Con Dâu Hoàng Gia

Chương 5: Trúng tà

Trong nội viện giữa những khóm hải đường nở rộ, Chân thị đeo trên tay đúng thật là vòng tay phỉ thúy.

Vòng tay phỉ thúy xanh biếc làm nổi bật cổ tay tuyết trắng của nàng, tựa như ngọn sen trắng thượng hạng [miêu tả cổ tay như ngọn sen…thua]. Ngẩng đầu thấy nữ nhi đi tới, còn tưởng nàng sang đây xem vòng tay mới, Chân thị vui vẻ nói: "Loan nhi nhìn nè, ta nói không sai chứ? Người của Trân Bảo Các cuối cùng vẫn là đem vòng tay đưa tới cửa."

Phượng Loan nhìn vẻ mặt mẫu thân đắc ý, không khỏi thấy nghẹn, "Mẫu thân, nghe nói là Thành vương Điện hạ đưa tới?"

"Đúng vậy." Chân thị còn không chút để ý nói: "Ta nghĩ lát nữa sẽ tìm một bức cổ họa có giá trị tương đương đưa tới cho Thành vương điện hạ, xem như là đáp lễ." Vẻ mặt tỏ ra kiêu ngạo, "Cũng không phải ta muốn chiếm tiện nghi của người khác."

"Mẫu thân!" Phượng Loan cuống lên.

Vốn là Thành vương tặng lễ đã không rõ ràng, Phượng gia lại đáp lễ, chẳng phải là thành có qua có lại? Không nói truyền ra người khác sẽ nghĩ thế nào, riêng Tiêu Trạm hiểu lầm đã thật đáng ghét rồi.

"Làm sao?" Chân thị vuốt ve vòng tay phỉ thúy, khó hiểu nhìn con gái.

Phượng Loan cho bọn nha hoàn lui ra, chỉ chừa lại một mình Chân ma ma, sau đó hỏi: "Sáng sớm lúc ra cửa, không phải mẫu thân còn dặn dò con rất kỹ, nói rằng không muốn con gây chú ý trong yến tiệc sinh thần của Thái tử phi sao?

"Ừ, vậy thì như thế nào?" Chân thị hỏi.

"Vậy thì hỏng rồi." Phượng Loan tức giận nói: "Không nên gây náo động, không phải là không muốn người ta chú ý, mà chính là không được dính líu gì đến việc tuyển phi của Thành vương? Bây giờ chúng ta lại nhận đồ vật của hắn, làm sao nói rõ ràng đây?"

"Chuyện này..." Chân thị có chút do dự, nhưng khi nhìn vòng tay phỉ thúy mới đến tay lại không nỡ bỏ, chống chế nói: "Có qua có lại, hắn đưa đồ tới, chúng ta trả lại ân tình không được sao? Hơn nữa, chính Thành vương điện hạ sai người mang tới, có thể nào không nhận? Đây không phải là đánh vào mặt hắn à? Lại không thể ném đi."

---- đây là cãi chày cãi cối.

Phượng Loan bỗng thấy đau đầu, nhìn về phía Chân ma ma cầu cứu.

"Nhị phu nhân..."

Chân ma ma vừa mở miệng đã bị Chân thị giơ tay ngăn lại, "Được rồi!" Nàng bực mình đứng dậy, "Các ngươi không cần khuyên ta, ta cũng không muốn vô cớ gây rắc rối cho các ngươi, coi như ta chưa từng nhìn thấy đồ gì hết." Tức khí, đem vòng tay tháo ra, "Các ngươi có bản lĩnh thì tự mình đem trả lại cho Thành vương điện hạ đi."

Chân thị bỏ đi, vung tay áo tiến vào trong phòng ngủ.

Bỏ lại Phượng Loan và Chân ma ma hai mặt nhìn nhau, không nói được gì.

Sau một lúc lâu, Chân ma ma lên tiếng trước nói: "Lời phu nhân cũng không phải không có đạo lý. Thành vương điện hạ đưa đồ vật tới, đúng là không thể không nhận, nhưng bây giờ...muốn trả lại thì càng khó khan hơn."

Phượng Loan cũng đang vì củ khoai nóng* này mà đau đầu.

*ý nói việc rắc rối phức tạp

Chân ma ma lại hỏi, "Nhị tiểu thư thật sự không dự định tham gia tuyển chọn Thành vương phi sao?"

