"Không được lớn tiếng ồn ào, nơi này là phòng bệnh, người bệnh cần tĩnh dưỡng, còn có không cần anh thay người khác quyết định." Dịch Hân càng thêm chán ghét gia sư của Ninh Vãn, hắn có nghĩ tới nếu Ninh Sơ thật sự bị lời nói của hắn lay động, kết cục sẽ là..
Ánh mắt nhìn đến Ninh Vãn, hắn càng cảm thấy người này ích kỷ vô pháp, từ lời nói đến hành động.
"Thầy Lục, đây là việc riêng của Ninh gia chúng tôi, cậu không có tư cách quản?" Ánh mắt cha Ninh phiền chán nhìn qua.
"Tôi......" Nói đến đây Lục Minh ảm đạm cúi đầu, hắn hiện tại còn không phải người yêu của Ninh Sơ, hắn có tư cách quản cái gì?
Ninh Sơ đột nhiên ngẩng đầu, hốc mắt đã đỏ ửng, nàng nhỏ giọng nói ra mấy chữ: "Anh ấy...... Là bạn học của tôi."
Mẹ Ninh nhướng mày, "Trách không được, nguyên lai là bạn học, tuy rằng nói bạn học đại học thông thường đều...." Mẹ Ninh dừng một chút, nhấp môi cười, "Nhưng cũng không có tư cách quản việc nhà của chúng tôi, cậu Lục, mời cậu rời đi."
Lục Minh thưởng thức Ninh Sơ, nhưng cũng xem trọng Ninh Vãn, cho nên khi nhìn tới Ninh Vãn còn đang hôn mê ở trên giường, hắn có chút khó xử, hiện giờ nghe mẹ Ninh nói vậy liền quyết định, hắn xoay người ra ngoài.
Mặc dù mới gặp nhưng Lục Minh lại là người duy nhất giúp mình nhưng đã rời đi rồi, hiện giờ chỉ còn mình tứ cố vô thân*, mà bác sĩ cũng hướng về em gái mình, mình vẫn là trước kia đơn độc một mình.
* (cảnh sống) đơn độc, không họ hàng thân thích, không nơi nương tựa.
"Ninh phu nhân, phu nhân xác định cốt tủy ghép đôi tốt chứ?"
"Đúng vậy, hai đứa là chị em ruột cùng gien."
"Như vậy, liền coi tình huống của Ninh Vãn rồi xác định ngày làm phẫu thuật."
"Được, Tiểu Vãn làm phiền bác sĩ rồi." Cha Ninh dù gì cùng là thương nhân, lấy trong người ra một phong thư thật dày đưa cho mẹ Ninh, ý bảo mẹ Ninh đưa cho Dịch Hân.
Mẹ Ninh hiểu ý, tiến lên hai bước đem phong thư để vào trong tay Dịch Hân.
Dịch Hân lui về phía sau hai bước, ôn hòa cười: "Sao có thể như vậy, đây là trách nhiệm của bác sĩ chúng tôi."
Mẹ Ninh thấy Dịch Hân không muốn nhận, liền đem phong thư thu về, "Nếu bệnh tình của Tiểu Vãn có biến hoặc là xác định ngày phẫu thuật, mong rằng bác sĩ gọi điện thoại cho chúng tôi trước tiên."
"Tất nhên rồi."
Cha mẹ Ninh cùng Ninh Sơ rời đi sau đó Dịch Hân ở bên giường bệnh Ninh Vãn chờ nàng tỉnh lại, hắn thấy trán Ninh Vãn toát ra một tầng mồ hôi mỏng định duỗi tay lấy giấy giúp nàng nhẹ nhàng lau, lại không nghĩ Ninh Vãn bừng tỉnh.
Ninh Vãn mở to mắt thấy Dịch Hân canh giữ ở bên cạnh, trong mắt bất lực cùng mê mang lập tức toàn bộ bừng lên, nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm Dịch Hân.
"Nam chủ độ hảo cảm tăng 5, trước mặt tổng độ hảo cảm là 80."
"Bác sĩ.."
Dịch Hân nâng Ninh Vãn dậy, để nàng dựa vào vai mình, nhẹ giọng nói: "Tôi ở đây."
Lúc vừa mới hôn mê, Ninh Vãn xác thật có ngất đi, nhưng nàng rõ ràng mơ thấy Ninh Sơ, Ninh Sơ ở trong mộng đầu tiên là khóc lóc cùng nàng nói không cần cùng nàng ta tranh đoạt được không, rồi sau đó lại dữ tợn hung hăng bóp chặt nàng, thần sắc đáng sợ, miệng lẩm bẩm "Bóp chết ngươi.. Bóp chết ngươi liền không ai cùng ta đoạt cái gì.. Bóp chết ngươi.. Ha ha.."
Đến lúc nàng sắp không thở không nổi, đột nhiên trước mắt Ninh Sơ biến thành bạn thân của nàng - Tô Hòa, Tô Hòa cười hoa chi loạn chiến*, ôm bạn trai nàng rồi nói: "Ninh Vãn, ngươi mọi thứ đều hơn ta, nhưng bạn trai ngươi cuối cùng không phải vẫn vứt bỏ ngươi sao?"
* 花枝乱颤 Hoa chi loạn chiến: cười đến run rẩy cả người/cười đầy phóng túng, cười phá lên.
Sau đó bạn trai nàng vươn tay tới như muốn sờ đầu nàng, trùng hợp lúc này Dịch Hân giúp nàng lau mồ hôi, Ninh Vãn liền bừng tỉnh.