"Được. Ngủ đi." Đỡ cái đầu đã mệt mỏi mà không ngừng chuyển động, Thiệu Tư Hữu giúp Diệp Cẩn Niên điều chỉnh một tư thế ngủ thoải mái, nhẹ dụ dỗ.
"Không được, còn có việc chưa nói xong đấy." Diệp Cẩn Niên lắc đầu, ngước đầu lên nhìn mặt của Thiệu Tư Hữu, "Sau đó anh vẫn chưa nói chừng nào phải đi?"
"Không đi, lần này thật sự không đi nữa." Hôn một cái lên mi mắt đã của Diệp Cẩn Niên, Thiệu Tư Hữu cúi đầu cam kết, bên tai là tiếng gọi nỉ non của Diệp Cẩn Niên.
"Tư hữu... Tư hữu..."
Bốn tháng không gặp, Diệp Cẩn Niên rất muốn ở cùng người đàn ông mệt mỏi này nhiều hơn, nhưng cuối cùng vẫn không chống cự được cả ngày bôn ba cực khổ, lầu bầu tên của anh nặng nề ngủ.
Từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào, Ân Dao thấy Diệp Cẩn Niên đã ngủ say, không nhịn được mở miệng, "Tư hữu, chỗ Nam Cung Minh Húc..."
Thiệu Tư Hữu sử dụng ánh mắt ngăn lời nói tiếp theo của Ân Dao lại, cúi đầu nhìn người hô hấp đều đều trong ngực, ngón tay thon dài dịu dàng xuyên qua mái tóc dài qua vai của cô, nụ cười bên môi vẫn không giảm: "Tôi sẽ xử lý, giúp tôi hẹn Nam Cung Minh Húc chiều nay gặp mặt."
*
*
Diệp Cẩn Niên thích ngủ, sáng sớm ăn đơn giản vài miếng rồi lại ngủ, mãi đến buổi trưa mới bị điện thoại của Long Việt đánh thức. Sau khi trở lại thành phố Kỳ Lâm, Diệp Cẩn Niên đã đổi lại số điện thoại di động mới, số này chỉ có mấy người thân thuộc biết được.
Để điện thoại xuống, sắc mặt Diệp Cẩn Niên nặng nề khiến Diệp Cẩn Nhiên đang ở bên cạnh cô có chút không yên tâm hỏi thăm, lấy được câu trả lời là, Sở Nhược chết rồi.
Sở Nhược chết rồi.
Tin tức này khiến Diệp Cẩn Niên ngồi nửa ngày trời cũng không tiêu hóa được, làm sao lại chết chứ?
Long Việt nói, trong lúc lên cơn nghiện, Sở Nhược đã dùng mảnh vụn của lý nước mà hôm qua cô đã ném về phía cô ta cắt đứt cổ họng, Diệp Cẩn Niên không hiểu, nếu như Sở Nhược thật sự muốn chết, tại sao phải chịu đựng hành hạ cứng rắn kéo dài tới hiện tại?
Vì để nhìn thấy mặt cô? Không thể nào, đối với Sở Nhược mà nói, lấy thân phận tù nhân để gặp cô là nhục nhã cực lớn.
Vì dùng vị trí của đứa bé kia khích bác cô và Flores? Cũng không đúng, Sở Nhược không thể biết trước cô sẽ hỏi vấn đề này.
Vì lấy được tin tức bình an của Nam Cung Minh Húc? Cũng sẽ không, theo như cách nói của Ân Dao, Nam Cung Minh Húc bị thương nặng cũng không hoàn toàn do Sở Nhược tạo thành, mà là bị ám hại từ phía sau.
Không nghĩ ra một lý do, Diệp Cẩn Niên có chút nhức đầu vuốt vuốt trán.
Diệp Cẩn Nhiên không cho phép Diệp Cẩn Niên đến Ẩn Long nhìn cảnh tượng máu tanh, Diệp Cẩn Niên chỉ nói hai thân thôi chứ cũng không tranh cãi nữa, đối với một người phụ nữ có thai như cô mà nói, thật sự cũng không thích hợp để đến đó, nhưng vẫn có chút không yên lòng báo cho Ân Dao, để cho cô ấy thay cô đi qua nhìn một chút.
Qua buổi trưa, cả giả lẫn trẻ nhà họ Diệp đều tề tụ ở bệnh viện, đón Diệp Cẩn Niên về nhà tổ họ Diệp, sắc mặt lạnh lùng của Diệp Sóc hiếm khi lộ ra nụ cười hòa ái vui mừng, Diệp Dương đi theo bên cạnh Diệp Cẩn Nhiên, tuy dáng vẻ vẫn như ông cụ non, nhưng trong đôi mắt màu tím thẩm khi nhìn về phía bụng đang nhô lên của Diệp Cẩn Niên vẫn lộ ra vẻ kinh ngạc của một đứa trẻ nên có.
