Coca Lạnh 0℃

Chương 4

Lúc An Nhạc thức dậy đã là bảy giờ sáng hôm sau. Cô nhặt điện thoại dưới sàn lên xem giờ, không còn gì để nói nữa, cô thật sự đã lỡ chuyến bay đã đặt.

Đúng là cạn lời, nhưng cô không hối hận. Dù gì thì đêm qua cô cũng rất vui, cảm giác lần đầu tiên cũng khá tốt.

Nghĩ một hồi, cô giơ chân lên, không dè dặt mà đạp vào mông người bên cạnh một cái.

“Êy.”

“Sao thế?” Phó Nguyệt Đài bị đánh thức, ló đầu ra khỏi chăn nhìn cô.

Anh vẫn đang mắt nhắm mắt mở, trông hơi ngốc. Tóc tai rối tung, trên đỉnh đầu còn có một nhúm tóc tinh nghịch chỉa lên trên, nhìn rất buồn cười.

An Nhạc nghĩ, anh của hôm nay và hôm qua đúng là khác biệt rất lớn.

“Em đói.” An Nhạc nói.

Phó Nguyệt Đài gãi đầu, chui ra khỏi chăn, trên người không một mảnh vải.

An Nhạc không ngần ngại nhìn anh, nhưng mà cô đã quên một điều, đó là 80-90% đàn ông đều sẽ có phản ứng vào buổi sáng, Phó Nguyệt Đài cũng vậy.

Sinh khí tràn đầy, khí thế bừng bừng.

Cô nhìn sang chỗ khác, nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, trên mặt nóng bừng. 

Phó Nguyệt Đài mặc một chiếc quần dài, tìm kính của mình dưới gầm giường đeo lên, mở app lên đặt đồ ăn cho cô.

Anh thấy quán cháo đánh giá không tệ, bấm vào xem menu.

Cô không thích ăn cháo ngọt, cô thích cháo mặn và cay, khẩu vị khá nặng(*). Anh cũng không biết hiện tại cô có thay đổi không.

(*) ý là trái ngược với khẩu vị thanh đạm ấy.

Phó Nguyệt Đài tự hỏi một lúc, cảm thấy mới sáng sớm nên ăn thanh đạm chút sẽ tốt hơn. Anh gọi cháo hải sản và cháo khoai lang, thêm vài món ăn kèm, cuối cùng khi order anh có ghi chú: không lấy gừng và rau mùi.

“Em có muốn tắm trước không?” Phó Nguyệt Đài đặt điện thoại lên tủ đầu giường.

An Nhạc nhìn chằm chằm vào cơ bụng thấp thoáng của anh, nuốt nước miếng, “Thôi, anh tắm trước đi.”

Phó Nguyệt Đài gật đầu, vào phòng tắm.

Anh tắm rất nhanh, đánh răng cũng chưa đến mười phút, lúc anh vừa mặc quần tây vào, cửa phòng tắm đã bị đẩy ra.

Anh giật mình quay đầu lại, An Nhạc đang đứng trước cửa.

An Nhạc chỉ phía sau, “Đồ ăn tới rồi, anh đi lấy đi.”

Trên người cô đang mặc chiếc áo sơ mi trắng của anh.

Phó Nguyệt Đài không nói lời nào, kéo khóa quần lên, đi lướt qua cô. Tay anh vô tình chạm vào phần đùi không có quần của cô, làm cô có cảm giác hơi ngứa ngáy.

An Nhạc sững sờ. Vừa nãy đôi mắt tinh tường của cô hình như thấy được một cục màu đen.

Trong lòng cô khẽ búng tay một cái. Ô mai ca, thì ra anh không mặc quần lót.

Lúc An Nhạc tắm rửa xong ra ngoài, thì Phó Nguyệt Đài đã ăn xong.

Phần của cô để trên bàn trà, được gói chặt trong hai lớp túi ni lông và thắt nút ở phần mở.

An Nhạc dùng ngón tay cuốn cuốn tóc, tâm trạng khá tốt.

Món anh gọi cho cô là cháo hải sản, hương vị vừa miệng, nhiệt độ vừa phải, không nóng cũng không lạnh.

Cô gắp một đũa cải bẹ, liếc mắt nhìn Phó Nguyệt Đài.

Anh ngồi bấm điện thoại trên ghế sô pha bên phải cô, ngón tay bấm bấm lướt lướt, hơi nhíu mày, như là đang xử lý công việc.

“Anh ăn cháo gì vậy?”

Phó Nguyệt Đài rời mắt khỏi điện thoại, nhìn cô.

“Cháo khoai lang.”

An Nhạc vừa ăn vừa hỏi, “Có ngọt không?”

“Cũng được.”

“Ồ.” An Nhạc nghiêm túc gật đầu.

Thì ra, anh vẫn thích ăn ngọt như vậy. Sao cô lại thấy người đàn ông này có chút đáng yêu nhỉ.

“Hương vị ổn chứ?” Anh hỏi về bát cháo hải sản trên tay cô.

“Cũng được, nhưng mà hình như hơi tanh.”

“Vẫn như bình thường.”

“Hả?”

“Không bỏ gừng.”

“Ồ, hèn chi.” Cô vẫn luôn ghét ăn gừng.

Tối qua An Nhạc không ăn cơm, cộng với việc vận động quá sức, bụng cô đã đói lả. Cháo hải sản lại ngon miệng, nên cô ăn rất nhanh. Phó Nguyệt Đài thấy cô ăn xong, buông điện thoại giúp cô dọn dẹp.

