Con Dâu Của Nhà Giàu

Chương 244: Nhẹ một chút

Phong Diệp Chương nhìn động tác của Cố Tuyết Trinh, ánh mắt càng thêm tối sầm lại.

Thế nhưng, mặc dù anh động tình, nhưng vẫn chưa cầm thú đến mức xuống tay với một cô gái đang bị thương.

Thế nên anh cứng rắn đè xuống dục vọng trong người, ôm ngang eo cô lên, đặt xuống giường bệnh.

Cố Tuyết Trinh vừa nằm xuống giường liền lấy chăn che kín người lại, hai gò má đỏ như tôm luộc.

Mặc dù cô cảm kích vì anh đã giúp đỡ, nhưng nghĩ tới bản thân bị người đàn ông này nhìn thấy hết sạch, cô vẫn không nhịn được mà xấu hổ.

“Anh quay người đi, em muốn thay quần áo.”

Cô đỏ bừng mặt, nói với Phong Diệp Chương.

Đương nhiên là Phong Diệp Chương biết cô xấu hổ, dáng vẻ tức phồng mồm trợn má kia, khiến anh không nhịn được mà trêu cô.

“Cần tôi giúp đỡ không?”

“Không cần!”

Cố Tuyết Trinh không hề suy nghĩ mà từ chối.

Phong Diệp Chương không cười nữa, bị Cố Tuyết Trinh lườm, cuối cùng vẫn quay người lại.

Không lâu sau, phía sau anh truyền tới tiếng sột soạt, khiến dục vọng khó khăn lắm anh mới đè xuống được lại dậy sóng lần nữa.

Dường như cảnh tượng vừa rồi lại hiện ra trước mắt.

Nghĩ tới những thứ này, anh bỗng cảm thấy miệng khô khốc, nuốt nước bọt.

Ngay lúc này, cuối cùng Cố Tuyết Trinh cũng chật vật mặc xong quần áo, mở miệng: “Em xong rồi.”

Phong Diệp Chương quay người lại, thấy Cố Tuyết Trinh đã mặc xong quần áo bệnh nhân, che kín mít cả người, nhất thời hơi thất vọng.

May là anh không phải loại người chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới, thu lại tâm tình, phát hiện sắc mặt Cố Tuyết Trinh trắng nhợt, quan tâm nói: “Vừa rồi bị ngã, người em không sao chứ?”

Cố Tuyết Trinh lắc đầu: “Em không sao, thế nhưng có khả năng phải băng bó lại.”

Phong Diệp Chương nghe thế, lập tức đi tìm y tá thay thuốc.

Nhưng vì đã hết thuốc tê, lúc này bôi thuốc mới, Cố Tuyết Trinh đau đến chảy nước mắt.

Phong Diệp Chương thấy thế, không biết vì sao lại cảm thấy đau lòng.

“Cô ra ngoài đi, tôi bôi thuốc cho cô ấy.”

Anh đi tới, ý bảo y tá rời đi.

Y tá sững sờ, dưới ánh mắt lạnh lùng của Phong Diệp Chương, không nói gì cả mà nhường chỗ.

Cố Tuyết Trinh lại vì hành động này của anh mà ngây người.

Điều khiến trái tim cô rung động hơn là, sau khi y tá rời đi, Phong Diệp Chương đi thẳng tới bên giường, đồng thời, cực kỳ cẩn thận nắm lấy cánh tay bị thương của cô, bôi thuốc cho cô.

“Đau thì nói với tôi, tôi nhẹ tay hơn chút nữa.”

Anh vừa nói, vừa thổi nhẹ lên vết thương của Cố Tuyết Trinh.

Cố Tuyết Trinh ngây ngốc nhìn anh, khó khăn lắm mới dựng được bức vách ngăn trong lòng, giờ ầm ầm sụp đổ, có gì đó lặng lẽ phát triển trong lòng.

Đương nhiên Phong Diệp Chương cũng cảm nhận được ánh mắt của cô, anh không ngẩng đầu, nhưng khóe miệng bất giác giương lên.

“Em nên mừng vì bị thương ở tay phải, bằng không đổi thành tay trái, sự nghiệp thiết kế của em coi như đi tong rồi.”

Anh vờ như trách mắng khiến Cố Tuyết Trinh tỉnh táo lại, hoảng loạn giấu đi sự khác lạ trong lòng.

“Đúng là nên thấy may mắn.”

Cô cười tự giễu, ngước mắt nhìn vết thương trên cánh tay, trong mắt hơi sợ hãi.

Trên thực tế, khi vừa xảy ra chuyện, cô đau đến tê dại, căn bản không để ý đến vết thương, sau đó, lại được băng bó.

Giờ nhìn lại, thấy vết thương hơi đáng sợ, cũng không biết sau này có để lại sẹo không.

Ngay lúc cô thất thần, có tiếng gõ cửa phòng bệnh.

“Vào đi.”

Phong Diệp Chương lạnh lùng nói, sau đó cửa phòng bệnh bị đẩy ra, vang lên giọng nói ngạc nhiên của Cố Tuyết Trinh.

“Ông nội, sao ông lại tới đây?”

Ông cụ Phong đi từ cửa đi vào.

Ông nhìn thấy vết thương chưa được Phong Diệp Chương băng bó, ánh mắt đầy lo lắng.

“Ông nghe nói cháu ngã bị thương nên đến xem sao, sao lại ngã nghiêm trọng thế này?”

Cố Tuyết Trình nghe thấy lời quan tâm thân thiết của ông cụ, trong lòng liền thấy ấm áp.