Từ khi bà Diệp qua đời, nhà tổ họ Diệp đều cho tất cả giúp việc nghỉ, lần này vì Diệp Cẩn Niên có bầu, Diệp Sóc cố ý sai người mời bảo mẫu trở lại.
"Này, sao con nhóc Ân không tới, không phải bình thường lúc nào cũng thấy nó à?" Diệp Sóc không thấy Ân Dao, lên tiếng hỏi thăm. Trong khoảng thời gian này, Ân Dao và nhà họ Diệp qua lại rất thân thiết, phần lớn thời gian cũng không về nhà mình, Diệp Sóc rất thích cô gái vừa sáng sủa, vừa tỉ mỉ này.
"Sở Nhược tự sát, Niên Niên không yên lòng nên nhờ Ân Dao qua Ẩn Long xem một chút." Diệp Cẩn Nhiên ở một bên gọt trái táo, trả lời.
"Hừ, chết thì chết..." Diệp Sóc hừ lạnh, nhưng nhớ tới Diệp Cẩn Niên là phụ nữ có thai rất kiêng dè những thứ sống chết này nên không tiếp tục nói nữa, theo ý ông thì Sở Nhược nên chết từ sớm, nếu không phải là Diệp Cẩn Nhiên khuyên ông để Diệp Cẩn Niên tự mình xử lý, thì người này đã sớm biến mất, cần gì phải xảy ra nhiều chuyện phía sau như vậy.
"Nếu nhóc con Ân đã đi Ẩn Long, thì nói nó mời Long Việt đến đây ăn cơm tối đi, đã lâu rồi không gặp tên nhóc này." Đối với chuyện của Long Việt và Diệp Cẩn Niên, Diệp Sóc c vẫn có chút tiếc nuối, bây giờ một lòng muốn tác hợp cho anh ấy và Ân Dao.
"Dạ." Diệp Cẩn Niên bất đắc dĩ cười cười, tuy rằng hy vọng chuyện này không lớn, nhưng cũng không muốn tiêu diệt đi hăng hái của ông, cầm điện thoại bên cạnh lên gọi cho Ân Dao.
"Thuê bao quý khách vừa gọi, tạm thời không liên lạc được.. … The number you have...."
Diệp Cẩn Niên nhíu nhíu mày, lại gọi cho Long Việt, tuy rằng đổ chuông nhưng vẫn không có người nghe.
Diệp Cẩn Niên chưa từ bỏ ý định, dứt khoát gọi cho Qúy Thừa Hi, cũng chính là Long Hi.
"Ân Dao xử lý xong hậu sự cho người phụ nữ kia, đã đi khoảng chừng hai tiếng rồi." Long Hi bình thản trả lời: "Mười phút trước, anh tôi mới lái xe ra khỏi cửa, có chuyện gì tôi có thể chuyển giùm."
"Không cần, cám ơn." Diệp Cẩn Niên biết Long Hi có lòng thù địch với mình, vì vậy nói cảm ơn xong để điện thoại xuống, nỗi lo lắng bất an trong lòng càng ngày càng dâng cao.
Số điện thoại mà Ân Dao cho cô là dùng để liên lạc với tổ chức, thì nhất định phải không tắt máy 24/24 mới đúng. Còn bên phía Long Việt, nếu như không phải là tình huống đặc biệt, anh ấy rất ít khi rời khỏi ‘Ẩn Long’, chứ đừng nói chi là một mình lái xe ra cửa.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
*
*
Diệp Cẩn Niên lo lắng rất nhanh buổi tối hôm đó đã có được đáp án, hình ảnh hai người Ân Dao và Lâm Thụy ôm hôn rõ ràng xuất hiện trên đầu trang báo giải trí, mà tựa đề bắt mắt đó càng làm cho người ta khiếp sợ ——
“TÌNH YÊU ANH EM DIỄN BIẾN NGỌT NGÀO, QUAN HỆ HỖN LOẠN SAU LƯNG HÀO MÔN”
"Tại sao lại như vậy?" Diệp Cẩn Niên nhìn tờ báo do chị Kỷ cầm tới, giọng nói không nhịn được run rẩy.
Anh em, Ân Dao và Lâm Thụy lại là anh em khác họ sau khi cha mẹ tái hôn!
Khó trách mỗi lần nhắc tới chuyện của Lâm Thụy và Ân Dao, trên mặt Thiệu Tư Hữu đều lộ ra vẻ tiếc hận. Khó trách mỗi lần Ân Dao đều bao dung cho Lâm Vũ Phỉ, bởi vì cô ta chính là em gái ruột cùng mẹ khác cha của cô!