Phượng Loan có ý muốn nghe suy nghĩ của nàng nên hỏi: "Ma ma cảm thấy thế nào?"

"Việc này..." Chân ma ma cười cười, "Nô tỳ cũng không nói được." Tuy khiêm tốn nhưng nói: "Chỉ là theo ý kiến nông cạn của nô tỳ, Phượng gia chính là vọng tộc trăm năm qua bao triều đại, cũng không phải loại tiểu môn tiểu hộ* thấy người sang bắt quàng làm họ, vì lẽ đó có làm hay không làm vương phi, cũng không cần gấp gáp."

*hộ nhà nhỏ nghèo, thấp kém

Phượng Loan gật đầu, "Ta cũng nghĩ như vậy."

Chân ma ma cười nói: "Tiểu thư nếu không muốn tranh làm vương phi nương nương, sau này có gả cho người khác, mặc kệ nhà nào, ai lại dám thất lễ với cô nương Phượng gia chứ? Cho nên dù có lạc tuyển sau này cũng đỡ phải lao tâm lao lực."

Tranh đoạt giữa các hoàng tử, chính là muốn đem tính mạng dòng dõi gia tộc ra đánh bạc.

Phượng Loan gật gù, "Đó mới chính là điểm mấu chốt."

Bên ngoài một tiểu nha hoàn chạy đến nói: "Nhị tiểu thư, Đại lão gia bảo người qua đó."

Ánh mắt Chân ma ma lóe lên, mi mắt cụp xuống.

Phượng Loan đợi đã lâu, mới đợi được tin tức tốt này, trước mắt đâu còn tâm trạng để ý đến người khác? Lúc này đứng lên đáp: "Được, ta đến ngay."

Chân ma ma âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Chờ nàng đi rồi mới vào tìm Chân thị khuyên nhủ: "Phu nhân, tội gì phải bực bội chỉ vì một cái vòng tay? Theo nô tỳ thấy, nhị tiểu thư không muốn cùng Thành vương có liên quan, không muốn cũng được." Dừng một chút, hướng tới phương hướng đại phòng bĩu môi, "Với lại... Bên kia cũng không phải có ý này sao??"

"Ta biết." Chân thị có chút bực mình, bĩu môi nói: "Thành vương thì xem là thứ gì chứ? Mới đưa một cái đồ vật, có đáng để lo lắng sợ hãi, vòng tay muốn nhận thì nhận thôi, hắn có thể làm gì? Chớ chọc ta tức giận, liền cho người đập phá."

Chân ma ma cười khan một tiếng, thấy nàng đang nổi nóng không tiện khuyên nhiều, ngược lại nói: "Phạm Đại lão gia không phải không còn sao? Nô tỳ đi an bài một chút, chuẩn bị cho phu nhân mấy bộ xiêm y màu trắng, sáng mai ra ngoài."

"Không đi." Chân thị lạnh mặt nói: "Mỗi lần tế lễ đều không cho phép trang điểm, không thể nói cười, mọi người ai cũng nghiêm mặt ngồi bất động, vừa buồn vừa chán chết được."

Chân ma ma không khuyên nàng nổi, than thở: "Cũng được, vậy thì nói thân thể lão gia không khỏe, phu nhân lo lắng nên không đi được."

Dù sao trong kinh thành ai cũng đều biết thân thể Phượng Nhị Lão Gia không tốt.

******

"Nghe nói ngươi muốn đi tham gia sinh thần của Thái tử phi?" Phượng Uyên hỏi.

"Dạ." Phượng Loan hơi thất vọng, không nghĩ tới Đại Bá Phụ gọi mình lại đây là vì việc này, mà không phải hỏi mình về "mộng", thế nhưng đột nhiên nói chen vào chuyện khác thì không tốt, trước hết đành nghe thử xem sao.

Phượng Uyên ngẩng đầu nhìn nàng, "Bây giờ tuổi của Thành vương điện hạ cũng không nhỏ, nên tuyển chọn vương phi rồi."

Ông có chút bận tâm, dù sao Thành vương Tiêu Trạm là thanh niên tuấn tú, nhân vật xuất chúng, tuổi cháu gái lại còn nhỏ, ngày đó bị lão nhị dẫn tới gặp mặt Thành vương, không khéo lại bị hắn mê hoặc.