Ở nhà họ Phong, cũng chỉ có ông cụ thật lòng thật dạ quan tâm cô.

“Ông nôi, cháu không sao, chỉ là vết thương nhìn đáng sợ thôi.”

Cô an ủi ông cụ, nụ cười trên mặt chân thật hơn rất nhiều.

Ông cụ nghe thấy cô không sao, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Không sao thì tốt.”

Ông cụ nói rồi, thấy Phong Diệp Chương đã băng bó xong cho cô, dặn dò: “Diệp Chương, nếu Tuyết Trâm bị thương, mấy ngày tới cháu cũng đừng có chỉ quan tâm việc ở công ty, ở bên cạnh chăm sóc Tuyết Trâm nhiều hơn đi.”

Đương nhiên ông cụ nói như thế, cũng là có ý đồ riêng của mình.

Ông cụ hy vọng nhân dịp Cố Tuyết Trinh bị thương, để hai hai người họ bồi đắp tình cảm.

Phong Diệp Chương không biết suy nghĩ trong lòng ông cụ, thế nhưng anh cũng sẽ không phản bác yêu cầu của ông cụ, gật đầu đồng ý.

“Cháu biết rồi, ông không cần lo lắng.”

Ông cụ Phong thấy anh sa sầm mặt lại, không hài lòng, khẽ hừ một tiếng.

“Ông mà không lo lắng, cũng không biết lúc nào cháu mới sinh chắt cho ông.”

Ông cụ nói xong, lại sợ Cố Tuyết Trinh nghĩ lung tung, vẻ mặt bớt lạnh lùng đi, dịu giọng nói: “Tuyết Trâm, cháu đừng nghĩ ngợi gì nhiều, không phải là ông tạo áp lực cho cháu, ông chỉ muốn Diệp Chương quan tâm đến việc này thôi.”

Cố Tuyết Trinh thấy thế, dở khóc dở cười gật đầu tỏ ý đã hiểu, đồng thời, trong lòng cũng cảm thấy mất mát khó nói thành lời.

Cô không nhịn được mà nhìn Phong Diệp Chương, anh không hề để ý, mà tỏ ra khá bất lực với thái độ khác biệt của ông cụ.



Cùng lúc đó, ở nhà họ Phong.

Vì chuyện bị đánh lần trước, Mộ Triều Ca chịu thiệt dưới tay Cố Tuyết Trinh, Phong Thùy Bích không từ chối sự lôi kéo của cô ta nữa.

Hai người ngồi trong vườn, nói về chuyện Cố Tuyết Trinh nhập viện.

“Kỳ lạ, đang yên đang lành sao lại ngã lên mảnh vỡ thủy tinh chứ?”

Mắt Mộ Triều Ca sáng lên, dường như không hiểu mà hỏi.

“Ai biết chứ.”

Phong Thùy Bích trả lời không thoải mái, sau đó, dường như nghĩ ra gì đó, nói đầy khinh thường: “Cũng có khả năng đây là khổ nhục kế gì đó của cặp ba con kia, dù sao người nhà họ cũng lắm trò.”

Mộ Triều Ca nghe vậy, khóe miệng giương lên: “Nghe cô nói như thế, tôi cũng đại khái đoán được vì sao bọn họ lại bày ra vở khổ nhục kế này.”

Phong Thùy Bích nghe thấy, vô thức nhìn cô ta: “Cô có thể đoán được?”

Mộ Triều Ca khẽ liếc nhìn cô ta, đùa: “Tôi nghe nói gần đây nhà họ Cố cần một khoản vốn, khoản vốn kia ít nhất là hơn ba trăm tỷ, nhìn khắp cả Kinh Đô, Diệp Chương là sự lựa chọn tốt nhất.”

Phong Thùy Bích nghe xong, rồi kết hợp với suy đoán của bản thân, lập tức tức giận.

“Người nhà họ Cố đúng là đỉa hút máu, không biết điểm dừng, không được, tôi không thể để quỷ kế của bọn họ thành công!”

Cô ta nói rồi tức giận bừng bừng đứng dậy: “Nhất định tôi phải nói chuyện này với chị dâu cả, và cả ba tôi nữa, không thê để Diệp Chương lại thỏa mãn lòng tham không đáy của nhà họ Cố bọn họ nữa!”

Nói xong, cô ta cũng không để ý đến Mộ Triều Ca nữa, xoay người rời đi.

Không hề để ý thấy, sau khi cô ta rời đi, Mộ Triều Ca cười xấu xa.

Cô ta nhìn theo bóng lưng rời đi của Phong Diệp Chương, ánh mắt đầy tính toán.

Cô ta để lộ ra tin này vào lúc này là vì đã lường trước được sau khi Phong Thùy Bích biết tin, nhất định sẽ cực kỳ tức giận, hơn nữa, nhất định sẽ nói với bà Phong.

Lại thêm sự bất mãn vốn có của bọn họ về Cố Tuyết Trâm, nhất định sẽ xảy ra mâu thuẫn càng lớn hơn.

Nhất định Cố Tuyết Trâm cũng sẽ phản kích, đột nhiên hai bên tranh chấp, sẽ chỉ tiêu hai sự nhẫn nhịn mà nhà họ Phong dành cho nhà họ Cố.

Đến lúc đó, cho dù là Phong Diệp Chương, hay là ông cụ Phong vẫn luôn yêu thích Cố Tuyết Trâm, đều sẽ cảm thấy thất vọng về cô.

Đây chính là mục đích mà cô ta vào ở trong nhà họ Phong.