Con Chó Của Pavlov

Chương 41

Trong việc dỗ ngọt, lão làng ăn chơi hạ bút là thành văn ngay, trong lòng Đàm Tây Nguyên lại không chút dao động. Ánh mắt Tạ Hành sáng ngời đi tới gần mặt anh, hơi thở ấm áp phả vào da thịt, làm trong lòng anh khó tránh nổi lên gợn sóng.

Hơi thở nóng rực mang theo hơi nước phun lên mặt Đàm Tây Nguyên, Tạ Hành nhẹ giọng nói: "Đừng từ chối tôi mà..."

Mí mắt Đàm Tây Nguyên run rẩy vài cái như đang do dự nên nhắm lại hay là tránh đi, một động tác lựa chọn nhỏ bé lại có hai ý nghĩa hoàn toàn khác nhau. Mà nhạc chuông điện thoại của Tạ Hành đã cứu anh.

Điện thoại di động của Tạ Hành bị ngâm nước mà vẫn không sao, trong lòng hắn vô cùng phẫn uất, bầu không khí tốt đẹp cũng biến mất. Đàm Tây Nguyên vỗ cánh tay hắn: "Trả lời điện thoại."

Tạ Hành chỉ có thể miễn cưỡng đứng dậy nghe điện thoại.

Cuộc gọi là từ Phương Duy, hỏi hắn sao rồi.

Tạ Hành hơi kinh ngạc: "Làm sao... cậu biết?"

"Cậu không muốn tớ biết à?" Phương Duy hỏi ngược lại. Cậu vừa ra khỏi công viên, quay đầu lại nhìn, cổng công viên mở toang như miệng thú dữ.

Đầu óc Tạ Hành làm việc, thoáng liếc thấy Đàm Tây Nguyên từ dưới đất bò dậy, vắt sạch nước trong áo sơ mi, hắn lập tức nhận ra.

"Không phải tớ cố ý giấu cậu." Tạ Hành căn bản không để chuyện này vào trong lòng: "Tớ đã muốn đánh chết thằng khốn đó từ sớm nhưng không chặn nó ở chỗ làm được."

Phương Duy nghẹn ngào nói: "Cậu không cần làm loại chuyện này..."

"Tớ bênh vực kẻ yếu giúp cậu mà." Tạ Hành phàn nàn.

"Bênh vực kẻ yếu cần phải dùng cách thức này à?" Phương Duy nhẹ giọng hỏi.

Đàm Tây Nguyên vỗ vai Tạ Hành từ phía sau, ra hiệu cho hắn lên bờ. Thời tiết đã trở nên mát mẻ hơn, nước ẩm ướt bám trên người rất không thoải mái. Huống chi, trên người Tạ Hành đều có vết thương, sau khi ngâm nước rất dễ dàng bị viêm. Bây giờ bọn họ cần đến bệnh viện ngay để được làm sạch và băng bó lại.

Lúc này Tạ Hành mới cảm thấy thân thể khó chịu, nhất thời mê mang hiểu lầm ý tứ của Phương Duy, hắn nhe răng trợn mắt đáp: "Phương pháp này thật sự không ổn, địch nhân một ngàn hại mình tám trăm. Nên học bố nuôi mẹ nuôi của tôi thì hơn, trực tiếp làm người ta mất việc luôn mới là thủ đoạn hay."

Bên tai vang lên tiếng còi xe, tiếng còi kéo dài khiến cho Phương Duy giật mình: "Cái gì cơ?"

Tạ Hành chui vào trong xe: "Cái gì là cái gì?"

"Cậu nói ai làm người ta mất việc?" Bố nuôi mẹ nuôi Tạ Hành là ai? Chỉ có thể là cha mẹ ruột của Phương Duy. Chuyện này căn bản là thêm phiền, Phương Duy bị bọn họ giày vò đến mức không còn sức lực: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Tạ Hành trước giờ hay lỡ miệng, không phải là người có thể giấu được chuyện gì: "Trước đó tớ đi chặn nó không phải là không chặn được à? Tớ tìm người kiểm tra một chút thì người ta nói nó đắc tội ai đó trong đơn vị nên đã từ chức vài ngày trước. Công việc đã làm một hai năm thì đắc tội ai được, chẳng phải là có nội tình à?"

