Con Dâu Của Nhà Giàu

Chương 242: Giáo dưỡng của cô đâu

Cố Tuyết Trinh nhìn chằm chằm dòng chữ này, lửa giận ngập trời.

“Cố Hải Sâm! Sao ông dám?”

Cô cắn chặt răng rít lên, đồng thời gọi điện cho Cố Hải Sâm.

Nhưng cứ bị từ chối cuộc gọi mãi.

Cố Tuyết Trình thấy vậy, dứt khoát từ bỏ việc gọi điện, trực tiếp đi thẳng tới tập đoàn Cố Thị.

“Cô cả!”

Nhân viên lễ tân thấy Cố Tuyết Trinh, không hề nhận ra đây không phải là Cố Tuyết Trâm thật, cũng kính chào.

Căn bản Cố Tuyết Trinh không có tâm tình trả lời, tức giận xông tới văn phòng chủ tịch tập đoàn.

“Cố Hải Sâm!”

Cô đẩy mạnh cửa đi vào, thấy trong phòng không chỉ có Cố Hải Sâm mà còn có vài lãnh đạo cao tầng.

Bọn họ thấy Cố Tuyết Trinh, đều tưởng nhầm là Cố Tuyết Trâm, đồng loạt cung kính đứng lên.

“Cô cả.”

Đồng thời bọn họ cũng hơi nghi hoặc, cẩn thận nhìn ba con hai người.

Không phải chủ tịch cực kỳ thương con gái sao?

Sao hôm nay thấy dáng vẻ cô cả như thể hận không thể ăn tươi nuốt sống chủ tịch vậy?

Đương nhiên Cố Hải Sâm để ý thấy những hành động nhỏ này của bọn họ, sa sầm mặt mày, trầm giọng nói: “Các người ra ngoài trước đi.”

Đám lãnh đạo cao tầng như vậy, quay mặt nhìn nhau, gật đầu rời đi.

Sau khi bọn họ rời đi, cả văn phòng chỉ còn sót lại ba con hai người.

Cố Tuyết Trinh còn chưa mở lời, Cố Hải Sâm đã gầm lên trước: “Cố Tuyết Trinh, giáo dưỡng của cô đâu, ai cho phép cô đến công ty hô to gọi nhỏ với tôi? Ra cái thể thống gì chứ?”

Cố Tuyết Trinh cười lạnh: “Giáo dưỡng của tôi cũng còn phải xem là ai, có vài loại cầm thú cũng không bằng thì không xứng để tôi tỏ ra có giáo dưỡng!”

Cố Hải Sâm nghe thấy lời nói bóng nói gió này, nét mặt càng thêm giận dữ.

“Cố Tuyết Trinh, đây là thái độ mà cô nói chuyện với tôi sao?”

Đối mặt với sự nghiêm nghị của ông ta, Cố Tuyết Trinh đã không còn sợ hãi nữa.

Dù sao cô đã tính toán xong rồi, nếu người đàn ông này không cho cô con đường sống, vậy thì cô và ông ta cùng chết trùm!

“Thái độ gì cũng là do ông dồn ép mà thành, lúc trước, khi hợp tác, chúng ta đã nói rõ ràng là tôi giả trang thành Cố Tuyết Trâm, nhưng tôi không có chuyện tôi giúp ông tranh thủ lợi ích!”

Cố Hải Sâm nghe vậy, đại khái cũng hiểu vì sao cô lại tới, cười chế giễu: “Cố Tuyết Trinh, không phải tôi đã nói sớm với cô, lần hợp tác này, nếu cô đã đồng ý thì không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể làm việc theo lệnh của tôi sao?”

Ông ta nói, rồi nhìn Cố Tuyết Trinh đầy lạnh lùng.

“Đương nhiên, nếu cô không để ý đến sự sống chết của mẹ cô thì cũng có thể không cần để ý đến mệnh lệnh của tôi.”

Cả người Cố Tuyết Trinh run lên, nghe xong những lời không bằng cầm thú của ông ta, các sợi dây thần kinh căng cứng của cô cũng bị ông ta kích thích mà đứt đoạn.

“Tôi liều với ông!”

Ánh mắt cô điên dại, xông về phía Cố Hải Sâm.

Thế nhưng Cố Hải Sâm đã đề phòng, trực tiếp đạp cô bay ra tủ rượu.

“Cố Tuyết Trinh, cô có biết mình đang làm gì không?”

Ông ta đứng dậy, nhìn Cố Tuyết Trinh từ trên xuống dưới, dáng vẻ kia giống như đang nhìn một con kiến: “Lẽ nào cô không cần mẹ mình sống nữa sao?”

Cố Tuyết Trinh che bụng, chật vật đứng lên, giương khóe miệng cười điên cuồng: “Đương nhiên là tôi muốn mẹ mình sống, nhưng ông có cho tôi cơ hội sao? Nếu đều là chết, tôi muốn kéo cả ông chết theo!”

Cô nói rồi sờ bình rượu trên tủ rượu, không hề nghĩ gì mà đập về phía Cố Hải Sâm.

Cố Hải Sâm thấy thế, sắc mặt Cố Hải Sâm đột ngột thay đổi, ông ta thấy được không phải Cố Tuyết Trinh đang đùa, cô muốn chết cũng muốn kéo ông ta chết trước.

Nhất thời, ông ta vừa hoảng sợ vừa tức giận, ông ta nắm lấy cổ tay Cố Tuyết Trinh.

Nhưng Cố Tuyết Trinh mang suy nghĩ đồng quy vô tận, cho dù Cố Hải Sâm ngăn được cô nhưng trong chốc lát cũng không khống chế được cô.

