"Khi tôi rơi xuống nước, là Vệ Tấn cứu tôi. Làm sao lại trở thành Nguỵ Hiên?"
Bố tôi hiểu ý, mím môi rồi ngồi xuống ghế sofa.
"Đã nhiều năm như vậy, vì sao lại truy cứu chuyện này?"
"Tại sao mọi chuyện lại thành như vậy? Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Bố tôi đặt tay lên đầu gối vẫn không nói.
"Được rồi, không nói cho tôi biết phải không? Tôi đi tìm Nguỵ Hiên."
Khi bố tôi nghe thấy vậy, cuối cùng ông cũng lên tiếng. "Náo, lại náo, chỉ biết náo, mày còn muốn gây chuyện bao lâu nữa? Hôn nhân tốt đẹp sao phải chia tay."
"Không phải là Mạnh Khiêm chỉ vô tình đẩy ngã mẹ mày sao? Bà ấy chỉ bị liệt tạm thời thôi, chưa chết."
Ông ta đang sủa cái vậy?
Mẹ tôi vừa bước ra, sắc mặt xấu xí, chắc bà đã nghe thấy.
Cuối cùng bà chỉ tay vào tôi.
"Tiểu Vũ, không được cãi nhau với bố con, thật vô lễ."
Quả nhiên, không thể đánh thức người giả vờ ngủ, bố tôi không còn thích bà nữa, bà vẫn chọn đứng về phía ông ta.
Quên đi, Đạo bất đồng bất tương vi mưu.
Tôi nhìn bố.
"Ông không nói cho tôi biết sao? Vậy tôi đi tìm Nguỵ Hiên."
“Dừng lại đi, cái đứa khốn kiếp.”
"Nguỵ Hiên tương lai là người đứng đầu của nhà họ Nguỵ. Vệ Tấn là cái thá gì? Hắn chỉ là một tên mồ côi không cha không mẹ."
"Cùng Vệ Tấn qua lại có ích lợi gì? Nguỵ Hiên mới là chủ Tống gia."
Cuối cùng bố tôi đã nói ra sự thật.
Quả nhiên ngay từ đầu là Vệ Tấn đã cứu tôi, anh ấy đã kéo tôi lên bờ, bố tôi và Nguỵ Hiên tình cờ nhìn thấy khi đi ngang qua.
Bố tôi bước tới đuổi Vệ Tấn đi, sau đó cùng Nguỵ Hiên kéo tôi vào bờ, thậm chí còn an ủi tôi khiến tôi nghĩ Nguỵ Hiên chính là vị cứu tinh của mình.
Nếu cha tôi nói dối tôi vì muốn lợi dụng tôi để thiết lập quan hệ với nhà Nguỵ, vậy mục đích của Nguỵ Hiên là gì?
Chẳng trách anh ta rõ ràng không thích tôi, tại sao lại liều mạng cứu tôi, tôi theo đuổi rất lâu thì anh ta mới đồng ý ở bên tôi.
Tôi lái xe đến nhà Nguỵ Hiên.
Trời mưa to, tôi không mang ô, ướt sũng dưới mưa, khi đến cửa đã ướt nửa người như chuột chết đuối.
Sau khi tôi gõ cửa, Nguỵ Hiên liền ra mở cửa.
Anh ta nhìn thấy đó là tôi liền ôm lấy tôi vào lòng: "Tiểu Vũ, cuối cùng em đã trở lại."
Anh ta ôm tôi kéo vào cửa, tôi ngồi trên ghế sofa với hai ngón tay cái siết chặt.
Nguỵ Hiên lấy khăn lau tóc cho tôi.
"Nguỵ Hiên, lúc nhỏ rõ ràng không phải anh cứu tôi, vì sao anh lại lừa tôi?"
Nguỵ Hiên ngồi cạnh tôi thở dài.
"Em biết tất cả?"
"Tại sao?"
Nguỵ Hiên thản nhiên nói: “Khi còn trẻ, tôi rất háo thắng, không muốn Vệ Tấn trở thành anh hùng.”
“Không phải sẽ tốt hơn nếu tôi trở thành anh hùng sao?”
Tôi nhìn anh ta bất lực.
"Anh đã lừa dối tôi hơn mười năm chỉ vì lòng hư vinh của mình."
Tôi đứng dậy nhìn ngôi nhà được trang trí cẩn thận của mình, giờ đây tôi cảm thấy như một trò đùa.
13
Tôi đi về phía cửa, Nguỵ Hiên ôm tôi từ phía sau.
"Đừng đi, anh sai rồi, đừng rời xa anh."
Anh ta thì thầm, hôn vào gáy tôi.
Đối với tôi, Nguỵ Hiên, người đã mất đi khí chất của một vị cứu tinh, có vẻ đặc biệt đáng ghét.
