như vậy, bây giờ nó bao nhiêu tuổi mà dám vào núi chơi? sau này lớn hơn một chút nếu không nghe lời thì nương muốn quản cũng không được."

Liễu thị nghẹn lời, cẩn thận nghĩ lại cũng sẽ có khả năng đó, liền nói:"Được rồi, ta sẽ nói lại với nó sau, lần sau không cho nó đi nữa."

A kết cuối cùng cũng có chút an tâm.

Buổi chiều ba mẹ con đang ở trong phòng nói chuyện thì nghe tiếng vó ngựa vang lên trên đường, mắt Lâm Trúc như sáng lên:"Tiểu Cửu đã về." Nói xong liền chạy ra ngoài.

Liễu thị cũng xem lại xiêm y rồi đi ra ngoài, chỉ có A Kết vẫn bất động, nhưng nàng lại thấp thỏm nghe âm thanh bên ngoài.

Ở cửa Lâm gia, Triệu Trầm xuống ngựa, ôm Trùng Cửu xuống ngựa thì thấy mẹ con Liễu thị đã đến, Triệu Trầm quay người nói với Liễu Thị: "Bá mẫu, chúng ta về trễ, chắc người lo lắng rồi."

Liễu thị đã nhìn qua hai người, một lớn, một nhỏ đều áo quần chỉnh tề không giống như xảy ra chuyện nên lo lắng trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống, cười trả lời:"Sao lại lo lắng chứ, Tiểu Cửu giao cho con chăm sóc ta rất yên tâm, nhưng mà Thừa Viễn này, Tiểu Cửu tuổi vẫn còn nhỏ, ta sợ nó đi ra ngoài nhiều tính tình lại trở nên hoang dã, về sau nếu không có con cũng vụng trộm đi núi chơi, nên lần sau con đừng dẫn nó đi nữa."

Triệu Trầm còn chưa nói gì thì Lâm Trùng Cửu đã buồn bực, cầm con gà rừng trong tay đưa lên trước mặt mẫu thân: "Nương, người xem đi, đây là do ta bắt được. Nương đừng lo cho ta, ta luôn đi cùng Trầm đại ca, sau này cũng muốn cùng huynh ấy săn thú, nương yên tâm, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt đối không một mình vụng trộm lên núi."

Con gà rừng nhìn qua cũng khoảng 3, 4 cân, Lâm Trúc không tin đệ đệ mình tự bắt được:"Ba hoa cũng không xem lại bản thân mình như thế nào, đệ ngay cả gà trong nhà còn không bắt được thì làm sao bắt được gà rừng?"

Lâm Trùng Cửu tức giận, mặt đỏ rần, nhìn về phía Triệu Trầm, Triệu Trầm sờ đầu hắn, cười giải thích:"Sức lực Tiểu Cửu không đủ nên ta có phụ giúp, nhưng đệ ấy tiếp cận trước nên đúng là do công lao của Tiểu Cửu. Bá mẫu, Tiểu Cửu từ nhỏ đã ngoan ngoãn, người đừng ép buộc đệ ấy quá, hay là do người không yên lòng khi giao Tiểu Cửu cho con?"

"Không phải, là do Tiểu Cửu...". Liễu thị cà lăm, không biết nói gì mới tốt, cuối cùng trừng mắt nhìn nhi tử, nói:" Đi cũng được, nhưng mà về sau nếu con dám lén lút chạy lên núi chơi thì ta sẽ đánh gãy chân con."

Lâm Trùng Cửu liền vội vàng cam đoan rằng mình sẽ làm như vậy.

Triệu Trầm cũng cởi xuống một con gà rừng lớn đưa cho Liễu thị:"Bá mẫu, cái này xem như con hiếu kính người."

Nhà mình cũng đã có, sao Liễu thị có thể không biết xấu hổ lấy thêm:"Không cần đâu, mau đưa về nhà làm đồ ăn cho nương con."

Triệu Trầm vẫn kiên trì đưa cho nàng: "Cám ơn bá mẫu quan tâm nhưng mà ta vẫn còn. Hơn nữa trời cũng không còn sớm, con về trước, bá mẫu thay con gửi lời đến bá phụ."

"Thế không vào uống ly trà đã rồi về sao?" Liễu thị nhiệt tình mời hắn vào ngồi một lát.

Nhưng Triệu Trầm lại từ chối, vờ như không để ý nhìn về sương phòng phía Tây một cái, rồi cùng Trần Bình lên ngựa.

Nhìn thiếu niên phóng ngựa rời đi, Liễu thị càng nhìn càng thích. Nếu đối phương thật lòng thì gả nữ nhi đi cũng tốt.

Chờ đến lúc không nhìn thấy hai người nữa, Liễu thị mang theo 1 con gà rừng cùng tỉ đệ Lâm Trúc đi vào nhà.

Gà còn sống, Liễu thị chuẩn bị đem con nhỏ đi hầm cách thủy, còn con lớn thì nuôi một thời gian, sau khi thu hoạch vụ mùa thì ăn.

