Con Chó Của Pavlov

Chương 46

Cổ tay không ngừng hấp thụ nhiệt độ, ngón tay Chu Duệ Quân bị nóng, rụt lại, đã lâu rồi hắn không được cảm nhận loại nhiệt độ quen thuộc này.

Phương Duy đang mơ màng vì sốt, khi tỉnh táo cậu sẽ không bao giờ làm ra động tác thân mật như vậy.

"Đau không?" Cậu lại hỏi, cũng tự trả lời trước: "Chắc chắn là rất đau."

Bóc đi hết những yêu hận và lừa gạt trong mấy tháng qua, bây giờ dường như Phương Duy dường chỉ còn lại sự đau lòng. Người mà cậu thích từ trước đã phải chịu đựng rất nhiều ở một nơi mà cậu không thể nhìn thấy. Chỉ nghĩ về nó một chút thôi cậu đã khó chịu muốn chết.

Chu Duệ Quân cẩn thận dùng ánh mắt tinh tế miêu tả khuôn mặt của cậu từ tên xuống dưới - trán, lông mày, lông mi, mũi, môi. Năm tháng trôi qua, ai cũng ít nhiều nhuốm phải sắc màu khác, chỉ có Phương Duy là vẫn luôn như vậy, và sẽ luôn như vậy.

"Đã lâu như vậy rồi, ai mà nhớ nữa." Chu Duệ Quân làm như không có chuyện gì rút tay về.

Mặt không còn chỗ dựa, Phương Duy dừng lại một chút, tỉnh táo lại, chậm rãi ngồi thẳng người: "Anh không nhớ rõ à?"

Chu Duệ Quân quay mặt sang một bên, chuyển đề tài: "Cậu nghỉ ngơi trước đi, tôi đi đây."

"Trong lòng anh rốt cuộc có nghĩ là em vô tội không?" Phương Duy cố chấp hỏi.

Chu Duệ Quân không nhìn vào mắt cậu, càng không trả lời câu hỏi: "Tôi đi trước đây."

Phương Duy nhìn hắn xoay người, trong một giây, cậu như nhìn thấy ba chữ "Chạy trối chết".

Chắc là ảo giác.

Chu Duệ Quân đang trốn tránh, khi không biết phải làm gì thì hắn cũng chỉ có thể trốn tránh. Phương Duy có vô tội không? Rõ ràng hắn biết đáp án, nhưng hắn vẫn chọn cậu để trút ra những suy nghĩ không thể chịu được nhất của mình. Nhưng trả thù xong thì vui vẻ được bao nhiêu đây? Hắn chỉ đẩy trái tim thật lòng duy nhất mà hắn gặp được trong cuộc đời mình đi xa hơn.

Không có ý nghĩa gì.

"Xin lỗi anh." Phương Duy ở sau lưng đột nhiên thấp giọng nói nhỏ ba chữ.

Chu Duệ Quân cảm thấy trái tim mình đập mạnh, như có thứ gì đó sụp đổ. Bước chân như bị đóng trên mặt đất, bàn tay buông thõng bên người chậm rãi nắm chặt thành nắm đấm, gân guốc nổi lên.

"Xin lỗi anh." Phương Duy lặp lại lần nữa, giọng rất nhỏ nhưng có thể nghe được rõ ràng. Thật ra cậu không rõ lắm tại sao mình phải nói câu này — nhưng hẳn là có người nên nói với Chu Duệ Quân ba chữ này, nếu người khác không nói thì để cậu nói.

Chu Duệ Quân đưa lưng về phía cậu, không quay đầu lại, nhưng Phương Duy có thể thấy vai hắn khẽ run.

Hắn chờ đợi, mong chờ một lời xin lỗi rất nhiều năm rồi, bây giờ nó lại được nói ra từ miệng một người không cần xin lỗi hắn nhất. Thật sự rất mỉa mai và buồn cười, nhưng Chu Duệ Quân không cười nổi, cũng không cảm thấy thoải mái. Hắn siết chặt tay đến mức không thể kiểm soát được sự run rẩy của cơ thể mình.