Kết hợp với những gì đã xảy ra ở trường trung học, phân tích của hắn cũng không phải là thêu dệt vô cớ.

Phương Duy che mặt, cảm thấy bất lực: "Tớ không muốn..."

Không muốn có quan hệ gì với người đó nữa, tại sao không tha cho cậu đi?

Tạ Hành cúp điện thoại, Đàm Tây Nguyên chăm chú nhìn đèn giao thông, hỏi: "Phương Duy gọi à?"

"Anh nói cho cậu ấy biết à?" Tạ Hành đồng thời nói.

Đàm Tây Nguyên thừa nhận: "Ừm, dù tôi hiểu được hành vi của cậu, nhưng em ấy cũng là người có liên quan."

Tạ Hành vòng hai tay ra sau đầu: "Quên đi, tôi cũng không định giấu cậu ấy."

"Người kia mất việc rồi à? Các cậu làm sao?" Đàm Tây Nguyên không nhịn được hỏi khi đang lái xe trên đường đến bệnh viện.

Lần này đầu óc Tạ Hành xoay chuyển rất nhanh: "Đừng suy nghĩ nhiều, anh không làm gì có lỗi với tôi, tôi sẽ không để cho bất kì ai gây phiền phức cho anh, kể cả là bố mẹ tôi."

Đàm Tây Nguyên không khỏi bật cười, anh có thể nhìn ra Tạ Hành không phải là người có thể quyết định mọi chuyện. Nếu chuyện thật sự đến nước đó, sợ là hắn cũng không bảo vệ được chính mình, sao có thể bảo vệ được Đàm Tây Nguyên. Nhưng Đàm Tây Nguyên chỉ nghĩ vậy chứ cũng không nói ra câu này. Những lời thề ngọt ngào bao giờ cũng đẹp, anh cứ nếm một hồi cũng được, làm gì mà nhất định phải đánh vỡ chứ.

"Đúng rồi, tôi có một đứa em họ cũng đang học Đại học C. Năm nay nó là sinh viên năm cuối, lần trước tôi có gặp nó, dặn nó chăm sóc em trai anh." Tạ Hành lướt vòng bạn bè thấy em họ mình đăng ảnh chìa khóa xe mới, bèn nghĩ đến chuyện này: "Thế nào? Em trai anh đã thích nghi với cuộc sống đại học chưa?"

Mỗi tuần Trang Việt trở về một lần, Đàm Tây Nguyên luôn cố ý tránh mặt cậu, đã lâu hai người không nói được với nhau mấy câu.

"Ừm, từ nhỏ năng lực thích ứng của nó đã khá tốt, hẳn là không có việc gì." Đàm Tây Nguyên nói.

Không ngờ lại trùng hợp như vậy, Phương Duy về đến cửa nhà thuê thì gặp được mẹ Phương. Kể từ lần trước đến thăm con, bà thường xuyên lui tới đây - đưa đồ ăn thức uống, quan tâm chăm sóc, sợ đứa con út bị tủi thân và cô đơn. Vốn dĩ quan hệ hai mẹ con đã trở lại như bình thường nhưng bây giờ Phương Duy vừa nhận được tin dữ, lại còn đột nhiên nhìn thấy bà nên vẻ mặt cậu lập tức căng chặt.

Mẹ Phương giỏi nhìn mặt đoán ý, nên lập tức nhận ra có gì đó không ổn: "Con sao vậy? Gặp mẹ mà không vui à?"

Phương Duy cúi đầu không nói gì, mở cửa bước vào nhà. Mẹ Phương đi theo phía sau hỏi: "Sao vậy? Muộn như vậy con ra ngoài làm gì, thằng Chu gì đó gọi con ra ngoài bắt nạt con đúng không?"

"Nếu con nói phải thì mẹ sẽ làm gì cậu ấy nữa đúng không?" Phương Duy dừng lại, giọng nói căng thẳng.

Mẹ Phương cả kinh: "Ý con là sao?"