Đặc biệt trong những năm này, tôi không biết là vì yêu hay là để báo đáp lòng tốt của anh ta mà chịu nhiều tủi nhục, giờ nghĩ lại những gì mình đã nhận, thật kinh tởm.
Tôi đẩy anh ta ra.
"Đừng chạm vào tôi, tránh ra."
Anh ấy choáng váng trước sự bộc phát của tôi.
"Vệ Tấn nói cho em biết phải không? Tôi nghe nói mấy ngày nay hai người ở cùng nhau, tôi là kẻ xấu, vậy em cho rằng hắn là người tốt?!"
"Các ngươi đều thối nát!"
Tôi mở cửa và bước đi.
Khi tôi trở lại căn hộ, Vệ Tấn lại đang ngồi xổm ở cửa.
Giả vờ giả vịt?
Tôi mở cửa phớt lờ anh ấy.
Khi tôi muốn đóng cửa lại thì anh ấy ấn vào cửa không cho tôi đóng lại.
Khuôn mặt anh lộ vẻ đau khổ xin lỗi.
“Hãy nghe lời giải thích của anh.”
"Tôi không muốn nghe."
Anh ấy vẫn không cho tôi đóng cửa.
Tôi hơi thiếu kiên nhẫn.
"Nếu anh không muốn rời đi, vậy tôi liền đi đến chỗ Nguỵ Hiên."
Vệ Tấn rốt cục mất bình tĩnh.
"Được rồi, anh không vào, đừng đi tìm hắn ta."
Tôi nhìn thấy từ camera ở cửa, Vệ Tấn ngồi dưới đất cả đêm và rời đi vào buổi sáng.
14
Tôi bật máy tính.
Nguỵ Hiên nói Vệ Tấn không phải người tốt?
Anh ấy biết điều đó, làm sao tôi có thể không biết điều đó.
Trước đây tôi quản lý công việc kinh doanh của công ty gia đình đã âm thầm giúp Nguỵ Hiên trong nhiều năm qua.
Ba năm trước, khi giúp Nguỵ Hiên động tay đến Nguỵ gia, tôi phát hiện sau lưng cũng có người động thủ.
Khi biết đó là Vệ Tấn, tôi khá sốc.
Nghe nói khi Vệ Tấn ba tuổi, cha mẹ bị tai nạn xe qua đời, Nguỵ gia có năm người con trai, năm người con trai đều sinh được con trai. Vệ Tấn không nhận được hậu thuẫn của cha mẹ, họ cho rằng anh khó đạt được thành công nên anh trở thành một nhân vật bị gạt ra ngoài lề xã hội.
Anh luôn tỏ ra mình là người thận trọng. Mặc dù anh ấy học rất giỏi nhưng hầu hết mọi người đều nghĩ anh ấy là một kẻ mọt sách nên đều phớt lờ anh ấy.
Khi tôi điều tra Vệ Tấn, tôi phát hiện ra rằng trợ lý cũ của cha anh ấy, chú Lý, người rất có quyền lực đã giúp đỡ Vệ Tấn.
Khi đó quyền lực của anh không phải là điều đáng sợ, tôi cũng không nhắc đến với Nguỵ Hiên, nguyên nhân chính là không muốn dính líu đến cuộc chiến của những kẻ giàu có.
Bây giờ có vẻ như Vệ Tấn đã thực hiện một số động thái.
Trước đây tôi nghe nói tai nạn xe hơi của bố Vệ Tấn có liên quan đến chú ba của anh ấy, tức là bố của Nguỵ Hiên, không biết là thật hay không, nhưng chắc chắn Vệ Tấn đã phát hiện ra điều gì đó.
Nếu đây là tình huống chó cắn chó, tôi rất muốn xem nó tàn khóc như thế nào.
Chỉ là Nguỵ Hiên có lẽ là người phải gánh chịu tổn thất nhiều nhất.
Điều người ngoài không biết là tôi là cánh tay đắc lực nhất của Nguỵ Hiên, mà có lẽ, chính Nguỵ Hiên cũng không biết.
Những người làm việc cho anh ta rất giỏi tranh công nên tôi không cạnh tranh với họ mà mặc họ chiếm tiện nghi, điều này cũng tạo ra sự hiểu lầm cho Nguỵ Hiên.
Bây giờ xem ra Vệ Tấn đã biết vai trò của tôi trong sự nghiệp của Nguỵ Hiên nên đến quấy rầy tôi, tôi chia tay Nguỵ Hiên, có thể coi là đã phá vỡ một nửa nền tảng sự nghiệp của anh ta.
Nước đi của Vệ Tấn có thể coi là một đòn rút củi đáy nồi.