Sự oán hận và không cam lòng tích tụ khiến hắn sống buông thả, đã quen sống qua ngày thay vì cố gắng làm việc. Cuộc sống của hắn chỉ là như vậy, bị từng chuyện tai bay vạ gió chèn ép, chìm xuống đáy vực sâu, tràn ngập oán hận và đen tối. Hắn dựa vào những thứ này mà sống cho tới bây giờ, giờ phút này, tất cả những thứ này đột nhiên lại tan thành một vũng nước sau câu nói xin lỗi, tranh nhau chảy đi khắp bốn phía, giống như đang tìm lối ra, muốn chảy ra ngoài.

Chu Duệ Quân chưa bao giờ nhìn lại, cũng không trả lời một chữ. Hắn đưa lưng về phía Phương Duy đứng thật lâu, thật lâu - mãi cho đến khi bờ vai rốt cuộc không còn run rẩy nữa, hắn mới nhấc chân đi ra ngoài.

Phương Duy nhìn bóng người biến mất sau cánh cửa, nhắm mắt lại. Một lúc lâu sau, cậu đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống phía dưới, có thể thấy bồn hoa và dải cây xanh giữa các tòa nhà, hình như có một bóng người đang ngồi ở đó. Phương Duy chân trần đứng trước cửa sổ nhìn chằm chằm hồi lâu, nhưng bóng người mơ hồ kia vẫn không nhúc nhích.

Cậu khẽ thở dài.

Vào ngày hôm sau khi khỏi bệnh, Phương Duy nhận được một cuộc gọi khác từ Tạ Hành, hắn vẫn không dám lởn vởn trước mặt Đàm Tây Nguyên, đành phải nhờ Phương Duy gửi ít đồ qua. Dù Tạ Hành không nhờ Phương Duy vẫn sẽ đến gặp Đàm Tây Nguyên, chỉ là nhiều lần phải mất công quay về mà không được gì, chuyện không tiến triển chút nào - Trang Việt vẫn chưa tỉnh lại, kẻ đáng bị kết án vẫn đang ở ngoài vòng pháp luật, xem ra chuyện này đã thành sự thật, không có khả năng sửa đổi nữa.

Phương Duy cảm thấy rất khó chịu khi nhìn anh Đàm vốn dịu dàng hay nói chuyện trong quá khứ lại trở thành người có tinh thần sa sút, hay im lặng. Số lần cậu chủ nhỏ chưa từng trải nghiệm khó khăn trong cuộc sống thở dài ngày càng nhiều.

Phương Mạn chọn tối cuối tuần để gọi diện thoại cho người ta, lúc đó trời đã khuya, Phương Duy đang mặc đồ ngủ nằm trên giường đọc sách lại bị một cuộc điện thoại quấy rầy.

Tòa nhà chung cư kiểu cũ không có thang máy, Phương Mạn lười leo cầu thang, thẳng thừng bảo Phương Duy đi xuống. Phương Duy bị thúc giục đến nỗi thậm chí không có thời gian để thay quần áo, vừa xuống lầu, từ đằng xa cậu đã nhìn thấy chị gái mình trang điểm xinh đẹp, đang ngồi trong chỗ nghỉ mát của chung cư.

"Sao chị lại ở đây?" Phương Duy đã lâu không gặp cô.

Phương Mạn nhìn đồ ngủ của cậu từ đầu đến chân: "Em mặc cái gì đây?"

"... Sắp đi ngủ rồi, em không kịp thay đồ."

"Sao trông em vẫn như trẻ con vậy?" Phương Mạn chán ghét nói, vỗ vỗ cái túi bên cạnh: "Không phải em nói có mèo à? Anh rể bảo chị mang đến cho em, một đống rác rưởi."

Phương Duy có mối quan hệ khá tốt với anh rể, dù đã trở mặt với gia đình nhưng vẫn hay tương tác với anh rể trong vòng bạn bè.

"Cảm ơn anh ấy giúp em nhé." Phương Duy ngồi bên cạnh cô thở dài: "Vẫn là anh rể tốt với em."

Phương Mạn trợn mắt, ném một cái túi qua: "Nếu mà biết em nghĩ như vậy thì chị đã không mang đồ ăn khuya cho em."

Hộp kín gió, vừa mở ra thì có mùi sầu riêng nồng nặc, Phương Mạn lập tức bịt mũi trốn ra xa tám thước, quát: "Cầm ra xa một chút mà ăn!"

Phương Duy ngửi thấy thì cười rất tươi: "Chị là tốt nhất."

