Con Dâu Diêm Gia

Chương 78: Lời thề của gia tộc Bạch Cốt

Bạch Cốt Nhan đang đánh nhau với Mộng Ma vương trên không trung, lâu lâu còn phải đáp lại xuống đất để xử tiếp mấy tên lâu la của Hoa phụ nhân,bất chợt hắn nhìn về phía Hồng Hạnh, trông thấy cô đang ôm [Lãnh Tuấn trong tay, cậu Hai Diêm cũng lặng lẽ đứng bên cạnh.

Bạch Cốt Nhan nhìn lại mình đang bận giao chiến với bọn người Mộng Ma vương,bay lên bay xuống như một con rối thế mà Diêm Vạn An lại rãnh rỗi đứng nhìn vợ mình ôm người đàn ông khác,hắn vừa cám thấy bực bội lại vừa cảm thấy khó hiếu.

Đợi Mông Ma Vương sơ hở, Bạch Cốt Nhan tung cho lão một cú đá thật mạnh,lão bị mất đã bay thẳng,văng vô một gốc cây gần đó.

Lợi đụng được khoảng thời gian “rãnh rỗi”

hiếm hoi, Bạch Cốt Nhan bay đến chỗ bọn người Hồng Hạnh _ Các người ở đây làm gì thế… không thấy ta đang rất bận rộn sao? Hắn vừa nói vừa đảo mắt quan sát xem Mộng Ma vương đang ở đâu, bọn thuộc hạ của lão vừa chạy đến cũng bị hẳn tung một chướng liền té nhào ra đất hết một lượt _ Bạch Cốt Nhan…chắc chắn ngươi có cách cứu lãnh Tuấn, ngươi nói đi…làm sao để cứu anh ấy… Bạch Cốt Nhan thoáng nheo mày nhìn Hồng Hạnh,vẻ mặt cô khẩn trương, nước mắt như chực trào ra ngoài,Lãnh Tuấn quan trọng với cô như vậy sao, Bạch Cốt Nhan có cảm giác hơi ganh tị.

Hân đời ánh mắt xuống thân thể tàn tạ của Lãnh Tuấn, thản nhiên buông một câu tỉnh rụi _ Chưa chết ….

còn cứu được Nói đoạn hẳn quay sang nhìn Mộng Ma vương đang chuấn bị lao đến,nhướn mắt nhìn cậu Ilai _ Nhưng phải phiền Diêm công tử đây cầm chân lão cho ta một lát…có thể không? _ Được Cậu Hai lạnh lùng buông ra một tiếng “được”

sau đó thì cầm thanh kiếm lên,đi về phía Mộng Ma vương.

Cậu Ï lai đi tới đâu,thuộc hạ của lão La ngã xuống tới đấy, cậu vừa đứng giáp mặt với Mộng Ma vương cũng là lúc bọn thuộc hạ của lão ngã quy không còn một tên nào cả.

_ Ngươi là ai… Mộng Ma vương hất hàm hỏi _ Không cần biết nhiều,vì ngươi cũng không còn sống để tìm hiểu _ Khẩu khí được lắm..

đế ta xem ngươi có tài nghệ gì Mộng Ma vương vừa nói xong thì lao vào tấn công cậu Hai tới tấp, tuy cậu là người còn lão là yêu nhưng trình độ thì không chênh lệch nhau quá nhiều, những đòn đánh bình thường của lão đĩ nhiên không thế làm khó được cậu Hai, nhưng những thế đòn lão ta sử dụng pháp thuật,cậu Hai cũng gặp không ít khó khăn đế ứng phó.

Bạch Cốt Nhan đỡ Lãnh Tuấn từ tay của Hồng Hạnh, hắn cố dịnh để ïãnh Tuấn có thể ngồi thẳng lưng, sau đó một tay vịn Lãnh Tuấn,Lay còn lại từ từ từ từ chọc thẳng vô đỉnh đầu anh ta.