"Chuyện công việc của cậu ấy là mọi người làm à?"

Mẹ Phương vẫn chưa hiểu.

Phương Duy cười trước: "Con cũng không ngạc nhiên. Dù sao thì mọi người cũng dùng thủ đoạn này để đối phó con rồi. Mẹ chỉ cần nói một lời để đuổi con ra khỏi công ty, cho nên đuổi cậu ấy ra khỏi cơ quan hay trường học cũng chỉ cần một câu là được."

Lần này mẹ Phương đã hiểu ra, nụ cười trên mặt nhất thời biến mất: "Ý của con là nó mất việc rồi? Con nghĩ là do mẹ làm?"

"Không phải là mẹ thì là bố, hoặc là chị."

"Con nghĩ nhà mình như vậy à?" Sắc mặt mẹ Phương trở nên nặng nề.

Phương Duy từ đầu đến cuối chỉ nhìn một góc ghế sô pha, cứng cổ ngầm thừa nhận.

Mẹ Phương nhìn cậu chằm chằm một lúc, ngực phập phồng liên hồi, sau đó cầm túi xách lên rồi đóng sầm cửa lại.

Phương Duy không định chọc giận mẹ, chỉ là trong lòng cậu đang rối bời nên không biết phải giải tỏa như thế nào. Cậu không muốn nghĩ đến chuyện năm đó Chu Duệ Quân bỏ học, đối phương cũng đã trả thù cậu, như vậy là hòa. Kể từ tối nay, họ đã đi về hai hướng khác nhau từ công viên, tất cả đều đã hòa nhau, không còn liên quan gì đến nhau nữa.

Phương Duy chỉ muốn như vậy, nhưng chỉ vừa mới hạ quyết tâm được mấy chục phút ngắn ngủi thì cậu lại phải biết rằng cha mẹ cậu đã đi tính sổ với Chu Duệ Quân, hại hắn mất việc.

Sợi tơ tưởng chừng đã được giải quyết lại vướng vào nhau không dứt, không biết được ngày nào mới chấm hết được. Cậu chán nản đến mức không biết phải làm gì.

Cuộc gọi của Phương Mạn đến rất nhanh, Phương Duy không muốn bắt máy nhưng lại nhấn nhầm phím. Giọng điệu ở đầu bên kia có phần hung hăng: "Sao em lại chọc giận mẹ?"

Phương Duy không nói gì. Khi mẹ Phương về thì nổi giận đùng đùng, kể hết cho con gái nghe.

"Có phải là về công việc của Chu Duệ Quân không? Chị không biết em nghe tin đồn ở đâu. Nhà mình không hề biết chuyện này, cũng không làm chuyện đó." Phương Mạn đi thẳng vào vấn đề: "Tin hay không tùy em."

Phương Duy bỗng dưng bối rối: "Mọi người không làm sao?"

"Chị nói tin hay không là tùy em. Lớn như vậy rồi, em có từng thấy chị làm gì mà không dám nhận chưa?"

Đây là sự thật, mặc dù Phương Mạn có đủ chỗ không tốt, nhưng cô luôn dám làm dám chịu, khinh thường chuyện nói dối.

"Vậy... thì là ai làm?"

"Có khi là nó không làm nổi rồi từ chức thôi, em đã điều tra rõ chưa? Chưa gì đã nghi ngờ người nhà rồi."

Đó là bởi vì nhà họ Phương đã từng có tiền lệ rồi, nếu không Phương Duy cũng sẽ không tin lời Tạ Hành ngay tức thì. Nhưng bị Phương Mạn nói cho mấy lời này lại làm cho Phương Duy không còn tự tin nữa.

"Bây giờ mẹ đang rất giận, để chị xem coi em dỗ mẹ sao đây." Phương Mạn cúp điện thoại.

Mọi thứ trong ngày hôm nay khiến Phương Duy choáng váng, không suy nghĩ nổi chuyện gì. Trước khi đi ngủ, cậu gọi điện cho mẹ Phương, may là bà chưa bao giờ giận thật với con trai mình, gọi đến cuộc thứ ba thì cuối cùng bà cũng bắt máy, nhưng giọng điệu rất tệ: "Gọi điện thoại tới làm gì?"