"Em đúng là có khẩu vị kỳ quái từ nhỏ đến lớn." Phương Mạn nhìn đứa em không có tiền đồ lắc đầu. Phương Mạn ghét nhất những món mà Phương Duy thích ăn từ nhỏ, cũng khó cho bọn họ có thể chung sống hòa bình mấy chục năm trong cùng một cái bàn ăn.

"Chị nên thử ăn chút đi, không ngửi thấy mùi khó chịu là sẽ không ngon." Phương Duy khuyên cô.

"Tránh ra." Phương Mạn mắng cậu, nhìn cậu ăn từng muỗng đồ tráng miệng thì lại không nhịn được cười, sau đó dùng ngữ khí dịu dàng hơn nhiều nói: "Trông sắc mặt em cũng không tệ lắm."

"Gần đây công việc của em không quá bận rộn, mỗi ngày ngủ đủ tám tiếng." Phương Duy nói.

"Chị còn tưởng em không vượt qua được."

"Cái gì?"

"Không có việc gì." Phương Mạn đã đánh giá thấp cậu, vốn tưởng Phương Duy rời nhà rồi trải qua lần chia tay đầu tiên trong đời thì sẽ bị ảnh hưởng nặng nề, không ngờ thời gian hồi phục lại ngắn như vậy. Cũng không tệ lắm.

"Công việc mới thế nào? Không cung cấp chỗ ở à? Mà em phải sống ở một nơi tồi tàn như vậy." Phương Mạn nói chuyện không kiêng kị gì, tình cờ có một người phụ nữ trong khu đang dắt con đi dạo. Nghe cô nói vậy, cô ta ngay lập tức trợn tròn mắt.

Phương Duy căng thẳng: "Lát nữa mà chị đánh nhau với người ta thì em không giúp đâu đấy."

Phương Mạn đấm qua một đấm.

Hai người đùa giỡn một phen, biểu cảm trên mặt cũng thả lỏng đi nhiều.

"Lâu lắm rồi chị mới được thảnh thơi như vậy." Phương Mạn ra hiệu cho Phương Duy ngồi xuống bên cạnh mình, không màng hình tượng dựa vào ghế đá: "Gần đây công việc bận rộn quá, thậm chí còn không có thời gian để thở."

"Khó như vậy ạ?" Phương Duy đặt hộp xuống, thành thạo đấm vai cho cô.

Phương Mạn mạnh hơn, là người có thể diện nhất trong nhà, đừng nói là áp bức người khác, cho dù là áp bức chính mình, cô cũng sẽ không nhẹ tay.

"Dù sao chị cũng quen rồi." Phương Mạn than thở một hồi.

Hai người trò chuyện một hồi, đêm càng ngày càng tối, bầu không khí vừa đúng. Phương Duy suy nghĩ một chút, nói: "Đúng rồi, chị, chị có thể giúp em một việc..."

"Miễn bàn." Phương Mạn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe vậy thì lập tức mở mắt ra, làm ra một động tác từ chối.

"Em còn chưa nói em nhờ chuyện gì." Phương Duy nhỏ giọng kháng nghị.

"Chuyện thằng tình nhân kia của Tạ Hằng đúng không? Nghe nói nó ầm ĩ mấy lần ở nhà họ Tạ làm cho cả nhà tức giận, chuyện này căn bản không có đường lùi đâu." Phương Mạn chưa nói Tạ Hành thậm chí còn chấp nhận đi xem mắt như một con bài để thương lượng, tiếc là mẹ Tạ cũng không chịu, từ chối thẳng thừng.

"Chữ tình nhân khó nghe quá..." Phương Duy chỉ chỉ ra điểm này.

"Dù sao chuyện này cũng đừng nhúng tay vào, chuyện này không liên quan đến nhà chúng ta, em đừng vô cớ gây sự." Phương Mạn nói giọng bình tĩnh, đến mức gần như là lạnh lùng.

Phương Duy biết mình cũng không thể làm gì, liền không yêu cầu nữa: "Em muốn nhờ chị giúp đỡ một chuyện nữa... Chuyện này chắc chắn là chị làm được."

Phương Mạn liếc nhìn.

"Chu Duệ Quân, chị biết đúng không?" Phương Duy chuẩn bị tâm lý mấy lần mới nói ra được: "Bây giờ hình như cậu ta không có việc làm, nhưng về sau chắc chắn sẽ tìm, nếu như chị giúp được..."

"Hai người các em làm hòa à?" Phương Mạn kích động cắt ngang cậu.