Mà Lâm Thụy, cho dù là khác cha khác mẹ không có liên hệ máu mủ, nhưng vẫn dính phải danh hiệu anh am, cho dù trong một gia đình bình thường thì quan hệ như vậy cũng không tránh được bị người khác nói này nói nọ, huống chi là hai người bọn họ còn thuộc gia đình chính trì và thương giới?
Ân Dao phải làm sao? Một khi quan hệ như vậy ra ánh sáng, Ân Dao nhất định sẽ trở thành trò cười, con đường chính trị của thị trưởng Cao cũng sẽ bị người ta lên án, còn có Lâm Thụy, lúc này Lâm Thụy có thể kiên trì hay không, có thể làm việc nghĩa không được chùn bước dắt tay cô hay không?
Thiệu Tư Hữu vẫn chưa về, Diệp Cẩn Nhiên cùng Diệp Sóc đi bệnh viện kiểm tra lại, trong nhà cũng chỉ có Diệp Dương và chị Kỷ, Diệp Cẩn Niên nhìn bên ngoài trời đã sập tối, đứng dậy khỏi ghế sa – lon.
Không đợi đi tới cửa, sau lưng đã vang lên tiếng nói gìn giã của Diệp Dương. "Dì nhỏ, dì phải đi ra ngoài ạ?"
"Ừ, dì nhỏ có chuyện phải đi ra ngoài một lát, Diệp Dương ở nhà ngoan ngoãn nghe lời dì Kỷ nhé!" Diệp Cẩn Niên vừa nói vừa lấy giày trong tủ để giày ra mang vào.
"Nhưng mẹ muốn con trông dì." Diệp Dương chạy chậm qua bắt được quần áo của Diệp Cẩn Niên, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn cố chấp nhìn Diệp Cẩn Niên.
"Ngoan, dì nhỏ thật sự có chuyện." Diệp Cẩn Niên không muốn làm chậm trễ thời gian, cô thật sự không yên lòng bên phía Ân Dao, giọng nói cũng mang theo mấy phần nghiêm túc.
"Cho nên con muốn đi theo dì." Diệp Dương lấy ra một cái áo khoác từ sau lưng giống như ảo thuật, nhón chân khoác lên vai Diệp Cẩn Niên, hừ hừ mang giày: "Nhanh lên một chút đi, có lẽ dượng nhỏ sắp về rồi."
Kể từ lần nhìn thấy Thiệu Tư Hữu này, Diệp Dương đã trực tiếp đổi giọng gọi anh là dượng nhỏ.
Diệp Cẩn Niên biết không lay chuyển được, không thể làm gì khác hơn là dẫn theo Diệp Dương ra cửa.
Điểm dừng đầu tiên mà Diệp Cẩn Niên chọn đó chính là nhà cha mẹ Ân Dao.
Vậy mà, bất kể là nhà họ Cao hay nhà họ Lâm, giờ phút này đều bị đông đảo phóng viên giải trí bao vây.
Cửa lớn nhà họ Cao khóa chặt, ngay cả người giúp việc đi vứt rác cũng bị các ký giả hỏi tới nửa ngày, dựa vào nét mặt và lời nói của cô ta, Ân Dao cũng không có ở bên trong.
Về phần nhà họ Lâm, bà Lâm đã được dặn dò trước là phủ nhận quan hệ của Lâm Thụy và Ân Dao, hơn nữa còn bày tỏ với truyền thông, năm ấy, ngay từ lúc ly hôn đã đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với Ân Dao.
Diệp Cẩn Niên biết, Ân Dao sẽ không ở bên trong. Cũng may, giờ phút này Ân Dao không có mặt ở đây.
Phủ nhận quan hệ mẹ con ngay trước mặt truyền thông. Nếu để Ân Dao thấy một màn này, trong lòng sẽ khổ sở như thế nào nữa? Cho dù bà Lâm đã rời khỏi nhà họ Cao từ hơn hai mươi năm trước, nhưng Ân Dao vẫn cố chấp kiên trì theo họ mẹ, chẳng lẽ người phụ nữ này không biết vị trí của bà ta quan trọng như thế nào trong lòng Ân Dao sao?
Trong lòng Diệp Cẩn Niên ê ẩm khổ sở, lại không không có thời gian ở lại trước cửa nhà họ Lâm để đa cảm, nhanh chóng dẫn Diệp Dương đến chỗ tiếp theo mà Ân Dao có thể tới.