"Mẹ." Phương Duy mềm mềm gọi bà một tiếng.

Trong lòng mẹ Phương nhất thời mềm nhũn, cũng không giận nổi nữa, nhưng vẫn hắng giọng nói: "Định chất vấn mẹ nữa à?"

"Nếu không phải là nhà mình làm thì con xin lỗi. Thật sự xin lỗi." Phương Duy nằm lên gối.

"Nếu như cái gì? Vốn dĩ đã là không phải."

"Nhưng..."

"Con bị mất việc đúng là do mẹ đã đề cập mấy câu với sếp của con, nhưng bố mẹ không làm gì với công việc của cái thằng Chu gì đó kia."

"Thật à?"

Mẹ Phương bị thái độ vẫn còn nghi ngờ của cậu làm cho tức tới bật cười: "Con vẫn không tin à? Phương Mạn đã nói với mẹ rồi." Mẹ Phương thở dài: "Lúc con ngã cầu thang, không phải nó đẩy con."

Phương Duy không nghĩ tới mẹ đã biết đến mức này, há miệng không nói gì.

"Lúc đó mẹ tưởng rằng nó đẩy con nên có nói mấy câu với hiệu trưởng, hiệu trưởng bèn khuyên nó nghỉ học, đúng là chúng ta đã không điều tra rõ ràng sự thật." Mẹ Phương nói giọng bình tĩnh: "Bây giờ mẹ không biết con và nó đã xảy ra chuyện gì, nhưng chia tay trong tình yêu là chuyện bình thường, mẹ sẽ không tuỳ đi gây rắc rối cho người yêu của con mình chỉ vì nó chia tay, con thấy có đúng không?"

Phương Duy cảm thấy đau lòng, giọng trầm thấp nghẹn ngào: "Con biết, con chỉ là không muốn dính dáng gì đến cậu ta nữa. Con hy vọng mọi chuyện đến đây là kết thúc, cũng không muốn gặp lại cậu ta nữa."

Hiểu lầm đã được giải quyết, nếu Chu Duệ Quân không bị người nhà quấy rầy thì bây giờ hai người đã là hai đường thẳng song song, Phương Duy chỉ hy vọng có thể vạch rõ ranh giới với hắn.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn, tiết trời dần trở nên mát mẻ hơn, bước vào mùa thu. Gần đây trạng thái của Phương Duy rất tốt, kể từ đêm gặp Chu Duệ Quân đó cậu đã có thể chôn chặt những cảm xúc kia vào lòng. Dù không thể hoàn toàn xua tan nhưng đã có thể sống và làm việc với tinh thần thoải mái. Tâm trạng và sắc mặt có liên quan tới nhau, Triệu Diên là người đầu tiên nhận thấy được sự thay đổi của cậu.

Sau khi Phương Duy nhận nuôi mèo từ anh, hai người vẫn giữ liên lạc khá thường xuyên, thỉnh thoảng sau giờ tan sở lại cùng nhau ăn tối uống rượu.

Trong quán bar, Triệu Diên nhìn chằm chằm vào Phương Duy đang lắc xúc xắc dưới ánh đèn, nói đùa: "Gần đây trông em khá hơn nhiều so với trước đây."

"Lúc trước trông như thế nào?" Phương Duy hỏi.

"Mặt ủ mày chau, lần nào gặp nhìn em cũng không yên lòng, giống như linh hồn đang phiêu bạt ở đâu."

"Đã qua hết rồi." Phương Duy mím môi cười, giật giật áo len của mình: "Bây giờ tối nào tôi cũng đến phòng gym chạy bộ, nếu không cơ bắp vất vả tập luyện ra được sẽ không còn nữa."

Triệu Diên nghĩ đến điều gì đó, vuốt giao diện điện thoại rồi đưa đến trước mặt Phương Duy: "Cuối tuần em có rảnh không? Có một sự kiện thể thao toàn thành phố."