Cho nên tinh tế giải thích: "Trong Phượng gia từng có Phượng Thái Thục phi, hai vị Thân Vương, một vị Trưởng công chúa, hiện nay Tứ cô cô của ngươi lại là Nghi tần nương nương, dưới gối còn có Thập nhị hoàng tử và Lục công chúa. Quan hệ giữa nhà chúng ta cùng Hoàng thất không phải không đủ thân mật, mà là quá mức thân mật." Dừng một chút, "Có một số việc tốt quá hoá dở."

Thành vương phi có cái gì tốt để tranh? Chẳng lẽ muốn Hoàng đế vừa mở mắt, thiếp là Phượng gia, phi tử là Phượng gia, nhà mẹ bên huynh đệ tỷ muội xuất từ Phượng gia, nhà mẹ nhi tử nữ nhi cũng xuất từ Phượng gia? Càng không cần phải nói, việc Thành vương tuyển chọn vương phi, còn có Tần Thái hậu tham gia vào, nhìn không hề đơn giản.

"Tiểu Loan." Phượng Uyên nghiêm mặt nói: "Trong ngày sinh thần của Thái tử phi, ngươi cần phải an phận, nhất định không thể cùng người khác gây chú ý, làm đủ lễ nghi là được."

A? Phượng Loan kinh ngạc, giọng điệu này cùng mẫu thân tại sao giống nhau như thế?

Phượng Uyên thấy vẻ mặt nàng hoảng hốt, còn tưởng rằng là trong lòng không đồng ý, lại nói: "Ngươi yên tâm, tương lai bá phụ vì ngươi nhất định sẽ chọn một mối hôn nhân tốt, so với làm vương phi càng thoải mái hơn."

Hả? Phượng Loan có chút lúng túng, dù cho kiếp trước đã lấy chồng mang thai qua, nhưng lúc này nàng chưa lấy chồng, đột nhiên bá phụ nói tới việc hôn sự của mình, trên mặt có chút nóng lên. Nói đến thì ở kiếp trước mình cùng bá phụ tiếp xúc rất ít, trong ấn tượng chỉ nhớ ông là người nghiêm khắc, không nghĩ tới đối với cháu gái là mình lại quan tâm ôn hòa như vậy.

Nghĩ đến đây, ý muốn nói ra giấc mộng kia với bá phụ càng mãnh liệt.

Phượng Uyên thấy nàng vẫn không nói tiếng nào, tưởng rằng con gái trong nhà thẹn thùng, nên không nói thêm nữa. Ngược lại nhớ tới "mộng" kỳ quái của cháu gái, thuận miệng hỏi: "Lần trước ngươi nói mơ thấy Phạm tướng quân bị ngã là chuyện thế nào?"

Trong lòng Phượng Loan kích động, cuối cùng bá phụ cũng nhớ tới giấc mộng kia rồi! Chỉ là làm sao giải thích được nguyên nhân đây? Cho nên qua loa lấy lệ nói: "Chính là vô duyên vô cớ nằm ác mộng thôi."

"Không phải nghe được điều gì sao?" Phượng Uyên hỏi ra lời này chính mình cũng cảm thấy quá mức hoang đường, ----Tiểu Loan có thể nghe được cái gì? Nghe được Phạm Tiến Lương muốn đi cưỡi ngựa? Nghe được hắn sẽ từ trên ngựa ngã xuống? Nghe được hắn sẽ chết? Nếu nàng có bản lĩnh lớn như vậy, thì nên đi Quân Cơ Xử nhậm chức rồi.

Phượng Loan vì "mộng" tiên đoán của mình thành sự thật, được bá phụ coi trọng, tâm tình không nhịn được có chút kích động, nàng nhất thời tâm huyết sôi trào hừng hực, bản thân sắp muốn nói ra điều đó, đây chính là...nhưng, liên quan đến việc lớn vận mạng toàn bộ Phượng gia!

Nàng cố gắng kiềm chế lại tâm tư bấp bênh, nói rằng: "Kỳ thực... cháu còn chưa nói hết giấc mộng kia."

"Chưa nói hết?" Phượng Uyên vẫn đang tự trách ý nghĩ hoang đường của mình, chuẩn bị bảo cháu gái lui ra, lại nghe được lời này, không khỏi thấy kỳ quái hỏi: "Còn có cái gì chưa nói xong?"

Tâm tình Phượng Loan phức tạp, "Giấc mộng kia, rất dài..."

Chuyện cũ ngày xưa, ở trong miệng nàng đã biến thành cơn ác mộng dài thê lương, từng chút một nói ra, từng chút một nói tới, thời gian cũng từng chút một trôi qua, rất chậm, lại tựa hồ như chỉ là một sự tình thoáng qua.