"A? Không." Phương Duy bị cô làm cho sửng sốt.

"Vậy tại sao em lại muốn tìm việc giúp nó? Này này này, em tốt như vậy, coi chừng bị người khác lợi dụng."

"Không." Phương Duy giải thích đến giải thích đi, cuối cùng đành phải nói thật.

Phương Mạn nghe vậy thì im lặng một lát: "Em nói cậu ta không chỉ bỏ học mà còn bị thương cổ tay à?"

"Cậu ấy nói ban đầu không nghiêm trọng, nhưng khi đi bệnh viện xử lý vết thương thì lại phát sinh sự cố." Phương Duy cúi đầu lặp lại lời giải thích của Chu Duệ Quân.

"Đúng là một khoản nợ rối tinh rối mù." Phương Mạn lắc đầu: "Cho nên em đang mềm lòng, định quay lại à? Đúng rồi, tại sao lại chia tay?"

Phương Duy im lặng một lúc, rồi nói: "Em không muốn quay lại, em chỉ muốn bù đắp cho cậu ấy nhiều nhất có thể. Được rồi, có lẽ cậu ấy sẽ không thích cách nói này, nhưng em chỉ muốn sau này cậu ấy có thể sống tốt hơn một chút."

"Sống tốt hơn một chút? Vậy là em còn thích nó à?"

"Em không biết." Cảnh tượng gặp nhau trong đêm phát sốt vẫn còn sống động trong ký ức cậu, quả thật có một nháy mắt Phương Duy đã bị sốt làm cho mơ hồ, trong lòng chỉ còn lại sự đau lòng mềm thành vũng nước. Nhưng cậu suy nghĩ mấy ngày cũng không rõ bây giờ rốt cuộc mình đang có tâm tư gì với Chu Duệ Quân - nói yêu thì cũng không hoàn toàn là như vậy, trải qua bao nhiêu lần "trả thù" và sỉ nhục từ đối phương, cậu thậm chí còn không thể lừa gạt chính mình rằng cậu còn thế có được tình yêu thuần khiết như trước đây. Mà nếu nói hận, trên người đối phương xảy ra nhiều sự cố mà cậu không thể tránh khỏi sự liên quan, làm sao mà hận một cách thuần túy được đây. Chỉ trách lần đầu cậu yêu mà lại gặp một đối tượng và cửa ải khó khăn như vậy, phân tích dữ liệu hoàn toàn không ra kết quả: "Em cũng không biết bây giờ cảm xúc của em là gì, nhưng em không nghĩ đến chuyện quay lại, ít nhất hiện tại còn chưa được."

Thấy cậu không giải thích được tại sao, Phương Mạn biết đầu óc cậu rối bời, liền nói: "Chị biết rồi, chị sẽ chú ý động tĩnh của cậu ta, giúp được thì giúp."

"Đừng lộ liễu quá." Phương Duy nhắc nhở.

"Có em lo nhiều thôi." Phương Mạn lẩm bẩm nói.

Im lặng một hồi, Phương Duy không nhịn được nói: "Sao tối nay chị dễ nói chuyện vậy?"

"Ý em là sao?" Phương Mạn lại làm bộ muốn đánh cậu.

Phương Duy trốn sang một bên: "Rõ ràng trước đây chị không có thái độ như thế nào..."

Mãi cho đến khi có người qua đường nhìn sang, Phương Mạn mới bình tĩnh lại, chỉnh lại quần áo, nói: "Thật ra chị có nghĩ đến một người."

"Ai?"

Hồi mới lên đại học Phương Mạn có quen một cậu bạn trai, tính cách rất ngại ngùng, xuất thân từ một gia đình bình thường. Có lẽ Phương Mạn đã dẫn anh ta vào một thế giới muôn màu khác, nên sau đó mới phát hiện ra rằng người này quen bạn bè của Phương Mạn sau lưng cô, thậm chí còn bắt cá hai tay.

Khi Phương Mạn còn trẻ làm việc không bao giờ chừa đường lui, mang chuyện này ra làm ầm ĩ rất lớn, sau đó phải chịu tổn thất nặng nề.

"Khoảng hơn một tháng trước, chị đã gặp anh ta." Phương Mạn thú nhận: "Làm kỹ thuật viên trong nhà máy, xem ra sống cũng không tệ."

"Chị nhớ anh ta hả?" Phương Duy nhíu mày: "Em ghi âm cho anh rể."