"Hả? Làm sao để tham gia cái này?" Phương Duy cầm điện thoại xem chi tiết hơn. Sự kiện này thuộc hình thức thể thao cộng thêm quyên góp từ thiện, đã tổ chức được mấy năm nhưng khi đó Phương Duy đang ở nước ngoài nên chưa bao giờ nghe nói về nó.

Cuối thu tiết trời khoan khoái, phong cảnh khiến con người ta cảm thấy dễ chịu. Phương Duy đã đến điểm xuất phát từ sớm, có khá nhiều người đến tham gia sự kiện, vây quanh thành bốn vòng lớn.

Triệu Diên đến sớm hơn cậu vài phút, vẫy tay chào từ rìa đám đông: "Em đăng ký quá muộn. May mà anh có một người bạn nằm trong ban tổ chức, để lại một suất cho em."

Phương Duy chưa bao giờ tham gia các hoạt động như vậy: "Đây là lần đầu tiên tôi đến đây, chắc là sẽ xếp cuối cùng."

"Sợ cái gì? Hầu hết mọi người đều ở đây để tham gia cho vui thôi, bao gồm cả anh nữa. Sức chịu đựng của anh cũng không tốt đâu, em đừng áp lực." Triệu Diên trấn an vỗ vai cậu.

Phương Duy phồng má gật đầu. Triệu Diên nhìn cậu từ trên xuống dưới: "Nhưng hôm nay cậu mặc đồ cũng rất tươm tất."

"Tôi còn nghĩ xem có nên mang miếng đệm đầu gối và miếng đệm cổ tay không, sợ chạy chóng mặt rồi không cẩn thận té ngã." Phương Duy cười nói.

"Nên đeo mà, da mịn thịt mềm mà bị ngã thì rất tiếc." Triệu Diên hạ mắt xuống, lướt qua đôi chân trắng nõn gầy guộc của cậu.

Hôm nay Phương Duy mặc một bộ đồ thể thao màu trắng xen lẫn vài sọc xanh lục, tương phản với nước da trắng như măng mới mọc, làm cậu càng thêm trắng sáng. Nhưng chính cậu lại không nhận ra.

Lưu Vũ Phong đang co duỗi tay chân, vung tay nhảy tới nhảy lui: "Lâu rồi anh không tập thể dục với đôi tay chân già nua này rồi, tại vợ anh cứ khăng khăng đòi đăng ký, kết quả là cô ấy sợ nắng đen da nên không đến. Thời tiết này mà nắng đen da cái gì."

"Vậy nên anh kéo tôi đến đây?" Chu Duệ Quân dựa vào gốc cây.

"Hơn mười lăm cây số, chạy một mình thì có mà cô đơn chết, tìm cậu nói chuyện cũng được mà. Cậu từ chức đã gần một tuần rồi mà chúng ta vẫn chưa gặp nhau." Lưu Vũ Phong nói: "Nhân tiện, sau khi cậu đi... Này, cậu đang nhìn gì vậy? Cậu có nghe thấy tôi nói gì không?"

Lưu Vũ Phong ngước mắt nhìn Chu Duệ Quân, lại thấy người này đang ngẩn người nhìn chằm chằm về một hướng nên không nói nữa, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một bóng dáng màu xanh lá cây thoáng qua.

Đầu thu, vẫn còn sót lại một chút hơi nóng, chạy một hồi lâu đã toát mồ hôi. Phương Duy đã thở hổn hển nhưng Triệu Diên lại trông có vẻ thoải mái.

"Anh chạy trước đi, đừng quan tâm đ ến tôi." Phương Duy thở hổn hển nói với người bên cạnh, bọn họ đã tuột lại ở phía sau, hình như Triệu Diên cũng không chạy hết sức.

Vẻ mặt Triệu Diên bình tĩnh, ngữ điệu không thay đổi: "Không sao, anh cũng không đến để tranh thứ hạng."

Phương Duy thuyết phục nửa ngày không có hiệu quả nên không nói gì nữa, dù sao nói chuyện cũng tốn sức. Càng đáng ghét hơn là, Triệu Diên thỉnh thoảng lại nói vài câu hài hước, chọc cậu không ngừng cười suốt cả quãng đường.

"Một nửa sức lực của tôi hết là do cười đấy." Phương Duy than thở.

