Ông ta thấy dáng vẻ này của Phong Diệp Chương cũng hoảng sợ.
“Lấy được đoạn camera giám sát chưa?”
Anh vừa nói vừa đi đến thư phòng, khu biệt thự nhà họ Phong vẫn luôn được bảo vệ nghiêm ngặt, bên ngoài luôn có camera theo dõi.
Phong Diệp Chương ngồi xuống, quản gia cung kính đặt laptop trước mặt anh.
Phong Diệp Chương lạnh lùng mở ra, trên màn hình là mấy đoạn video theo dõi hôm nay được cắt ra.
Phong Diệp Chương tìm video Bối Bối rơi
mấy lần.
Mọi chuyện đều giống như lời Cố Tuyết Trinh nói.
Là bọn họ vu oan cho cô.
Biết bao nhiêu người đều lời lẽ giống nhau, vu oan cho một người.
Cố Tuyết Trinh lúc đó đã bất lực thế nào chứ.
Phong Diệp Chương đứng phắt ậy đi ra ngoài. Quản gia cũng vội vàng đi theo.
Trong đại gia đình có rất nhiều thị phi nhưng cậu chủ rất ít để ý như vậy.
Một lát sau, Phong Diệp Chương đi đến nhà chính.
Bên trong vọng lại tiếng nói chuyện của Phong Thùy Nhung và Phong Thùy Bích với nhau.
Bọn họ lại giống như người không liên quan.
Trong lòng Phong Diệp Chương lạnh lão, sắc mặt càng lạnh như băng.
Anh đẩy cửa vào.
Hai người thấy anh đi vào thì rất ngạc nhiên.
Phong Diệp Chương nhìn chính xác chỗ Bối Bối ngồi.
Cô bé đã khỏe hơn nhiều, hiện tại đang chơi với hai chú chó con vô cùng vui vẻ.
Dáng vẻ kia hoàn toàn không hề nghiêm trọng như lúc nãy.
Phong Diệp Chương chân dài, bước vài bước đã tới trước mặt Bối Bối.
Hai tay anh đan vào nhau đặt trên đầu gối, người hơi nghiêng về phía trước, giọng nói nghe không nghe ra vui buồn: “Bối Bối, có thật là chị dâu đã đẩy em không?”
Bối Bối sửng sốt, bị anh nhìn nên có chút sợ hãi.
Một lúc lâu, cô bé mới mím môi nói: “Vâng, đúng vậy.”
“Ai cho em nói dối?”
Phong Diệp Chương nghe thấy Bối Bối lại nói dối một lần nữa, gần như không nhịn được lạnh giọng quát lên.
Anh rất đẹp trai, nhưng vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm túc làm cho người ta nhìn thôi đã thấy sợ.
Bối Bối sợ tới mức bật khóc lên.
Phong Thùy Nhung và Phong Thùy Bích cũng giật mình, vội vàng chạy tới.
Một người ôm lấy con, một người trách mắng Phong Diệp Chương nói: “Diệp Chương, xảy ra chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại hù dọa em nó chứ? Cháu lại bênh vực Cố Tuyết Trâm!”
Hai người đều mang dáng vẻ tức giận không chịu được.
“Cháu bênh vực Cố Tuyết Trâm? Sợ là cô ấy mới là người bị oan kìa!”
Phong Diệp Chương ném USB cho hai người: “Hai người cứ từ từ xem, rốt cuộc tình huống là thế nào? Cố Tuyết Trinh có lòng tốt cứu nó, nó lại vu oan cho cô ấy.”
Quản gia nhà chính bên này thấy cậu chủ nổi giận như thế, đành phải mở video giám sát lên.
Đoạn video mấy phút chiếu xong, ai đúng ai sai đều rõ ràng.
Mọi người lập tức im lặng.
Phong Thùy Nhung ôm chặt con vào lòng, giải thích nói: “Bối Bối còn nhỏ, chắc chắn là vì sợ hãi nên mới không dám nói thật.”
Đối mặt với khuôn mặt lạnh lẽo như băng của Phong Diệp Chương, giọng cô ta cũng
ngày càng nhỏ.
Phong Diệp Chương thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng, xoay người đi lên lầu.
Người dưới lầu cũng không có tâm trạng nói chuyện phiếm.
Lúc này, bà Phong đang nằm ở phòng ngủ chính trên lầu hai.
Giữa trưa xảy ra ồn ào như vậy khiến chứng bệnh đau đầu của bà tái phát.
“Dì Minh, dì đừng nghĩ nhiều.”
Lục Kim Yến dùng ngón tay thon dài vừa mát xa cho bà Phong vừa an ủi nói: “Cố Tuyết Trâm như thế cũng không phải là ngày một, ngày hai, cô Tư và cô út chắc chắn sẽ không trách dì.”
“Tất nhiên là dì biết, con nói xem, sao cô ta lại độc ác như vậy. Nếu tiếp tục để cô ta ở lại thì không biết sau này trong nhà còn ồn ào thế nào. Ôi chao, bây giờ đầu của dì cứ
váng vất thôi.”