“Phó Nguyệt Đài.” An Nhạc gọi tên anh rồi cúi đầu, để anh đối mặt với cái ót mình.

“Có chuyện gì vậy?”

“Hay là chúng ta làm bạn tình đi.”

Động tác của Phó Nguyệt Đài ngừng lại.

Cô khẽ liếm môi, “Em cảm thấy em rất thích cơ thể của anh. Chúng ta đều là người trưởng thành rồi, lúc nào cũng phải giải quyết nhu cầu sinh lý mà, đúng không? Dù sao chúng ta cũng hiểu rõ về nhau, thân thể cũng đều khỏe mạnh, không bệnh tật gì. Anh nghĩ sao?”

Phó Nguyệt Đài ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt tối sầm lại. Im lặng hồi lâu.

An Nhạc có chút bối rối, cắn môi vờ như không có gì, “Nếu anh không muốn thì thôi.”

Dường như Phó Nguyệt Đài đã chuẩn bị tâm lý xong, thấp giọng nói, “Bạn tình thì bạn tình. Nếu em đồng ý thì sao tôi lại không muốn chứ. Dù sao thì việc này, người chịu thiệt không phải là con gái  sao?”

“Ồ, đúng ha?” An Nhạc đáp lại, nhưng trong lòng lại không nghĩ vậy.

Phó Nguyệt Đài đứng dậy, “Thu dọn đi, tôi đưa em ra sân bay.”

“Hả? Nhưng mà em chưa đặt vé máy bay.”

“Tôi đặt giúp em rồi. Chuyến lúc mười giờ sáng.”

“À…cảm ơn.”

An Nhạc kiểm tra điện thoại, trên đó đúng thật là có thông báo đặt vé của mình.

Trong lúc thu dọn quần áo dưới đất, trong đầu cô thắc mắc không biết rốt cuộc Phó Nguyệt Đài đặt vé cho mình lúc nào, rõ ràng tối qua họ đã ngủ cùng nhau mà.

Chẳng lẽ là… đm!

Cô nhớ tối hôm qua được nửa chừng cô muốn đi vệ sinh, đẩy người phía trên ra không nói không rằng chạy vào nhà vệ sinh. Lúc đó trông Phó Nguyệt Đài có vẻ buồn bực, nhưng khi An Nhạc quay lại, cô đã thấy anh điềm nhiên dựa vào đầu giường, cầm điện thoại của cô trên tay quẹt quẹt. 

An Nhạc không để ý. Dù sao điện thoại cô cũng không có bí mật mờ ám gì. Không ngờ, anh lại dùng điện thoại của cô để mua vé cho cô, hơn nữa còn nhập đúng mật khẩu thanh toán.

Đừng hỏi tại sao Phó Nguyệt Đài biết mật khẩu thanh toán của cô. Cô ghi toàn bộ mật khẩu của mình vào sổ note, nhất định là tên khốn đó đã lật ra xem rồi.

An Nhạc nhét quần áo vào vali, mắng: “Thật là ngu ngốc.”

Trên đường ra sân bay, An Nhạc nghĩ kỹ lại, cảm thấy cần phải thêm chút quy tắc cho mối quan hệ đặc biệt sắp diễn ra giữa hai người.

“Ey.” cô đá vào đôi giày da của anh. “Anh có cảm thấy chúng ta nên đặt một số quy tắc ràng buộc cho mối quan hệ này không, sau này có chuyện gì cũng dễ giải quyết.”

“Em nói đi.” Phó Nguyệt Đài chẳng thèm ngẩng đầu lên.

An Nhạc nói tiếp, “Nếu chúng ta đã không phải là quan hệ yêu đương, thì tiền đề là không được vượt quá giới hạn. Nguyên tắc chính là hai bên đều tình nguyện, hai bên đều muốn làm thì mới được, không ép buộc, không miễn cưỡng. Còn nữa, khi đã bắt đầu, bất luận ra sao thì một bên đều có quyền dừng lại.”

“Thế nào, anh có ý kiến hay muốn bổ sung gì không?”

“Không có.”

“Chậc.” An Nhạc liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, không giống tối qua chút nào, nhiệt tình như lửa, như muốn ăn thịt cô.

“Làm sao vậy?”

“Anh không tích cực gì cả, thầy Phó.”

Bụng Phó Nguyệt Đài hơi căng thẳng, cảm thấy cái xưng hô này phát ra từ miệng cô, nghe rất kì lạ.

“Này?” An Nhạc thúc giục anh.

Phó Nguyệt Đài nắm chặt tay lái, “Tôi không có vấn đề gì hết. Nghe em cả đấy.”

“Ngoan vậy sao?” An Nhạc nói khẽ, “Không giống anh chút nào.”

Phó Nguyệt Đài không nói nữa, im lặng lái xe thẳng đến sân bay Hải Tinh.

Trong đại sảnh sân bay, An Nhạc nhận lấy vali từ tay anh, chỉ vào cửa kiểm tra an ninh phía sau, “Em đi đây.” 

Phó Nguyệt Đài đút một tay vào túi, “Ừ.”

An Nhạc ngước nhìn anh, thấy trên cằm anh lúng phúng râu.

Cô nghiêng đầu, “Không nói gì sao?”

Phó Nguyệt Đài nghĩ nghĩ, “Thượng lộ bình an.”

“…”

An Lê vẫy tay chào anh, “Tạm biệt.” Sau đó cô rời đi không ngoảnh lại.