"Không tốt à? Chúng ta tới đây vui chơi thư giãn mà." Triệu Diên nói.

Thật vậy, khi cơ thể mệt mỏi, tâm trí cũng sẽ trống rỗng, hiện tại chuyện chỉ có điểm cuối cùng như thế này là quan trọng nhất.

Chạy được một đoạn, Triệu Diên đi vào nhà vệ sinh, Phương Duy đứng dưới bóng cây uống nước đợi hắn. Ánh nắng xuyên qua khe hở kẽ lá, thân hình lay động một hai lần, những đốm sáng cũng như nhảy múa theo.

Lần này ánh mắt Lưu Vũ Phong sắc bén, nhận ra người kia.

"Phương Duy!"

Nghe thấy giọng nói xa lạ của ai đó gọi mình, Phương Duy giật mình. Lưu Vũ Phong đã đi đến trước mặt, mồ hôi đầm đìa, vẫy tay rồi nhe răng cười: "Tôi là lão Lưu, còn nhớ không?"

Dù gì bọn họ cũng đã đi du lịch cùng nhau mấy ngày, đương nhiên là nhận ra, Phương Duy mở miệng nói: "Anh Lưu."

"Cậu cũng tới tham gia hoạt động này à?" Đối phương cười hỏi.

"Ừm, đến chơi với bạn."

"Xem ra là tới chơi, vị trí này đều là ở giữa và phía sau." Lưu Vũ Phong vỗ vai cậu: "Người trẻ tuổi mà không nhiệt tình gì cả, Chu Duệ Quân cũng vậy. Bình thường thì năng động lắm, nhưng gần đây lại uể oải suy sụp."

"Hả?" Phương Duy kinh ngạc.

"Này, anh ở đây." Lưu Vũ Phong đột nhiên vẫy tay về phía sau.

Toàn thân Phương Duy trở nên căng thẳng trong nháy mắt, không hiểu vì sao mà không dám quay đầu lại. Lưu Vũ Phong không phát hiện ra cậu có gì không đúng, nói tiếp: "Tôi đến với Chu Duệ Quân, cậu ta vừa đi mua nước. Hèn gì khi nãy cậu ta cứ nhìn xung quanh, thì ra là nhìn thấy người quen, mà sao không gọi cậu một tiếng?"

Tiếng bước chân ở phía sau dừng lại, Phương Duy cũng không còn nghe Lưu Vũ Phong nói gì, chỉ cảm thấy người kia đã cách mình rất gần, gần đến mức hô hấp yếu ớt cũng làm cho đồng cỏ đang cháy, làm cho toàn thân cậu không được tự nhiên. Chuyện này làm cho cậu nổi nóng. Khi mới trở lại Trung Quốc, cậu luôn mong được gặp hắn, nhưng tất cả những người đi ngang qua đều là người lạ. Nhưng bây giờ, ai đi qua cũng mang khuôn mặt quen thuộc ấy. Luôn không như những gì cậu muốn.

"Sao không nói gì nữa rồi?" Lưu Vũ Phong nhìn trái nhìn phải, phát hiện hai người đều đang im lặng một cách kỳ lạ, thắc mắc hỏi.

"Nước." Chu Duệ Quân tiến lên một bước, tiến vào phạm vi của tầm mắt Phương Duy, đối phương lập tức quay đầu đi, không muốn nhìn hắn. Chu Duệ Quân thoáng thấy động tác nhỏ đó của cậu, cũng không đuổi theo, chỉ đưa nước cho Lưu Vũ Phong, "Mệt quá, ai mà còn sức nói."

Lưu Vũ Phong không phải là người cẩn thận, vì vậy hắn không nhận ra chuyện gì không hợp lý. Hắn đập chai nước khoáng vào ngực Chu Duệ Quân, cãi lại: "Không phải hồi học đại học cậu còn chạy được top 10 à? Bây giờ sao lại nhát gan như vậy? Có phải lần này không có mấy cô gái nhỏ cổ vũ cho cậu nên không nhiệt tình không?"

"Nói nhảm cái gì đó?" Chu Duệ Quân nói.