Ở bên ngoài, Liễu thị bận rộn sắp xếp, Lâm Trùng Cửu phần khích kể cho Lâm Trúc những gì nghe thấy, nhìn thấy trong núi. A Kết ở trong phòng đợi cả ngày vẫn không thấy đệ đệ muội muội đi vào, đành phải ra ngoài tìm người thì gặp hai người đang ngồi ở dưới mái hiên, vừa xem Liễu thị làm gà vừa nói chuyện. Nàng giả vờ tò mò đến nghe, thực ra cũng không cần nghe, nhìn thấy sắc mặt hưng phấn của đệ đệ cũng biết hắn ở trong núi chơi rất vui không giống như bị ức hiếp.

A Kết đột nhiên lại có cảm giác là lạ.

Nàng vì đệ đệ tâm thần không yên suốt một ngày, hắn thì lại mang theo đệ đệ của nàng du sơn vui đùa, muốn nói không có nửa điểm có ý định, nàng không tin.

Nghe nói lần sau đệ đệ còn muốn đi, A Kết vụng trộm dùng bạc mua chuộc hắn, chỉ cần Lâm Trùng Cửu đồng ý sẽ không đi, nàng sẽ cho hắn một số tiền.

Lâm Trùng Cửu đối với bạc không cảm thấy hứng thú, đừng nói là chút tiền, dù cho hắn nhiều hơn nữa hắn cũng sẽ lựa chọn săn thú. Đệ đệ không vì tiền tài mà động lòng, A Kết không có cách nào khác, ôm lấy Lâm Trùng Cửu dỗ dành nói : "Tiểu Cửu, đệ ở trên núi, đại tỷ lo lắng đến độ ăn cơm không ngon, cho nên ngươi đừng đi được không? Đại tỷ sợ ngươi gặp chuyện không may." Nàng giúp mẫu thân chăm sóc đệ đệ muội muội nhiều năm như vậy tự nhận mình biết chỗ yếu bọn họ.

Thanh âm của nàng dịu dàng lại là trưởng tỷ quan tâm đến đệ đệ khiến trong lòng Lâm Trùng Cửu ấm áp, xoay người, như một người trưởng thành dỗ dành tỷ tỷ:"Đại tỷ đừng lo lắng, Triệu đại ca rất lợi hại, hắn có thể chăm sóc tốt cho đệ, đệ cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời huynh ấy, tuyệt đối không chạy loạn."

A Kết thật sự muốn đánh hắn một trận.

Chạng vạng, Lâm Hiền trở về, từ lời kể của trưởng nữ mà biết được Lâm Trùng Cửu đi dạo ở ngọn núi một ngày nhưng cũng không răn dạy Lâm Trùng Cửu, chỉ dặn dò hắn nghe lời.

Đối với Lâm Hiền, nhi tử và nữ nhi không giống nhau, nữ nhi cần biết lễ phép, nuông chiều trong nhà, nhi tử thì cần tiếp xúc nhiều để trưởng thanh, hiếm khi gặp được Triệu công tử như quý nhân vậy, đúng là cơ duyên. Về việc mà trưởng nữ lo lắng, Lâm Hiền tự tin rằng còn có thể quản lý con, xú tiểu tử nếu thực sự có can đảm phá phách, Lâm Hiền sẽ đem hắn buộc trên cây mà đánh, xem hắn lâu rồi chưa được dạy dỗ.

Có phụ thân hỗ trợ, Lâm Trùng Cửu thật vui vẻ tiếp tục cùng Triệu Trầm vào núi săn thú.

Thấm thoát tháng bảy đã dần qua.

Cứ đến cuối mỗi tháng, Liễu thị đều lên trấn đặt mua đồ bổ sung đồ trong nhà, lần này cũng vậy, Lâm Trúc lâu ngày chưa được rời nhà nên luôn quấn quýt lấy nàng đòi đi. Liễu thị nghĩ đến lần Triệu phu nhân đến nhà, chắc là do có được cây hoa lan quý hiếm, nụ cười trên mặt trưởng nữ thường xuyên xuất hiện, hình như thật sự thông suốt, liền đồng ý với Lâm Trúc, trước khi đi dặn dò A Kết giữ nhà cẩn thận, cũng như dặn Lâm Trùng Cửu vào núi thì cẩn thận và về sớm một chút.

Hai tỷ đệ đều đồng ý.

Tiễn bước bọn họ, A Kết ở nhà quét tước sân vườn, Lâm Trùng Cửu đi đến bờ sông.

Triệu Trầm kéo hắn lên ngựa, tùy ý hỏi:"Bá mẫu lại lên trấn phải không?" Từ miệng Lâm Trùng Cửu hắn cũng biết khá nhiều việc ở Lâm gia.

Lâm Trùng Cửu gật đầu:"Nhị tỉ cũng đi cùng nữa."

Triệu Trầm nhìn về phía xóm nhỏ, khóe miệng nhếch lên một độ cong khó phát hiện, quay đầu nói với Trần Bình:"Đột nhiên nhớ ra, sáng nay ta có viết một bức thư quên chưa gửi, ngươi mang thư đi gửi đi rồi đến dưới chân núi chờ chúng ta." (p/s: ngửi thấy mùi gian trá ở đây =.=)

Trần Bình ngầm hiểu, nhanh chóng quay đầu ngựa lại.