"Ngươi nói xằng bậy gì đó?!" Sắc mặt Phượng Uyên nãy giờ thay đổi mấy lần, dù công phu dưỡng khí của ông rất tốt, cuối cùng cũng nhịn không được khiển trách: "Anh thân vương sẽ chết? Tương thân vương sẽ chết? Ly Ấp Trưởng Công Chúa sẽ chết? Toàn bộ Phượng gia đều sẽ bị tịch thu tài sản và giết cả nhà?!" Ông đưa tay vỗ mạnh lên bàn, "Ăn nói linh tinh, hết sức hoang đường!"

Phượng Loan bị chấn động thoáng chốc run lên, cố lấy can đảm nói, "Bá phụ, cháu nói toàn là sự thật! Không không, phải... giấc mộng kia chính là như vậy, cháu không có nói dối..."

"Được rồi!" Phượng Uyên thấy nàng không chỉ không nhận sai, còn ngụy biện, không khỏi tức giận: "Ngươi...này, sai lầm đều do Chân thị không quản giáo tốt!"

---- tại sao lại kéo tới trên người mẫu thân rồi?

Phượng Loan cố không suy nghĩ nhiều, vội vàng nói: "Bá phụ, xin người tin con." Mình cũng không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể nhấn mạnh lần nữa, "Nếu không tin, người hãy chờ xem, những chuyện này đều sẽ thành thật! Bởi vì Phạm tướng quân chết rồi, không lâu sau, đại chiến Tây Lương hoàng thượng sẽ phái Anh Thân Vương xuất chinh, sau đó... hắn sẽ bị thượng cấp gán tội danh 'tư thông với địch phản quốc' "

"Ngươi còn dám nói hưu nói vượn!" Đột nhiên Phượng Uyên giơ tay lên cao, nhưng cuối cùng...vẫn không đánh xuống mặt cháu gái, mà hung hăng mắng: "Đều do Chân thị đã chiều hư ngươi, cái gì cũng dám nói!"

"Đại Bá Phụ." Phượng Loan nhớ tới các loại bi kịch kiếp trước, trong lòng cảm thấy bi thương, "Là thật..." Vì muốn bá phụ nhanh chóng tin tưởng mình, liền nói ra một chuyện sẽ xảy ra gần nhất, "Nói đến trước mắt, Phạm đại bá không còn, đại phòng Phạm gia chỉ có một con nối dõi, thế nhưng Thái tử phi không ủng hộ việc kế thừa tước vị."

"Ngươi câm miệng cho ta!" Phượng Uyên thực sự không thể nhịn được nữa, "Người đến!" Gọi người đi vào, sắc mặt sa sầm nói: "Thân thể Tiểu Loan không khỏe, mau đưa người về để Chân thị trông coi nàng, mau mau đi mời đại phu lại đây nhìn một chút." Đè ép sự phiền chán* đối với mấy thầy pháp, "Nếu không được, phái người đến chùa miếu quyên ít tiền nhan đèn."

*phiền phức và chán ghét

Đây là Đại Bá Phụ nghĩ mình bị trúng tà? Phượng Loan không biết nên khóc hay cười.

Phượng Uyên lạnh lùng nói: "Mau mau đưa Tiểu Loan trở về!"

Ma ma và bọn nha hoàn đều hoảng sợ.

Ba chân bốn cẳng vội vàng tới kéo người với vẻ mặt đau khổ, "Nhị tiểu thư, chúng nô tỳ cũng không muốn động tay chân, xin người đừng gây khó dễ, không khéo lại khiến người bị thương."

Phượng Loan không có phí công giãy dụa, cuối cùng nói một câu, "Đại Bá Phụ, người từ từ chờ xem lời cháu nói."

******

Bên trong Tinh Bão Nguyệt các, Chân thị chính đang cao giọng răn dạy, "Từng đứa từng đứa, không biết hầu hạ Loan nhi kiểu gì? Thật uổng phí nuôi mấy chục người các ngươi, một Tiểu Chủ Tử cũng hầu hạ không tốt? Bình thường tỷ muội nên đi chỗ nào, không dám đi chỗ nào, trong lòng các ngươi cũng không nhớ ra? Một đám nô tỳ cả gan làm loạn!"

Nhóm người Khương ma ma khoanh tay chịu dạy bảo, không dám biện bạch.