Phương Duy ở bên cạnh nghe, thân thể cứng ngắc, khó mà rời đi, không rời đi cũng khổ, tay chân không có chỗ dựa, may là cuối cùng Triệu Diên cũng đã ra khỏi nhà vệ sinh.

"Anh xong rồi, nhà vệ sinh nam mà cũng phải xếp hàng dài nữa, thật sự rất hiếm thấy." Triệu Diên vừa đi vừa nói, đi ra rồi mới nhìn thấy ba người vây quanh một thân cây: "Bạn của em à?"

Phương Duy ngẩng đầu, đáp: "Mới gặp."

Lưu Vũ Phong luôn nhiệt tình, liền đề nghị bốn người cùng nhau chạy bộ, thời tiết như thế này, lang thang ở cuối đường ngắm cảnh cũng là một cách giải khuây. Phương Duy không thể từ chối, dù gì thì cậu cũng không thể nói: "Tôi không muốn chạy với Chu Duệ Quân", thế là đành phải chạy cùng.

Ánh mắt Triệu Diên dừng lại trên mặt Chu Duệ Quân vài giây, đối phương cũng đang nhìn chằm chằm vào anh. Triệu Diên mỉm cười, nhưng cơ thể lại ngược với nụ cười hiền hậu, vô tình đẩy Phương Duy về phía ngoài cùng bên phải, mà Chu Duệ Quân thì ở ngoài cùng bên trái, cứ như vậy, giữa hai người bèn cách nhau một khoảng cách không nhỏ.

Phương Duy thực sự không biết nên cảm ơn Triệu Diên như thế nào, Triệu Diên nháy mắt với cậu, hai người hiểu ý bật cười.

Lưu Vũ Phong vẫn luôn không biết, còn nói: "Lát nữa đi ăn cơm đi, chạy xong đói quá, tôi có một người bạn mở cửa hàng ở đằng trước, mùi vị cũng không tồi."

Phương Duy nhìn Triệu Diên, nhẹ nhàng lắc đầu, Triệu Diên hiểu ý: "Cảm ơn, nhưng bọn tôi đã có kế hoạch rồi, lần sau có cơ hội thì cùng nhau ra ngoài ăn cơm."

Nếu câu này mà do Phương Duy nói thì có lẽ Lưu Vũ Phong sẽ hỏi tận gốc là có kế hoạch gì, nhưng hắn chỉ vừa mới gặp Triệu Diên, ngay cả tên cũng không biết nên đương nhiên không hiện hỏi quá nhiều, vì vậy hắn gật đầu: "Được rồi."

Phương Duy thở phào nhẹ nhõm, nhưng Lưu Vũ Phong lại chuyển chủ đề sang cậu: "Hôm nay cậu làm sao vậy? Hai người không nói chuyện với nhau mấy?"

Nhận ra Lưu Vũ Phong đang nhìn mình, Phương Duy giả vờ ngạc nhiên: "Tôi à? Không có."

"Quên đi, chắc chắn là do Chu Duệ Quân." Lưu Vũ Phong thở dài: "Gần đây tâm trạng của cậu ta không tốt, cậu có thấy hắn gầy đi rất nhiều không, do công việc không tốt, không biết có phải là chuyện tình cũng không như ý hay không nữa."

Phương Duy bất giác nhìn sang theo lời hắn, dường như Chu Duệ Quân đã gầy đi rất nhiều, quầng mắt xanh xao, dáng vẻ tinh thần không tốt lắm. Có liên quan đến chuyện mất việc à? Mà dù gì cũng sẽ không liên quan đến chuyện tình không được như ý. Không được như ý à? Phải đắc ý mới đúng chứ? Nghĩ đến đây, Phương Duy không khỏi tự giễu cười nhạo, vừa định dời ánh mắt thì Chu Duệ Quân lại nhìn qua. Ánh mắt hai người va chạm, Phương Duy ổn định tâm trạng, chậm rãi hạ mắt xuống.

"CÔng việc không được như ý là sao..." Giọng nói Phương Duy hơi thấp, vừa vặn gần đó hơi ồn ào, hoàn toàn che lấp đi.