"Lúc đó không phải anh ta quen một con bé khác à?" Phương Mạn nói: "Một cô bé xuất thân từ một gia đình bình thường."

"Rồi sao?"

"Khi đó cô bé đó đang mang thai, mãi đến khi chị làm vỡ chuyện ra cô ấy mới biết mình bị lừa..." Phương Mạn dừng lại: "Nhưng chị đã đi quá xa, chị tưởng rằng cô ấy đã biết nên mới hù dọa. Cô ấy vốn là người nhát gan, phát hiện mình có thai cũng chỉ dám tìm một phòng khám nhỏ để phẫu thuật, bây giờ chị mới biết cô ấy không thể sinh con, năm ngoái cô ấy kết hôn với một người đàn ông, năm nay đã ly hôn rồi."

Phương Duy biết rõ mối quan hệ này, vì vậy cậu phải thở dài rằng đó là một trò may rủi.

"Không biết thì không sao, biết rồi thì cứ cảm thấy kì lạ sao đó." Phương Mạn hiếm khi có giây phút bối rối bất đắc dĩ như vậy: "Giống như hiệu ứng cánh bướm, một hành động vô tình của mình cũng làm ảnh hưởng đến tính mạng của người khác. Quá khó nói."

Bầu không khí nhất thời tĩnh lại, cả hai im lặng một lúc. Phương Mạn không giỏi thể hiện sự đau buồn, huống hồ là khi đối mặt với em trai, thế là cô ngáp một cái để giảm bớt sự xấu hổ khi im lặng, sau đó xỏ đôi giày cao gót đã cởi ra vào, nói: "Chị đi trước, chứ thêm lát nữa anh rể em sẽ..."

Mấy chữ "gọi điện thoại kiểm tra" bị ngắt quãng bởi một bản nhạc chuông du dương, Phương Duy kết nối điện thoại, là Triệu Diên gọi tới, hẹn cậu cuối tuần này đi ăn cua. Mùa thu cua mập, vừa đúng lúc để ăn. Triệu Diên rất biết ăn nói, lưu loát kể ra tên món ăn ở đầu bên kia điện thoại, Phương Duy không thể nhịn cười với anh, cũng sinh ra cảm giác thèm thuồng, ban đầu cậu không định đồng ý, nhưng cuối cùng vẫn mơ hồ quyết định.

Phương Mạn dựa vào cây cột, cười nửa miệng nói: "Có giá ghê."

"Không có." Phương Duy nghiêm mặt phủ nhận.

"Một mùa xuân qua đi, một mùa xuân khác lại đến à?"

"Không phải thật mà."

Phương Mạn nhún vai không hỏi nữa, cô cũng không phải là người thích buôn chuyện, lúc này cũng lười đi sâu vào chuyện tình cảm của em trai mình, xua tay lên xe rời đi.

Nếu không định ở bên nhau thì mau giải quyết dứt khoát đi, đừng trêu chọc người khác, cho người ta hi vọng. Phương Duy đương nhiên cũng tuân theo nguyên tắc này. Chỉ là khi trước cậu hãm sâu trong vũng bùn Chu Duệ Quân, Triệu Diên tốt xấu gì cũng đã an ủi - với tư cách là một người bạn. Mà dù bây giờ Phương Duy không chắc cậu có thể thoát ra khỏi vũng lầy này hay không, nhưng ít nhất cậu đã có thể thở và suy nghĩ như bình thường, vậy thì đã tới lúc cậu nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ của mình và Triệu Diên.

Nhưng Triệu Diên rõ ràng không quan tâm đ ến những chi tiết này. Cuối tuần, hai người đến một nhà hàng tư nhân, Triệu Diên vỗ ngực cam đoan chắc chắn Phương Duy sẽ thích đồ ăn ở đây. Câu này không sai, dù là rau hay cua, món nào cũng hợp khẩu vị, giữa lúc ăn còn gọi một chai rượu sake.

Triệu Diên rất quan tâm đ ến cậu, xé cua, rót rượu, chú ý từng chi tiết một. Phương Duy hơi khó chịu, nhưng anh tiến lùi hợp lý, cư xử rất đàng hoàng, tỏ ra khó chịu cũng không nên.

Sau đó Phương Duy cũng thả lỏng, hai người bọn họ đơn giản là tới ăn cơm, cần gì phải bó tay bó chân bỏ qua đồ ăn ngon trước mắt.