Theo Diệp Cẩn Niên biết, dưới danh nghĩa ‘Phong Cẩn Danh Uyển’ và ‘Phong Niên Giai Uyển’ của Thiệu Thị, Ân Dao đều có bất động sản bí mật, “Phong Niên Giai Uyển’ thì Diệp Cẩn Niên không biết, nhưng ‘Phong Cẩn Danh Uyển’ thì Diệp Cẩn Niên đã từng đến lúc ba kỳ hạn “Phong Uyển” xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Dì nhỏ, bên trong sẽ không có người." Ngửa đầu nhìn bên trong cửa sổ tối đen như mực, Diệp Dương nhíu mày nhìn Diệp Cẩn Niên không ngừng nhấn chuông cửa, nói.
Diệp Cẩn Niên cũng liếc nhìn bên trong, cô không xác định được có phải Ân Dao không ở nhà hay là cố ý không bật đèn hay không?
"Ân Dao, mặc kệ người ta nhìn như thế nào, chỉ cần chúng ta không thẹn với lương tâm là được rồi, bất kể như thế nào, em cũng sẽ ở bên cạnh chị." Ở trước cửa, Diệp Cẩn Niên nói.
Nếu Ân Dao ở nhà, chỉ mong có thể nghe được lời cô nói, để cho cô ấy biết ít nhất bên cạnh cô ấy còn có cô, sẽ chịu đựng, làm bạn cùng cô ấy, cô ấy sẽ không cô đơn.
Giờ khắc này Diệp Cẩn Niên có chút hận Lâm Thụy, anh ta đã trở lại không phải sao? Vào thời điểm này, bất kể là lý do gì, điều anh ta cần làm trước hết là đứng ra bảo vệ Ân Dao, mà không phải núp sau lưng Lâm thị không nói một lời.
Một người đàn ông không có trách nhiệm như vậy, so với những lời đồn đại đầy trời kia càng khiến Ân Dao đau lòng hơn!
Còn có kẻ truyền ra tin tức này nữa, thật đáng chết!
Trong đầu Diệp Cẩn Niên nhanh chóng thoáng qua nét mặt hung ác ngày đó của Nam Cung Minh Húc, chợt kéo tay Diệp Dương: "Đi theo dì!"
Chạy như bay đi tới bệnh viện ngày hôm qua, không đợi đi vào trong, Diệp Cẩn Niên đã nhìn thấy Nam Cung Minh Húc được Tiếu Văn đẩy đi cách đó không xa, cũng là dáng vẻ vừa mới trở về.
"Phu nhân?" Tiếu Văn nhìn thấy Diệp Cẩn Niên đầu tiên là sững sờ, sau đó đẩy nhanh chóng đẩy Nam Cung Minh Húc đi về phía Diệp Cẩn Niên, vẻ mặt muốn nói lại thôi, mà sắc mặt của Nam Cung Minh Húc còn trắng hơn hôm qua rất nhiều, đáy mắt màu nâu lưu động không phân rõ cảm xúc, lẳng lặng ngắm nhìn Diệp Cẩn Niên, có đau lòng, có tuyệt vọng, có ưu thương, giống như còn có... Xa nhau.
Đợi khi hai người đến gần, Diệp Cẩn Niên khẽ rũ mắt xuống, nhẹ giọng hỏi: "Khá hơn chút nào không?"
"Ừ, không tệ." So với Diệp Cẩn Niên, thì ngược lại Nam Cung Minh Húc nở nụ cười trước, chỉ là trong nụ cười này không nói ra được bi thương, "Cẩn Niên, em tới hỏi anh về chuyện của Ân Dao sao?"
Diệp Cẩn Niên lắc đầu một cái, cảm giác bị nhìn thấu khiến cho cô có chút không dám nhìn thẳng vào mắt của Nam Cung Minh Húc, khi cô nghe được tin tức này thì phản ứng đầu tiên chính là như vậy.
"Không phải là anh." Nam Cung Minh Húc nhìn Diệp Cẩn Niên, lại nhìn vẻ mặt đề phòng của Diệp Dương bên cạnh cô, trong lòng khổ sở không chịu nổi, nếu đứa bé kia vẫn còn, có lẽ cũng đã lớn như vậy rồi.
"Tôi biết." Lúc nãy cô quá kích động, cho nên không suy nghĩ cẩn thận, trong lòng chỉ một mực nghĩ muốn đòi lại công bằng cho Ân Dao, nhưng chờ đến khi tới đây thì phần kích động đã bị tỉnh táo thay thế.
Nam Cung Minh Húc tất nhiên sẽ nói theo cách của một thương nhân, anh ta sẽ dùng tin tức trong tay anh ta để trao đổi xuất thân của Hứa Lệ Hoa với Ân Dao, tuyệt đối sẽ không cố ý chọc giận Ân Dao như vậy, đổi lấy một cục diện hai bên đều tổn hại.
Nếu như không phải là trùng hợp đụng phải Nam Cung Minh Húc, cô nghĩ cô đã quay đầu lại rời đi rồi.