Hai người căng thẳng như vậy mãi cho tới khi Cố Tuyết Trinh kiệt sức, Cố Hải Sâm mới nắm được cơ hội dùng sức đẩy Cố Tuyết Trinh ra.

Cố Tuyết Trinh không còn sức chống chọi, bị đẩy lùi về sau đầy chật vật, bình rượu trong tay rơi xuống đất.

“Choang”

“Đau quá…”

Tiếng thủy tinh vỡ ra, kèm theo tiếng kêu đau của Cố Tuyết Trinh kêu đau vang lên trong văn phòng.

Cố Tuyết Trinh ngã thẳng lên đống mảnh vỡ thủy tinh, cánh tay bị rất nhiều mảnh thủy tinh cắm vào, máu đỏ tươi không ngừng chảy ra.

Thoáng cái, cả văn phòng ngập tràn mùi máu tanh.

Sự đau đớn kịch liệt khiến lý trí đã sụp đổ của Cố Tuyết Trinh quay về một chút.

Cô nằm trên mặt đất, ánh mắt đầy thù hận nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng cực kỳ hối hận vì trước kia đã cầu xin người đàn ông độc ác này!

Cố Hải Sâm thấy ánh mắt thù hận của cô, liền biết cô đã tỉnh táo trở lại.

Ngay khi ông ta đang định dạy dỗ lại người phụ nữ không biết trời cao đất dày này, mắt liền liếc thấy dường như máu đang chảy ngày càng nhiều hơn, sắc mặt Cố Tuyết Trinh cũng chuyển từ vẻ hồng hào khỏe mạnh lúc đầu sang ngày càng trắng bệch.

Lúc này, ông ta mới thấy tình hình nghiêm trọng của Cố Tuyết Trinh, lập tức nhấn gọi đường dây nội bộ, bảo trợ lý gọi xe cấp cứu.

Cho dù nói như nào, hiện giờ Cố Tuyết Trinh còn đang mang thân phận của Cố Tuyết Trâm, không thể xảy ra bất kỳ chuyện gì.

Vì mất máu quá nhiều, lại thêm vừa rồi cãi vã ầm ĩ một hồi, Cố Tuyết Trinh đã cực kỳ mệt mỏi, dứt khoát mặc cho Cố Hải Sâm xử lý.

Dù sao cô cũng không tin Cố Hải Sâm sẽ mặc kệ không lo cho cô.

Sự thật cũng chứng minh cô nghĩ đúng, để bảo vệ sự quan tâm mà ông ta dành cho Cố Tuyết Trâm với người ngoài, sau khi xe cứu thương tới, Cố Hải Sâm cùng lên xe cấp cứu, đi tới bệnh viện.

Đối với người ngoài, đây chính là người ba cực kỳ lo lắng cho con mình.

Cố Tuyết Trinh nhìn đầy trào phúng.

Tới bệnh viện, vì vết thương nghiêm trọng, cần khâu vài mũi, y tá ra ngoài chuẩn bị dụng cụ, trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng cấp cứu chỉ còn lại Cố Tuyết Trinh và Cố Hải Sâm.

Cố Hải Sâm sầm mặt lại nhìn Cố Tuyết Trinh, gằn giọng nói: “Lần này nể tình cô bị thương, tôi không ép cô nữa, nhưng tốt nhất cô đừng có làm ra chuyện gì quá đáng, bằng không, sự nhẫn nại của tôi cũng có giới hạn, hơn nữa, lần sau tôi cũng sẽ không mềm lòng nhẹ tay nữa đâu!”

Cố Tuyết Trinb cúi đầu, nghe ông ta nói xong, ánh mắt trở nên u ám.

Thật ra, cô tìm Cố Hải Sâm không phải là vì thật sự muốn chết trùm cùng ông ta, thật ra cô muốn để ông ta thấy được sự quyết tâm của cô, thu lại điều kiện lúc trước.

Hiện giờ cô đã đạt được mục đích của mình, không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng cái giá mà cô phải trả cũng không hề nhỏ.

Khi y tá lấy mảnh vỡ thủy tinh ra, cô suýt chút nữa đau đến mức ngất đi.

Mặc dù cuối cùng cũng cầm máu băng bó xong, nhưng vì mất máu quá lâu, sắc mặt cô vẫn rất nhợt nhạt, cả người lảo đảo không vững.

Ngay lúc này, Phong Diệp Chương nhận được tin tức, vội vàng đi tới.

“Tuyết Trâm sao rồi?”

Anh đi tới phòng cấp cứu, vừa liếc cái liền thấy Cố Tuyết Trâm mặt mày trắng bệch, quan tâm hỏi.

Cố Tuyết Trinh thấy anh, mắt bỗng rưng rưng, trong lòng trào lên một cỗ uất ức tủi thân.

Cố Hải Sâm thấy thế, sợ Cố Tuyết Trinh nói ra lời không thích hợp, giành nói trước: “Đưa đến bệnh viện kịp thời, không có gì đáng ngại.”

Phong Diệp Chương nghe thấy lời ông ta nói, nhíu chặt mày lại.

“Đang yên đang lành sao lại ngã chứ, lại còn ngã lên mảnh vỡ thủy tinh?”

Cố Hải Sâm vội vàng giải thích: “Còn không phải là vì con nhóc này nghịch ngợm, nói thế nào cũng không nghe, cuối cùng không cẩn thận bị ngã, vừa khéo trên đất có mảnh chai rượu vỡ, giờ thì khổ rồi mới biết, thật sự khiến người khác hết cách.”

Ông ta nói xong, còn giả vờ ra vẻ vừa đau lòng vừa hết cách với Cố Tuyết Trinh.

Cố Tuyết Trinh nhìn ông ta diễn, đáy mắt một mảnh u ám, cắn chặt môi không muốn nói gì.