Hai người đang ăn uống vui vẻ thì điện thoại di động trên bàn động đậy, Phương Duy lau miệng sạch sẽ, tháo bao tay dính đầy trứng cua ra lấy điện thoại. Triệu Diên đang rót rượu cho cậu: "Có muốn uống nữa không? Tranh thủ khi chưa quá no bụng."

Phương Duy gật đầu, vốn định đồng ý, nhưng lại bị dòng chữ trên màn hình điện thoại làm cho da đầu tê dại, ăn không ngon nữa. Phương Mạn gửi một tin nhắn - "Cậu ta phát hiện ra chuyện em nói chị giúp."

Phương Duy bị sốc, ngay lập tức nhớ lại là chuyện gì. Rõ ràng Phương Mạn dùng đại từ "cậu ta", nhưng Phương Duy biết rõ cô đang dùng thay cho ba chữ kia.

Phương Duy úp ngược điện thoại xuống bàn, vài giây sau mới quay lại, đáp: "Vậy bây giờ phải làm sao đây?"

Chắc là Phương Mạn đang bận nên chưa trả lời tin nhắn. Phần cua còn lại thế là trở nên thật vô vị. Triệu Diên rất thông minh, trong vòng hai phút đã có thể nhìn ra cậu đang không tập trung, không khỏi thở dài: "Hay là hôm nay tới đây thôi?"

Phương Duy nhìn đồ ăn còn lại trên bàn, hơi áy náy: "Xin lỗi."

"Không sao." Triệu Diên xua tay, giọng như đang nói đùa: "Nhưng tin nhắn gì mà lại làm em khó chịu như vậy? Là của bạn trai cũ à?"

Phương Duy không nói gì, Triệu Diên coi như cậu ngầm thừa nhận, chậm rãi thở dài, thật lâu sau mới nói: "Anh phát hiện ra em rất cố chấp."

Phương Duy cười khổ, thấp giọng nói: "Chắc là vậy thật."

Cậu thật sự không tiến bộ chút nào, cũng cực kì không có tiền đồ. Chạm vào chữ Chu Duệ Quân mà cứ như bị ném vào nước sôi, từng tế bào từng tấc da thịt trên người đều bị bỏng đến mức nhảy dựng lên.

Triệu Diên lắc đầu: "Vậy bây giờ chúng ta về hay là đi xung quanh một chút?"

"Đi một chút đi."

Cả hai mặc áo khoác bước ra khỏi nhà hàng, trời mới mưa xong nên mặt đất khá trơn trượt, những vũng nước phản chiếu đèn đường, bị đám đông đạp nát, tạo nên từng tầng sóng nước.

"Thật ra tôi nên nói chuyện này từ lâu rồi..." Phương Duy nhìn chằm chằm quầng sáng trên đường, do dự nói: "Nói thế nào nhỉ, không biết có phải là anh có ý đó hay không, nhưng mà chắc là tôi..."

"Ừm, anh hiểu." Triệu Yên bình tĩnh tiếp lời.

Phương Duy thở phào nhẹ nhõm, đôi vai căng thẳng của cậu sụp xuống. Triệu Diên bật cười trước phản ứng cường điệu của cậu: "Chuyện nhỏ như vậy, em sẽ không đến mức nghĩ sẵn trong đầu thật lâu đâu đúng không?"

"Tôi thật sự không giỏi mấy chuyện này..." Phương Duy thừa nhận: "Tôi cũng không biết nên nói như thế nào."

"Chuyện này có gì đâu? không có thì thôi, mà có thì thử một chút xem. Mệt mỏi thì chia tay, cảm thấy còn muốn tiếp tục thì làm lành." Triệu Diên nói xong câu cuối cùng còn đặc biệt nhìn cậu: "Đúng không?"

Phương Duy bị anh làm cho nghẹn lời, cậu dời tầm mắt, mím môi cười.

"Một chuyện rất đơn giản, có phức tạp như vậy đâu." Triệu Diên thoải mái nói.

Phương Duy cố nén nụ cười trên môi, đút hai tay vào túi quần, nhìn đám đông náo nhiệt, nhẹ nhàng nói: "Có lẽ là như vậy."

Tình cảm thật ra không phức tạp, chỉ là thích hay không thích thôi. Nhưng trạng thái của cậu bây giờ lại rất thú vị - thích một người thì đau khổ, không thích một người cũng đau khổ. không dễ chịu chút nào.