Hồng Hạnh ngồi kế bên cảm thấy hơi rợn người, mặc dù là biết Bạch Cốt Nhan đang ra tay cứu người, nhưng cô không ngờ hẳn lại chọn một cách trực tiếp đến như vậy.

Hồng Hạnh cũng không quên quan sát Cậu Hai và Mộng Ma vương,hai người họ cứ người đánh người đỡ, người ra chiêu, người phản đòn, dây dưa như thế cũng được mấy canh giờ.

_Xong… Nàng ở đây canh chừng hân,ta đi giúp Diêm Vạn An Sau khi lau bàn tay đầy máu, Bạch Cốt Nhan thả Lãnh Tuấn nằm xuống đất,căn đặn Hồng Hạnh chăm sóc anh ta rồi phóng nhanh ra chỗ cậu Hai.

Mộng Ma vương một mình đối phó với cậu Hai cũng không dễ đàng gì,giờ lại thêm một Bạch Cốt Nhan,phen này có lễ lão ta lành ít đữ nhiều rồi.

Đứng như đự đoán, Mộng Ma vương không cầm cự được quá mười hiệp, lão ta trông có vé thấm mệt,lão chỉ còn sức để né đòn tấn công của Bạch Cốt Nhan và Cậu Hai,còn khả năng đánh trả gần như là bằng không.

Cảm thấy thời cơ đã chín mùi, Bạch Cốt Nhan nháy mắt ra hiệu cậu Hai chuẩn bị tung đòn dứt điểm, Bạch Cốt Nhan sẽ lao từ trên lao xuống để tấn cậu thượng bộ của lão, cậu Hai Diêm sẽ đánh từ đưới đánh lên để khống chế hạ bộ.

Cả hai bàn bạc qua với nhau thông qua ánh mắt, sau khi đã nhất trí hành động, họ tự động mạnh ai nấy chuẩn bị di chuyển đến vị trí của mình.

Trong tích tắc Bạch Cốt Nhan đã ở trên đỉnh đầu Mộng Ma vương tấn công quyết liệt khiến lão trở tay không kịp,ở đưới hạ bộ Mộng Ma vương khổ sở né tránh đòn đánh của cậu Hai, chưa đầy nữa hiệp, Mộng Ma vương bị cậu Hai phế mất hai chỉ dưới,Bạch Cốt Nhan tặng cho lão một chưởng thật mạnh lên ngực, Mộng Ma vương bị thương nặng té văng xuống đất.

Bạch Cốt Nhan và Cậu Hai hội ngộ, cùng đứng chân ngang trước mặt Mộng Ma vương _ Thế nào ngươi muốn chết theo kiểu “truyền thống”

là nguyên vẹn thân thế,hay ngươi muốn giống như nhân tình của mình,hồi siêu phách tán _ Bạch Cốt Nhan ngươi không thể giết ta được..

khụ…khụ..

khụ Mộng Ma vương một tay ôm ngực,tay còn lại lấy trong người ra một sợi lông vũ màu trắng, Bạch Cốt Nhan thoáng sững sốt nhìn lão Bạch Thiên Mao? Ở đâu ngươi có nó…ngươi lấy từ biểu muội của ta…? Ánh mắt Bạch Cốt Nhan hiện rõ sự căm phẩn,hai tay hắn gồng lên thành nắm đấm,chứng tỏ sợi lông vũ kia đã ảnh hướng đến tâm lý của hần rất nhiều.

_ Ngươi không cần biết ta từ đâu mà có,chỉ cần ngươi luôn nhớ đến lời thề của gia tộc ngươi thôi…khụ..

khụ..

khụ Lời thề của gia tộc Bạch Cốt ‘Tương truyền ngày xưa gia tộc yếu thế nhất trong ngũ đại gia tộc bao gồm Thú,Điểu,Nhân,Ngư,Cốt cho nên đi đến đâu cũng bị người khác xem thường, những gia tộc khác đều được tam giới kính trọng,đuy chỉ có gia tộc Bạch Cốt là bị xa lánh,xua đuổi.