Bà Phong cũng nâng tay lên ấn vào huyệt Thái Dương, thở dài nói: “Nếu cô ta ngoan ngoãn bằng một nửa của con như vậy thì dì cũng cảm thấy hài lòng.”
Lục Kim Yến cười cười, đang muốn nói thêm mấy câu lấy lòng thì cửa phòng đột nhiên mở ra.
Phong Diệp Chương đi vào.
Lục Kim Yến không khỏi vui mừng: “Sao anh Diệp Chương lại tới đây?”
Bà Phong xoay người qua thì thấy Phong Diệp Chương đang di tới trước mặt mình.
Bà ngẩng đầu lên, cuối cùng trong lòng cũng thoải mái một chút.
Bà cảm thấy trong lòng của con trai vẫn có mình, vừa định nói gì đó thì bị Phong Diệp Chương cắt ngang.
“Mẹ? Sao lại để Cố Tuyết Trâm quỳ xuống
đệm cói có giấu kim chứ?” Lông mày đẹp của anh hơi nhíu lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.
Lục Kim Yến nhìn khuôn mặt tuấn tú mà u ám của Phong Diệp Chương thì đáy mắt không khỏi hiện lên sự hoảng loạn, cô ta lằng lặng đứng sau lưng bà Phong.
Bà Phong nghe anh nói thì vẻ mặt đầy ngạc nhiên: “Con có ý gì? Cố Tuyết Trâm cô ta… mẹ không có. Cho dù thật sự là mẹ thì cũng là do Cố Tuyết Trâm xứng đáng bị như thế! Cô ta làm ra chuyện ác độc như vậy mà không dạy dỗ thì không biết sẽ còn làm ra chuyện gì nữa.”
Ánh mắt Phong Diệp Chương không chút gợn sóng, giọng nặng nề: “Là Bối Bối nói dối, camera theo dõi đã quay lại tất cả… Mẹ chưa làm rõ trắng đen đã định tội cô ấy, cho dù phạt cô ấy quỳ thì thôi đi, sao có thể cho người giấu kim đâm cô ấy?”
Bà Phong nhất thời không nói được lời nào: “Diệp Chương! Con… Con hỗn xược! Sao con có thể nói chuyện với mẹ như thế?”
“Anh Diệp Chương, có thể chỉ là hiểu lầm. Vào lúc đó, mọi người khó tránh khỏi mất bình tĩnh, dù sao cũng là một mạng người.”
Lục Kim Yến thấy bà Phong khó xử, dè dặt nói: “Dù sao dì Minh cũng là thương cho roi cho vọt.”
Phong Diệp Chương lại không để ý tới cô ta, chỉ nhìn bà Phong.
Một lúc sau, anh mới gật đầu: “Được rồi, nếu mẹ nói mình không làm, vậy thì hai người giúp việc kia cứ giao cho con xử lý. Mẹ nghỉ ngơi cho khỏe! Vừa rồi con có làm mẹ phật ý thì mong mẹ đừng để bụng.”
Anh nói xong, xoay người rời di.
Anh đi rất nhanh, chưa được mấy bước đã xuống dưới lầu.
Quản gia thấy Phong Diệp Chương đi xuống thì vội vàng nói: “Cậu chủ!”
“Đưa hai cô giúp việc hành hạ Tuyết Trâm đến đây!”
“Vâng!” Quản gia không dám chậm trễ.
Hai biệt thự vốn cách nhau không xa,
Phong Diệp Chương vừa về đến nơi, quản gia đã mang theo hai người kia vào sau.
Bước vào nhà, nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế sô pha cách đó không xa, mười mấy người giúp việc đứng nghiêm thẳng tắp, không một tiếng động.
Phong Diệp Chương mag khí thế không giận mà uy, trấn áp toàn trường.
Hai người giúp việc bị đưa vào, thấy cảnh tượng này thì bị dọa đến hồn bay phách lạc.
“Bày mưu làm chủ bị thương, có biết kết cục là gì không?”
Giọng anh mang theo sự tàn ác, hai nữ
giúp việc lập tức sợ run bần bật: “Cậu… cậu chủ, chúng tôi cũng không muốn.”
“Nói! Ai đã sai khiến hai người?”
Hai nữ giúp việc nơm nớp lo sợ, run rẩy muốn nói lại thôi.
Phong Diệp Chương cười lạnh nói: “Rất tốt, nếu đã không nói thì cũng đừng trách tôi!”
Phong Diệp Chương thấy bọn họ vẫn ngang bướng thì gọi: “Quản gia!”
Quản gia đã sớm chờ ở bên ngoài, lập tức mang theo bốn người giúp việc đến.
Trong đó có hai nữ giúp việc cầm hai đệm cói trên tay, phía trên cắm rất nhiều kim, những cây kim đó phát ra ánh sáng bạc, mắt thường cũng có thể thấy được.
Hai người giúp việc thấy vậy thì sợ hãi mặt trắng bệch.