Lưu Vũ Phong "ừm" một tiếng: "Cậu nói cái gì?"

"Gầy không tốt à?" Lần này là Chu Duệ Quân trả lời, hắn liếc nhìn bụng Lưu Vũ Phong: "Không giống cậu."

Lưu Vũ Phong lập tức chuyển đề tài, vội đến nhảy dựng lên. không lâu sau khi kết hôn, bụng bia của hắn đã to hơn trước, mỗi ngày đều bị Trần Nhiên chán ghét.

"Hồi anh bằng cậu dáng người cũng tốt hơn cậu nhiều!"

Chu Duệ Quân ậm ừ cho có lệ hai lần.

Phương Duy nhìn chằm chằm một hòn đá nhấp nhô ở dưới chân phía trước, cuối cùng cũng không hỏi lại.

Chạy được một nửa, bọn Lưu Vũ Phong vội đi ăn, bốn người họ cuối cùng cũng sắp chia tay. Lưu Vũ Phong dùng bình nước suối cụng chai với Phương Duy: "Vậy bọn anh đi ăn đây."

"Được." Phương Duy nói. Sau đó cậu không nắm chặt nắp chai, làm nó rơi khỏi tay, lăn một vòng trên mặt đất.

Phương Duy nghiêng người định nhặt lên, nhưng đã có người nhanh hơn cậu một bước. Chiếc nắp chai màu đỏ bị hắn kẹp giữa các ngón tay rồi đưa qua. Phương Duy sửng sốt, không hiểu sao lại nhớ tới lúc đầu gặp lại, Chu Duệ Quân nói sẽ dạy cậu hút thuốc, sau đó đưa điếu thuốc còn dở dang cho cậu.

Vào thời điểm đó, cậu gần như là muốn nhận lấy ngay. Nhưng lúc này cậu lại do dự hồi lâu rồi mới đưa tay ra.

Nắp chai rất nhỏ, ngón tay khó tránh khỏi chạm nhau. Phương Duy muốn cầm lấy nhưng đối phương lại dùng sức kéo ra. Phương Duy mím môi, không biết hắn đang giở trò gì, cuối cùng cũng dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Trong con ngươi đen của Chu Duệ Quân không có một tia cảm xúc nào, hắn cũng đang nhìn cậu, sau đó buông tay ra.

Phương Duy cầm lấy nắp chai, sau đó cúi đầu vặn chặt nắp lại. Triệu Diên đã nói chuyện với Lưu Vũ Phong xong, đứng bên cạnh Phương Duy nói: "Vậy chúng ta cũng đi thôi."

"Ừm, được." Phương Duy nói, cuối cùng vào lúc đi ngang qua Chu Duệ Quân. Cậu mới dừng lại, thấp giọng nói: "Cảm ơn."

Từ trước đến nay cậu luôn lễ phép, gặp chuyện không vui rất ít khi kêu ca, còn luôn có thể hóa giải ác ý nên có thể khách sáo với tất cả mọi người. Như Chu Duệ Quân đã đối xử với cậu như vậy, nhưng bây giờ cậu đã có thể khách sáo cảm ơn hắn sau khi hắn giúp cậu nhặt một cái nắp chai.

Nhưng có lẽ lời cảm ơn này cũng đồng nghĩa với việc cậu đã có ý định buông tay, muốn hoàn toàn trở thành người xa lạ trong cuộc đời của nhau.

Trở thành người lạ không tốt à? Chu Duệ Quân tự hỏi mình, nhưng không thể tìm được câu trả lời. Hắn chỉ mơ hồ hiểu rằng, Phương Duy hẳn là loại người mà hắn chỉ gặp được một lần trong đời, nếu gạt bỏ tấm chân tình này, có lẽ hắn sẽ không được may mắn như vậy nữa.

Nhưng không còn kết cục nào khác. Hắn không phải là người giỏi đáp lại tấm chân tình bằng sự tử tế, hay nói cách khác - phần tốt đẹp của hắn đã bị những kẻ không xứng đáng quét sạch từ lâu, để lại cho Phương Duy chỉ còn những phần tồi tệ nhất và không thể chịu đựng được nhất.