Con Đường Dưỡng Thành Áp Trại Phu Nhân

Chương 25: 25 Đại Vương Cứu Mạng


Biến cố đột ngột ập đến làm Qúy Vân Sơ lập tức thanh tỉnh, còn chưa hết sao? Lúc đầu nhìn thấy thích khách đúng là có kích thích một chút, nhưng hiện tại nàng chỉ muốn yên bình trở về Bạch Thạch Trại ngày ngày làm ruộng, không hề muốn sống trong cảnh tinh phong huyết vũ, không biết lúc nào đầu rơi xuống đất như bây giờ?Hắc y nhân vây quanh hai người, tên dẫn đầu hung ác nói: “Ngoan ngoãn chịu thua đi, hôm nay chính là ngày chết của các ngươi!”Quý Vân Sơ gắt gao nắm chặt góc áo Trần Vọng: “Đại vương, ngài hẳn là có thể đánh thắng được bọn họ đúng không?”Nhìn Quý Vân Sơ như gà con thân thể run bần bật cùng đôi mắt ngập tràn chờ mong nhìn hắn, Trần Vọng cười lạnh một tiếng, vô tình nói: “Cũng không nhất định.

”“Cái gì! Không phải vừa nãy ngài rất lợi hại sao? Cứ vung roi lên, vèo vèo vèo, bọn chúng liền biến mất.

”“Giữa trưa không ăn no, sức lực đã dùng hết.

”“A, chúng ta chẳng lẽ sẽ bị giết ở chỗ này sao?” Quý Vân Sơ chau mày, cảm thấy đại sự không ổn.

“Không phải chúng ta, là ngươi.


”“Vì sao?”Trần Vọng liếc nàng liếc mắt một cái, hừ lạnh một tiếng: “Cho dù ta không đánh lại được, ta cũng có thể chạy trốn, nhưng ngươi, không nhất định sẽ thoát được!”Đôi mắt Quý Vân Sơ trông mong nhìn Trần Vọng, miệng xụ xuống, nước mắt trong suốt lạch cạch lạch cạch rơi xuống.

Trần Vọng cảm thấy có chuyện không ổn.

Quả nhiên, giây tiếp theo, thân mình Quý Vân Sơ đã nhào tới người hắn.

“Ô a a, ta không muốn chết, ta còn chưa làm nông! Đại vương cứu ta!” Quý Vân Sơ mặt đầy nước mắt ôm chặt cánh tay Trần Vọng, lau hết nước mắt nước mũi lên quần áo hắn.

Trần Vọng:…… “Mau lấy móng vuốt của ngươi ra, ngu xuẩn!” Trần Vọng bị một mảnh ẩm ướt ở ống tay áo làm cho chán ghét, hắn lắc cánh tay muốn thoát khỏi Quý Vân Sơ: “Bẩn muốn chết!”Quý Vân Sơ bị Trần Vọng mạnh mẽ ném ra, mông đập mạnh xuống đất, nàng lại chạy nhanh bò dậy ôm lấy đùi Trần Vọng, khóc rống lên: “Nếu ta có thể giữ được mạng chó này, ta thề với ngài, ta nhất định cho ngài loại lương thực mỹ vị nhất thế gian, ta nguyện ý cả đời hầu hạ ngài mà! Ô ô ô, đừng bỏ rơi ta ~”Hắc y nhân xung quanh:…… Đây là kiểu biểu diễn gì vậy? Có thể tôn trọng chức nghiệp của bọn họ một chút có được hay không?Hắc y nhân dẫn đầu thấy không ai phản ứng lại mình, cảm thấy mặt mũi đều bị ném sạch trước mặt đám thủ hạ, lại thô bạo nói: “Từ bỏ giãy giụa đi, ta sẽ suy xét suy xét cho các ngươi được chết một cách thống khoái.

”Nhưng vẫn không có ai để ý đến hắn.

Trần Vọng kéo cổ áo Quý Vân Sơ, muốn kéo nàng ra khỏi đùi mình, nhưng Quý Vân Sơ lại gắt gao bám chặt vào chân hắn như con bạch tuộc nhất quyết không buông ra.

“Ô ô, ta thật sự rất có giá trị lợi dụng, Đại vương nếu ngài cứu ta, từ nay về sau ta sống là người của ngài, chết là ma của ngài, có được không?”Trần Vọng:…… Ta cảm thấy không được, rất không được.

Hắn nói: “Vậy thì bây giờ ngươi chết cũng có thể trở thành ma của ta.


”“A, không được, làm một con ma rồi thì sao ta có thể trồng cây được nữa.

” Quý Vân Sơ càng khóc càng dữ dội.

Bị xem nhẹ tới hai ba lần, hắc y nhân không kiên nhẫn được nữa, rống lớn lên: “Con mẹ nó, các ngươi đã nháo đủ chưa……”“Câm miệng!”Lời hắc y nhân còn chưa nói xong, đã bị Quý Vân Sơ chặn lại, nàng quay đầu trừng lớn đôi mắt hung dữ nhìn về phía mấy tên hắc y nhân, thấy tên đó đã im lặng, Qúy Vân Sơ lại quay đầu tựa lên đùi Trần Vọng, đầu tóc xù xì không ngừng cọ cọ.

“Đại vương, hắn thật hung dữ, nếu ngài không cứu ta ta nhất định sẽ chết rất khó coi, đến lúc đó ta thành một con ma xấu xí, cũng sẽ làm cho ngài mất mặt!”Hắc y nhân:?Ngươi ở đó nói hươu nói vượn cái gì? Rốt cuộc là ai mới là người hung dữ! Thật ủy khuất.

Trần Vọng bất đắc dĩ nhìn Quý Vân Sơ khóc đến kêu trời gọi đất, cuối cùng nhịn không được phải lên tiếng ngăn cản.

“……”Trần Vọng đỡ trán: “Không được khóc, thật mất mặt.


”“Ta đã sắp chết rồi còn sợ mất mặt cái gì?” Quý Vân Sơ phản bác.

“Ngươi nói rất có đạo lý, ta đúng là không có cách nào phản bác.

” Trần Vọng vừa cười vừa tức giận: “Ngươi còn không mau buông tay, ngươi không buông ra ta phải đánh bọn hắn như thế nào?”“Ồ, đúng vậy.

” Quý Vân Sơ vừa nức nở thút tha thút thít vừa buông lỏng tay ra, còn thuận tay lau nước mắt nước mũi vào ống tay áo.

.