Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi

Chương 11: Bây giờ chúng ta đã có thể tính là sống chung chưa?

Biết rõ không thể thành công mà vẫn cứ làm, quá khí phách!

“Có khí phách! Tôi ủng hộ anh!”

Nghe thấy lời Giang Vũ, Kỷ Tuyết Tình tán thưởng giơ ngón tay cái cho anh một like.

“Cô Kỷ quá khen rồi!”

Được cô khen như thế, Giang Vũ hơi ngại ngùng sờ mũi: “Thật ra tôi cũng chỉ là chân đất không sợ mang giày thôi. Tôi chỉ có một thân một mình, cùng lắm thì chết”.

“Đừng bao giờ nghĩ vậy, tôi tin anh nhất định có thể mạnh lên.

Kỷ Tuyết Tình trịnh trọng cổ vũ: “Cố lên! Anh phải dùng thực lực của mình để làm cho vợ cũ của anh hối hận không

kịp”. Giang Vũ mấp máy môi, gật đầu thật mạnh.

Ởnhà họ Triệu, ai cũng bảo anh là tên ăn hại không có tiền đồ, chỉ có Kỷ Tuyết Tình tin rằng anh có tương lai.

Điều này khiến anh cảm thấy vô cùng cảm kích và ấm áp. trong lòng.

“Chắc anh không có nơi nào để đi phải không?”

Kỷ Tuyết Tình đột nhiên hỏi.

“Phải!”

Giang Vũ rầu rĩ nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Tôi chỉ có ký ức. ba năm trở lại đây thôi, không biết quá khứ ra sao, cũng chẳng biết mình từng sống ở đâu”.

“Vậy anh cứ ở tạm nhà tôi trước đi!”

“Như vậy không tiện lắm đâu!”

Giang Vũ hơi ngạc nhiên, không ngờ Kỷ Tuyết Tình sẽ giúp mình đến mức này.

“Không có gì không tiện cả, dù sao tôi cũng ở Giang Vũ có một mình, mà anh lại không có nơi nào để đi”.

Kỷ Tuyết Tình hài hước nhìn Giang Vũ: “Chẳng lẽ anh sẽ gây bất lợi cho tôi à?”

“Không bao giờ”.

Giang Vũ vội vàng lắc đầu, kiên quyết nói: “Dù tôi có thịt nát xương tan cũng sẽ không bao giờ làm tổn thương đến cô”.

“Vậy cứ quyết định thế đi”.

Kỷ Tuyết Tình độc đoán đưa ra quyết định, thầm tự an ủi mình: “Dù sao cặp thỏ cũng đã bị anh ta nhìn thấy hết, chỉ bằng cho anh ta sống chung với mình, cũng dễ tiếp tục quan sát anh ta hơn”.

Chẳng mấy chốc Kỷ Tuyết Tình đã lái xe đến trước cổng chính của một căn biệt thự sang trọng trên núi thuộc khu biệt thự Vân Đỉnh.

“Tới nhà rồi!”

Sau khi xuống xe, Kỷ Tuyết Tình quẹt thẻ cửa điện tử, cổng biệt thự từ từ mở ra.

“Rốt cuộc cô Kỷ này là ai mà lại ở thiên cung Vân Đỉnh”?”, Giang Vũ khiếp sợ quan sát xung quanh.

Khu biệt thự Vân Đỉnh chính là một khu chung cư cao cấp nổi tiếng ở Giang Châu. Căn trước mặt đây là căn biệt thự lớn nhất trên núi, được gọi là thiên cung Vân Đỉnh có tiền cũng không mua được, trị giá năm trăm triệu.

Gộp toàn bộ tài sản của nhà họ Triệu cũng chưa chắc bằng được giá trị của căn biệt thự này.

“Anh vào trong làm quen với hoàn cảnh trước đi, muốn chọn phòng nào tuỳ anh”.

Kỷ Tuyết Tình nhét một tấm thẻ vào tay Giang Vũ: “Tôi đi xử lí vài việc trước đã, sau đó sẽ về sau”.

Sau khi Giang Vũ vào biệt thự, thư ký Tiểu Viện vội vã chạy tới trước mặt Kỷ Tuyết Tình: “Cô chủ! Sao chị lại cho một người đàn ông chuyển tới ở chung hành cung riêng của chị thế?”

“Bởi vì giờ tôi đã tin vào lời của ông thầy bói kia”.

Kỷ Tuyết Tình tràn đầy mong đợi nhìn về phía biệt thự: “Anh ta rất có thể là chân mệnh thiên tử của tôi”.

“Chẳng phải cô chủ không tin vào số phận sao?”

Tiểu Viện khiếp sợ mở to mắt, lo lắng bảo: “Giang Vũ này chỉ là một người bình thường, hoàn toàn không xứng với chị”.

“Người bình thường?”

Kỷ Tuyết Tình khẽ lắc đầu: “Có lẽ bây giờ anh ta rất bình thường, nhưng tôi tin trong tương lai anh ta sẽ đạt được thành tựu không thể đoán trước”.

“Chị nhìn ra bằng cách nào thế ạ?”

Tiểu Viện rầu rĩ lắc đầu, thực sự không thể nhìn ra một người đàn ông nhu nhược bị cắm sừng suốt ba năm như

Giang Vũ có chỗ gì hơn người?

“Anh ta giỏi võ nhưng lại giấu tài, lại còn khiêm tốn biết điều”.

“Anh ta bị sỉ nhục thậm tệ nhưng lại không cần tôi báo thù giúp”.

“Anh ta biết rõ nhà họ Lưu có quyền có thế, thậm chí còn có thể được nhà họ Kỷ chống lưng, nhưng vẫn không hề sợ hãi”.