~

Cuối tháng bảy, thời tiết cũng không còn quá nóng, ánh nắng sáng chiếu lên người thật ấm áp.

A Kết cùng Ô ô ngồi chơi một lúc rồi mang đồ may vá ra ngồi dưới mái hiên để khâu tất cho đệ đệ. Ô ô ở chỗ hàng rào đi tới đi lui liền kêu vài tiếng với nàng, A Kết làm như không nghe thấy bởi vì không có muội muội giúp đỡ, nàng không dám cho Ô ô đi ra ngoài, nếu nó chạy mất thì mình nàng bắt không xong.

Ngẩng đầu nhìn Ô ô, không cẩn thận kim đâm trúng tay, A Kết hít vào một hơi, ngậm ngón tay vào miệng, lại nghĩ đến đệ đệ, mặt lộ vẻ lo lắng.

Khâu xong đôi tất, cũng đã đến trưa, A Kết cầm đồ may vá định đi vào nhà thì thấy trước cửa có xe ngựa đứng đợi.

A Kết rất kinh ngạc.

Chắc không phải dì, dì biết hôm nay sẽ gặp mẫu thân, sẽ cùng mẫu thân đi dạo phố. Hơn nữa xe ngựa này cũng rất tốt...

Triệu Trầm đưa đệ đệ đi lên núi săn thú , chẳng lẽ là Triệu phu nhân?

A Kết mang đồ may vá đặt trên cửa sổ, bước nhanh về phía cửa "Đến đây, ai vậy?"

Người ở phía ngoài nghe được tiếng bước chân nàng, cười hỏi: "Nơi này có phải nhà Lâm phu tử? Lão phu nhân nhà ta từng nhận được ân huệ của phu tử, lệnh cho ta đến đây thăm hỏi."

Có thể nghe ra đó là âm thanh của một phụ nhân (phụ nữ) trung niên. A Kết đi chậm lại, suy nghĩ hình như chưa từng nghe phụ thân nhắc đến. Nhưng mà phụ thân ở trên trấn dạy học, đi đi lại lại, cũng đã giúp đỡ không ít người, nên có thể không phải chuyện gì cũng nhắc đến với bọn họ.

A kết mở cửa thì thấy bên ngoài là một phụ nhân mặc đồ màu nâu, da trắng nõn, hơi mập mạp, khi cười trông rất hiền lành.

A kết lễ phép hỏi: "Người là?"

Phụ nhân cười nói rõ lai lịch, thì ra lão phu nhân trong nhà bị người đánh ngã, là nhờ có Lâm Hiền đến nâng dậy, hôm nay lão phu nhân phái nàng lại đây tặng lễ.

A Kết liền chối từ:"Lão phu nhân quá khách khí, gia phụ chỉ là giúp đỡ một chút, thật sự không cần người phải tốn kém."

Phụ nhân vẫn kiên trì đưa lễ, nhưng A Kết vẫn từ chối, nhưng khi thấy không từ chối được, nàng định mở miệng cám ơn thì thấy một chiếc khăn nhỏ bịt miệng nàng rồi trước mắt tối sầm, thân thể từ từ ngã xuống bên tường. A Kết kinh hãi nhìn thấy ánh mắt độc ác của phụ nhân thì biết không ổn, ra sức giãy dụa nhưng sức lực của phụ nhân quá lớn, mí mắt nàng ngày càng nặng, thế rồi té xỉu.

Phụ nhân quay đầu nhìn xa phu, thấy xa phu gật đầu, liền bế A Kết lên, dễ dàng nhét nàng vào trong xe ngựa, rồi đóng cửa Lâm gia lại mới lên xe ngựa. Rèm được hạ xuống, xa phu lập tức quất ngựa chạy đi.

Trên đường ra thôn cũng gặp một ít người trong thôn.

Nhưng do gần đây nhiều xe ngựa qua lại nên mọi người cũng chỉ nhìn theo tò mò, không biết rằng A Kết nằm mê man ở trong xe.

~

Vận may hôm nay của Triệu Trầm và Lâm Trùng Cửu khá tốt, vào núi không lâu Triệu Trầm đã săn được 2 con thỏ.

Chờ lúc Lâm Trùng Cửu kiếm được con thỏ thứ ba, Triệu Trầm liền nói:"Tiểu Cửu, hôm nay chúng ta về sớm một chút, đừng liên tục về trễ khiến bá mẫu lo lắng."

Lâm Trùng Cửu tuy chưa chơi đã, nhưng biết lời nói cũng có lý, nên đồng ý:"Được, nghe theo huynh."

Triệu Trầm nhận lấy con thỏ, bảo hắn đi ở đằng trước mình, đến chân núi, xa xa có thể thấy được Trần Bình đã chờ được một lúc. Ba người lên ngựa, ra roi thúc ngựa trở về