Bốn gia tộc kia đều được phân chỉa lãnh thố riêng của mình,mỗi nơi đều là vùng đất trù phú,màu mỡ,rất thuận lợi cho việc phát triển của con cháu đời sau, còn gia tộc Bạch Cốt cứ loay hoay mãi vẫn không tìm được chỗ đứng cho riêng mình.

Vì không chịu được cảnh bất công như vậy, người đứng đầu bộ tộc lúc bấy giờ là Bạch Cốt Linh Trưởng là một người không chịu khuất phục trước quyền thế, một mình lặn lội đến nơi tận cùng của dương thế để tìm người cai quản trời đất.

Lão Thiên Gia vốn là một con Đại Bàng Tuyết có bộ lông trắng tỉnh khiết như băng tuyết trên trời, sau khi nghe Bạch Cốt Linh Trưởng trình bày hết mọi uất hận bấy lâu nay, ngậm nghĩ một hồi thì đưa ra một điều kiện Nếu như ngươi có thể lừa ta lấy đi một sợi lông trắng trên người ta,thì ngươi có thể chọn bất cứ nơi nào trên đời này để làm nơi cư trú cho cả gia tộc Bạch Cốt Linh Trưởng không nghĩ ngợi nhiều,lặp tức gật đầu đồng ý.

Nhưng người cai quản trời đất không phải dễ đối phó,ông ta phải thần thông quản đại như thế nào mới có thể đứng ra cai trị tam giới, suốt hàng vạn năm qua không ai dám làm trái ý ông,hay buông lời đèm pha khả năng và trí tuệ của ông cả.

Bạch Cốt Linh Trưởng ngồi dưới chân núi Thiên Điểu suốt hơn mười ngày,cuối cùng cũng đã nghĩ ra cách Đại Bàng Tuyết thì chung quy cũng là đại bàng,cho nên đù có thần thánh đến đâu ông ta vẫn bị tập tụng sống của đồng loại ảnh hưởng.

Bạch Cốt Lĩnh Trưởng đò la được mỗi một trầm năm Dại Bàng Tuyết phải thay lông một lần, mỗi lần thay lỏng Ông La sẽ tìm một cái hang thật sau,thật rộng để nằm chờ rụng lông,khi lông trên người rụng hết, ông ta sẽ ra khỏi hang trở về núi Thiên Điểu để chờ cho số lông trên người mọc lại,quá trình này cũng mất mấy mươi năm.

Bạch Cốt Linh Trướng sau khi nhấm tính thì biết được mùa đông của hai mươi năm sau là kì hạn thay lông của Đại Bàng Tuyết nên nhẫn nhịn chờ đợi.

Dai Bàng Tuyết ngồi chờ Bạch Cốt Linh Trưởng đến để dụ mình ăn cấp lông, nhưng đợi mãi chẳng thấy hần ta quay lại thầm nghĩ trong đầu có lẽ Bạch Cốt [Linh Trưởng đã bỏ cuộc rồi,vì ai lại có thể đi lấy lông của một người đã biết trước rằng mình sẽ bị cướp lông, rõ ràng rành rạnh trước mặt như vậy,cơ hội để bị lừa là bằng không,nếu như để bản thân sập bãy của Bạch Cốt Linh Trưởng,danh tiếng của Đại Bàng Tuyết há ra là hư danh hay sao.

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Đại Bàng Tuyết cũng không cho phép bản thân lơ là, vẫn luôn trong tình trạng đề cao cảnh giác, ấy thế mà phòng ngày phòng đêm phông bị đúng hai mươi năm Trong tam giới nói đến độ rộng và sâu,chỉ có Thông Thiên động là tương xứng với danh tiếng và kích cỡ của Lão Thiên Gia,cho nên Bạch Cốt Linh Trưởng đã đến đó và phục kích từ mùa thu năm trước.