Đám tiểu nha hoàn càng là đứng lui một bên, chỉ có Bảo Châu gan lớn, ỷ vào bình thường tiểu thư sủng ái mình, tiến lên cười nói: "Phu nhân, chúng nô tỳ không dám sơ suất với tiểu thư. Chỉ là trong phòng này nhiều người rối mắt, người đến người đi, không chắc đem theo thứ không sạch sẽ, chuyển sang cho tiểu thư..."

"Cộp!" Chân thị ném ly trà xuống chân nàng ta, lạnh lùng nói: "Ngươi còn dám già mồm? Ngày thường toàn thấy ngươi đi qua đi lại trước mặt Loan nhi, đã được mặt mũi, sao còn không chăm sóc tốt cho chủ nhân?"

Bảo Châu sợ hết hồn, ngập ngừng nói: "Không..., không có, không phải nô tỳ..."

Chân thị thấy nàng trang điểm ăn mặc lộng lẫy, không khỏi càng thêm giận dữ, "Dẫn đi, phạt hai mươi cái vã miệng, trước tiên đem nhốt vào phòng chứa củi, lát nữa gọi người môi giới tới đưa đi." Thấy người trong phòng còn lo lắng không động đậy, khiển trách: "Sao? Ta còn không sai bảo được các ngươi?!"

Không đợi Khương ma ma các nàng có phản ứng, Chân ma ma trước tiên tiến lên làm lễ, sau liền đi tới bịt miệng Bảo Châu, tiếng la trong họng chưa kịp phát ra nàng đã bị cưỡng chế kéo xuống.

"Các ngươi cũng không thoát đâu." Chân thị chỉ vào những người còn lại răn dạy, "Giở thủ đoạn trộm cắp, con mắt không có tôn ti, tất cả đều bị trừ nửa năm tiền tiêu hàng tháng." Lại nói: "Đều chăm sóc thật tốt Loan nhi cho ta, lại phạm sai lầm lần nữa, cả đám đều bị đem bán! Dù sao có rất nhiều người chen chúc nhau còn không vào được phòng này đấy."

Khương ma ma vội vàng dẫn bọn nha hoàn tạ ân, cùng nói: "Không dám sơ suất tiểu thư."

Không cần làm nhiều công phu, từ trên xuống dưới nhà họ Phượng đều biết nhị tiểu thư 'bệnh' rồi.

Vào ngày tế lễ ở Phạm gia tự nhiên là không đi, sinh thần của Thái tử phi trong mấy ngày tới cũng không thể tham gia. Phượng phủ mời một vài đại phu xem bệnh cho nhị tiểu thư, nhưng cũng không nhìn ra nguyên do là gì, còn gây ra một trận ồn ào đến mức náo loạn khắp nơi.

Bên ngoài có rất nhiều lời đồn.

Nói Phượng nhị tiểu thư xui xẻo, không kịp xuất hiện trong tiệc sinh thần của Thái tử phi; cũng nói Phượng gia xem thường hoàng thất, không chừng là mượn cớ để tránh đi tới yến hội, thậm chí nói Phượng nhị tiểu thư có lẽ mắc phải bệnh khó nói, tỷ như gương mặt bị lở loét gì gì đó đến nỗi đã không thể gặp người.

Lời này truyền tới Phượng phủ, Chân thị tức giận đến nổi ở trong phòng ném đồ vật, "Là cái tên độc ác xấu xa nào? Trên miệng mọc mụt nhọt, không bằng không chứng thế mà có lòng sắp đặt! Ác ý muốn hủy đi thanh danh của Loan Nhi, thật là lòng dạ thối nát quá hiểm độc."

Phượng Loan khinh thường, hơn phân nửa là do Tần Thái hậu giở trò quỷ, lo lắng mình đi tranh tuyển chọn Thành vương phi mà thôi.

Trong lòng nàng khẽ châm biếm, Thành vương phi…Tần gia thích thì cứ lấy đi đi. Đúng là đang nằm mơ, cho là có Tần Thái hậu và Tần Đức phi áp trận, thêm đứa con nuôi Tiêu Trạm, liền có thể đạt được vị trí kế thừa ngôi vị hoàng đế, muốn Tần gia có một Hoàng hậu nương nương! A, thật sự tức cười.

Tất cả đều vẫn đang tiếp tục, chúng sinh vận mệnh đã được định từ kiếp trước.