Triệu Diên có việc đi trước, Phương Duy không để anh tiễn về, tiếp tục đi bộ không mục đích bên đường, mệt rồi thì tìm một chiếc ghế dài sạch sẽ ngồi xuống. Điện thoại rất yên tĩnh nhưng nhịp tim lại ồn ào. Con trỏ dừng ở trên tên Chu Duệ Quân hồi lâu, cũng chưa nghĩ ra phải nói gì.

Đối phương biết là cậu làm, sẽ nghĩ gì đây? Chắc là sẽ tức giận, còn cho rằng là cậu đang thương hại mình.

Phương Duy nghĩ cậu đang thấy hắn đáng thương à? Không, không, tất nhiên là không.

Cậu đang đau lòng. Đau lòng vì vẫn thích.

Giống như trước đây khi còn học trung học, cậu cũng do dự không biết phải gửi tin nhắn cho Chu Duệ Quân như thế nào, nhưng lúc đó cậu không ý thức được, do dự cũng là vì "thích".

Cậu ở bên này suy nghĩ lung tung, trong lòng rối loạn đến mức tê dại mà không biết rằng đầu bên kia cũng không hề dễ chịu.

Chu Duệ Quân đang nghịch điện thoại trong phòng khách, mẹ Chu thì rửa bát trong bếp, lẩm bẩm: "Không phải mới tìm được việc à, sao lại không làm nữa rồi? Con làm sao thế, đừng có kén chọn nữa, mẹ thấy công chức là tốt nhất, ổn định, nhẹ nhàng..."

Tay lướt một cái, đến một giao diện thường truy cập. Phương Duy rất ít đăng bài nên trên vòng bạn bè chẳng có gì, nhưng lại có vài bài trên weibo còn chơi từ hồi đại học. Chu Duệ Quân tình cờ nhìn thấy, trí nhớ của hắn rất tốt, huống chi ID của đối phương cũng không khó nhớ. Thông tin trên trang không có nhiều, sau khi nuôi mèo thì có nhiều hơn, phần lớn là hình ảnh về mèo. Nếu không có những bức ảnh này thì vào ngày hôm đó Chu Duệ Quân sẽ không ngay lập tức nhận ra con mèo màu cam ở cổng tiểu khu là của Phương Duy nuôi.

Bài post mới nhất là mèo, còn có một bàn tay thon dài. Phương Duy có một nốt ruồi nhỏ ở mặt trong ngón tay nhất của tay trái, đàn ông chụp ảnh ít khi chú ý, nốt ruồi nhỏ này hiện ra rất rõ ràng dưới camera độ phân giải cao.

"Nói con đấy? Con có nghe không vậy?" Mẹ Chu lau nước trên tay đi ra, "Đừng xem điện thoại cả ngày nữa, dù là đi làm hay hẹn hò, cái nào cũng phải ổn định mới tốt, đừng có mỗi ngày mơ mộng không thực tế..."

"Ừm." Chu Duệ Quân khóa màn hình, trả lời qua loa.

"Với lại mẹ hỏi con một chuyện, không phải nói tìm được việc làm rồi à, sao lại đổi ý?"

Chu Duệ Quân đặt điện thoại sang một bên: "Tiền lương chưa thương lượng được."

"Vậy con đi làm trước đi, con quan tâm đ ến tiền như vậy thì ông chủ sẽ nghĩ sao?"

"Con biết rồi, con sẽ tiếp tục tìm." Chu Duệ Quân không muốn nghe bà nói nữa, đứng dậy trở về phòng.

Ban đầu đã tìm xong việc rồi, suôn sẻ đến mức khó tin. Sao Chu Duệ Quân lại không đoán được là ai ở sau lưng xúc tiến, khách hàng lớn ở đây mang họ Phương, nghe xong là biết ngay. Lúc biết sự thật khó mà không giận được, nhưng giận xong thì lại cảm thấy đau lòng.

Hắn có trách Phương Duy không? Nhưng cuộc sống là của hắn, trách Phương Duy thì được gì đâu? Hắn hận đối phương nhiều năm như vậy, nhưng cùng với nỗi hận, rốt cuộc có... thứ gì khác đang sinh sôi, dần dần lan tràn che đi sự hận thù và không cam lòng của hắn không?