Mùa đông của hai mươi năm sau,đặc biệt lạnh và kéo đài hơn bình thường, Bạch Cốt Linh Trưởng ẩn mình trong động chịu đựng cái rét thấu xương trong suối cả mùa đông mà không một lời than thở.

Ai ai cũng biết ‘Bạch Cốt”

chỉ là một bộ xương trắng, không có da thịt hay lớp mỡ bao quanh để giữ ấm,cho nên khả năng chịu lạnh sẽ kém đi rất nhiều so với loài khác, Bạch Cốt Linh Trưởng trong Thông Thiên động thật sự đã chịu khổ quá nhiều Người ta thường nói “có chí ắt toại”

,sau những ngày tháng mỏi mòn trông ngóng, cuối cùng Bạch Cốt Linh Trưởng cũng đã chờ đợi được ngày Đại Bàng Tuyết đại giá quang lâm, ngày ông ta đáp tới cửa động,Bạch Cốt Linh Trưởng nằm sau bên trong nhưng vẫn cám nhận được sự rung chuyến trời đất,khi ông ta bước chân vào động, Bạch Cốt Linh Trưởng cảm giác như hang động sắp sập đến nơi, trong lòng cũng có một chút xao động.

Đến khi Đại Bàng Tuyết đặt thân mình nằm ˆuỳnh ˆ xuống một cái, mấy tản đá trong hang bị chấn động,lăn lông lốc khắp nơi,may mắn là nơi Bạch Cốt Linh Trưởng đang ẩn náu thì không bị rung chuyến nhiều,cho nên vẫn không bị lộ.

Đại Bàng Tuyết nằm chờ thay lông nằm một hồi cũng mất cả năm trời, đến khi ông ta trở ra ngoài,trên người chỉ còn vài sợi lông tơ đang mọc lổm chổm,vỗ cánh một cái,bay mất hút sao đám mấy,nhầm hướng Thiên Điếu Sơn mà lao thẳng Bạch Cốt Linh Trưởng sau khi vơ lấy vài sợi lông vũ của Đại Bàng Tuyết,thì khăn gói trở về, lại chờ thêm mấy chục năm sau,khi lông trên người ông ta đã mọc đều trở lại, Bạch Cốt Linh Trướng dẫn theo toàn bộ con cháu, người trong cả đồng tộc lên đường đến núi linh Sơn, an cư lạc nghiệp ở đó,còn bản thân ông thì quay trở lại núi Thiên Điếu tìm Đại Bàng Tuyết.

Sau khi nhận thấy thứ đồ trên tay Bạch Cốt Linh Trưởng quả thật là lông vũ của mình,Ião Thiên Gia vô cùng kinh ngạc, rặn hỏi mãi mới được Bạch Cốt Linh Irưởng trả lời khúc mắc của mình.

Đại Bàng Tuyết vô cùng khăm phục sự thông minh và hiểu biết của Bạch Cốt, cho nên quyết định tặng luôn mấy sợi lông vũ đó cho ông,đồng thời chấp nhận phân chia toàn bộ khu vực núi Linh Sơn cho gia tộc Bạch Cốt,và hạ lệnh không cho phép những người không liên quan tự do lưi tới.

Vì cảm kích lòng tốt của Lão Thiên Gia, Bạch Cốt Linh Trưởng đã ban ra một lời thề,chỉ cần ai có được sợi lông vũ của Dại Bàng Tuyết,thì cho dù người đó có phạm tội tày trời gì,thì nhất định người của gia Lộc Bạch Cốt cũng sẽ bất chấp mạng sống để bảo vệ cho hẳn, nhưng chỉ duy nhất được một lần thôi.