“Tất cả những dấu hiệu này cho thấy anh ta nhất định không phải vật trong ao”.

Kỷ Tuyết Tình hết sức tán thưởng kể ra nhận định của mình về Giang Vũ.

Nghe vậy, Tiểu Viện căng thẳng lau mồ hôi rịn trên trán.

Lần đầu tiên cô ấy nghe Kỷ Tuyết Tình khen ngợi một người đàn ông đến mức này, rõ ràng cô đã động lòng rồi!

“Cô chủ, em có một câu không nên nói, muốn...”

“Biết không nên nói thì câm miệng lại đi!”

Kỷ Tuyết Tình trở lại với dáng vẻ lạnh lùng độc đoán, ném chìa khoá xe cho Tiểu Viện: “Lát nữa lái xe đi sửa đi, sau đó giúp tôi sắp xếp vài việc”.

“Cô chủ có gì cần dặn dò ạ?” Tiểu Viện nhận lấy chìa khoá, lấy sổ ra chuẩn bị ghi chép.

“Thương hội Giang Châu định tổ chức tiệc cho tôi vào ba ngày nữa”.

Kỷ Tuyết Tình híp mắt lại, lạnh lùng bảo: “Kể từ giờ cho. đến khi bữa tiệc bắt đầu, em tung tin nhà họ Lưu sắp trở thành đối tác quan trọng của nhà họ Kỷ và nhà họ Kỷ sắp nâng đỡ một thanh niên tài tuấn ở thành phố Giang Châu ra ngoài đi”.

Tiểu Viện khó hiểu nhìn Kỷ Tuyết Tình: “Tuy nhà họ Lưu cũng có chút thực lực nhưng không được tính là gia tộc hàng đầu ở đây, vẫn chưa có tư cách trở thành đối tác quan trọng của chúng ta mà nhỉ?”

“Tôi bảo em làm gì thì em cứ làm theo như vậy đi, chuyện khác đừng hỏi nhiều”.

Kỷ Tuyết Tình khẽ nhíu mày, khăng khăng nói lặt khác, giấy mời gửi cho Lưu Thư Nhất phải ghi chú thêm... Với cả chuẩn bị giấy mời riêng cho Giang Vũ”.

“Giang Vũ không phải thành viên trong giới kinh doanh mà”.

Tiểu Viện đổi sắc mặt, nhắc nhở: “Mời anh ta dự tiệc không hợp quy định đâu ạ!”

“Quy định của tôi chính là quy định, tôi nói anh ta được. phép tham gia thì anh ta sẽ được phép tham gia”, Kỷ Tuyết Tình độc đoán trả lời.

Sau khi xử lí công việc xong xuôi, Kỷ Tuyết Tình đi vào biệt thự.

Vừa vào cửa, cô đã ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt nức mũi.

Trên bàn ăn trong phòng ăn được bày biện bốn món ăn gia đình với đầy đủ màu sắc và hương vị.

Lúc trước vì phệ tâm cổ tác oai tác quái trong người, đến nỗi Kỷ Tuyết Tình rất hay lười ăn, không bao giờ cảm thấy có hứng thú với sơn hào hải vị.

Nay đã loại trừ phệ tâm cổ, những món ăn gia đình này cũng đã đủ hạ gục cô.

Kỷ Tuyết Tình nuốt nước bọt, bốc một miếng rau xào thịt lên cho vào miệng, sau đó hai mắt lập tức sáng rực lên: “Vị ngon quái”

“Chưa rửa tay mà đã ăn rồi”.

Đúng lúc này, Giang Vũ bưng một bát canh đi ra từ trong phòng bếp, trêu: “Hoá ra cô Kỷ cũng có cử chỉ bất nhã như: vậy!

“Ngon thật đấy!”

Bị bắt ăn vụng tại trận, mặt Kỷ Tuyết Tình đỏ lên, nhưng cô không thèm để ý tới hình tượng, cầm đũa lên ăn lấy ăn để.

“Cô Kỷ đã giúp tôi rất nhiều, tôi cũng không biết nên cảm ơn cô như thế nào nữa?”

Giang Vũ cảm kích nhìn Kỷ Tuyết Tình: “Tôi chỉ có thể nấu mấy món để bày tỏ lòng biết ơn của mình thôi, mong cô đừng chê nhé”.

“Không chê, không chê đâu, ngon lắm luôn”. Kỷ Tuyết Tình nhai nhồm nhoàm, nói không được rõ: “Không ngờ tài nấu nướng của anh lại tuyệt như thế, còn lợi hại hơn cả đầu bếp nữa.

Triệu Trung Tuyết bị mù thật rồi, không biết quý trọng người đàn ông tốt như anh chút nào”.

“Đây có là gì đâu chứ! Đàn ông không biết kiếm tiền chẳng khác nào một tên ăn hại cả”.

Giang Vũ cay đăng lắc đầu, người nhà họ Triệu đã mắng anh như vậy đấy.

“Tiền bạc không phải chuẩn mực duy nhất để đánh giá một người, ở trong mắt tôi với cái tài nấu ăn này của anh đã xuất sắc lắm rồi”.

Kỷ Tuyết Tình nghiêm trang bày tỏ thái độ của mình: “Vì cái miệng ăn này, tôi sẵn sàng nuôi anh cả đời”.

“Cô lạ đời thật đấy!”

Giang Vũ xúc động nhìn Kỷ Tuyết Tình, nhưng nghĩ đến việc mình là một người bình thường đã ly hôn lại còn bị mất trí nhớ, hoàn toàn không xứng với nữ thần như cô.

Anh vội vàng cúi đầu ăn canh, ép mình phải bình tĩnh lại.

“Giang VũI”