Vì vậy mới có chuyện người của Bạch Cốt rất quý trọng sợi lông vũ màu trắng của Đại Bàng Tuyết,và ra sức bảo quản nó,trên thế gian bây giờ chỉ còn có ba cái,hai cái đã được cất giữ trong động báu vật của núi Linh Sơn,cái còn lại đang nằm trong tay của Mộng Ma vương _ Gia tộc ngươi nói là phải giữ lời…khụ khụ khụ Bạch Cốt Nhan khẽ chau mày nhìn sợi lông vũ trên tay Mộng Ma vương, lão ta trước giờ làm bao nhiêu chuyện ác,hại bao nhiêu oan hồn không thế siêu sinh, tội của lão,chết một vạn lần cũng không đủ để bù đắp lại những chuyện ác mà lão đã gây ra.

Bây giờ trong tay lão lại có là bùa hộ mệnh là Bạch Mao của Dại Bàng Tuyết, Bạch Cốt Nhan không thế làm trái lại với lời thề của tổ tiên, mà nếu bây giờ thả lão ra đi thì không biết lão sẽ còn hại biết bao nhiêu người nữa.

Bạch Cốt Nhan do dự nhìn sang cậu Hai Diêm,cậu vẫn trầm ngâm không phản ứng gì.

Lãnh Tuấn tỉnh rồi… lồng [lạnh mừng rỡ kêu lên, cậu Iai nhìn về hướng của bọn họ, thấy Hồng Hạnh lại chuẩn bị đỡ Lãnh Tuấn lên, cậu thoáng nhíu mày,sau đó thì đi thắng lại chỗ họ Được…ta sẽ tha mạng chó của ngươi Bạch Cốt Nhan xoay qua,khắng định nói với Mộng Ma,hản vừa đứt lời thì chiếc lông vũ trên tay lão liền biến mất,rồi từ từ hiện ra nằm trên tay Bạch Cốt Nhan.

_ Còn không mau đi di Mộng Ma vương nghe đến câu đó thì liền xoay người biến mất, Bạch Cốt Nhan nhìn kĩ lông mao trên tay rồi cẩn thận cất vào trong, hắn thong thả di chuyển theo sau cậu Hai Binh pháp hay dạy ` khoan dung với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân”

Bạch Cốt Nhan đã phạm phải một sai lầm hết sức nghiêm trọng.

Khi hẳn đang bước đi đến chỗ Iồng Hạnh,thì phía xa xe Mộng Ma vương từ đầu hiện ra trên tay lão ta cầm theo một quả cầu lửa đang hừng hực cháy, lão vung quả cầu lên chuẩn bị chưởng nó vào người Hồng Hạnh, khoảng cách của Bạch Cốt Nhan còn khá xa,vốn không thể phản ứng kịp, cậu Hai Diêm thì ở gần hơn chì còn vài bước chân nữa thì tới chỗ bọn họ.

Cậu Hai cũng đã nhận thấy nguy hiểm đó,cậu vội thét lên cảnh báo Hồng Hạnh,đồng thời tung người bay về phía cô, Mộng Ma vương đang trên đà muốn ám hại Hồng Hạnh, nhưng vừa nhìn thấy cậu Hai, lão ta liền thay đối ý định, lão liền quãng quá cầu lửa về phía cậu,bởi vì lão đoán được cậu Hai sẽ bay tới đấy Hồng Hạnh ra,nếu chuyến hướng sang cậu Hai,khi cậu lao tới Hồng Hạnh thì cả hai cùng lúc sẽ dính chiêu.

Mộng Ma vương suy nghĩ chu đáo và độc ác, lão làm động tác giả để cậu hai nhảy tới ôm lấy ông Hạnh,sau đó lão ném quả cầu vô người cậu Hai, nhưng có điều lão ta không ngờ tới, nội lực của lão vốn đã cạn,chỉ có thể làm tốn thương được một người,Hồng Hạnh không phải người thường cho nên khi bị trúng chiêu,cô chỉ bị thương nhẹ và ngã lăn ra đất còn cậu Hai thì văng ra xa,cả thân người tổn thương nghiêm trọng.

Bạch Cốt Nhan liền lao tới tung một đòn chí mạng lên người Mộng Ma vương,lão ta chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngã quy xuống đất,sau đó toàn thân cũng tan biến như Hoa phu nhân.