Bắc Xuyên Hạ Tử đung đưa
mái tóc quyến rũ của mình, uốn éo vòng eo mảnh khảnh đi đến, "Diễm, người
ta chờ anh đã lâu."
Diễm?
Ân Dập Diễm nhăn mày rậm,
khó chịu cúi đầu nhìn người đàn bà định dán vào người mình. Ai cho cô ta lá gan
lớn như vậy, dám gọi anh là Diễm?!
Chớp chớp mắt, sau đó
lạnh lùng gạt tay ra, không cho cô ta tiến lại gần mình, anh lạnh lùng nói,
"Cô gái, nhớ kỹ thân phận của cô."
Giọng nói mạnh mẽ, trầm
thấp ẩn chứa ý tứ cảnh cáo, anh muốn cô ta biết, thân phận của mình chỉ là một
người bạn gái mà thôi, cũng chẳng có thân phận đặc biệt nào khác, nếu không có
cô ta, anh có thể tìm người khác.
Hiểu rõ ý tứ của anh, Bắc
Xuyên Hạ Tử cố áp chế sự phẫn nộ xuống đáy lòng, âm thầm nhắc nhở chính mình
không được quá vội vàng, phải từ từ.
Vì vậy cô nở một nụ cười
quyến rũ, khoác cánh tay cường tráng của anh, dùng đôi mắt quyến rũ nhìn anh,
"Dập Diễm, chúng ta đi thôi."
Thấy hành động của cô ta
đã không quá phận, Ân Dập Diễm không nói gì, bước chân, hướng thư kí vẫn đi
theo sau nói: "Gọi lái xe chuẩn bị."
"Dạ, vâng" thư
kí khom lưng cúi đầu.
Đi ra cửa chính của Ân
thị, ở cửa ra vào là một chiếc xe Rolls-Royce Phantom sang trọng, bên cạnh còn
có một người đàn ông hình như là lái xe.
Nhìn thấy Ân Dập Diễm
cùng Bắc Xuyên Hạ Tử đi tới, lái xe cung kính nói, "Tổng giám đốc, tiểu
thư, xe đã chuẩn bị tốt, có thể xuất phát."
Ân Dập Diễm khẽ gật đầu,
coi như đồng í.
Mà vẻ mặt của Bắc Xuyên
Hạ Tử giống một cô gái nhỏ hạnh phúc, gắt gao ôm cánh tay cường tráng của anh,
nội tâm tính toán phải làm thế nào để Ân Dập Diễm yêu mình.
Ngồi ở trên xe , Ân Dập
Diễm còn đang suy nghĩ nội dung cuộc họp vừa rồi, mày rậm khẽ nhíu lại, đôi môi
mỏng nhếch lên, con ngươi đen nhánh phát ra ánh sáng lạnh, cả người tỏa ra hơi
thở không thể động vào.
Từ đầu đến cuối, anh một
chút cũng không liếc qua người đàn bà ngồi bên mình, Bắc Xuyên Hạ Tử.
Ngược lại người đàn bà
kia đều nhìn anh, trong ánh mắt quyến rũ, có sự mời gọi.
Trong lòng của anh cười
lạnh, chỉ bằng thế cũng có thể làm cho anh có cảm giác với cô ta?
Hừ, nằm mơ!
Xe vẫn tiếp tục
chạy, con đường bên cạnh tòa
nhà dần dần lui về phía sau.
Hồi lâu, anh trầm thấp
lên tiếng: "Dừng xe."
Bị một âm thanh kéo trở
về, Bắc Xuyên Hạ Tử mới quay người lại, si ngốc nhìn vào người đàn ông cô ái mộ
đã lâu.
Anh ta vừa mới nói gì ?
Dừng xe?
Một ý nghĩa đột nhiên
xuất hiện trong đầu cô.
Chẳng lẽ là. . . . . .
Người đàn ông mà cô ái mộ
đã lâu rốt cục nhìn ra ý nghĩ của cô, muốn ‘ hồi báo ’ cô? !
Nói cách khác, dừng xe là
muốn cùng cô.......
Trời ạ!
Nếu như ‘ không cẩn thận
’ có con của anh, như vậy mẫu bằng tử mắc (mẹ nhờ con quý), cô liền có thể dễ
dàng ngồi lên vị trí Tổng giám đốc phu nhân rồi?
Cô suy nghĩ một chút đã
cảm thấy rất hưng phấn!
Rốt cục người đàn ông này
đã thèm muốn cô rồi, Bắc Xuyên Hạ Tử ra vẻ thẹn thùng cúi đầu xuống, trong lòng
rất vui mừng.
Ân Dập Diễm đem tất cả
biểu cảm trên mặt thu hết vào mắt, vẻ mặt hiện lên sự khinh bỉ.
"Không cần phải đoán
mò, làm bạn gái của tôi, không có quần áo đẹp, sẽ làm tôi cảm thấy cực kỳ mất
mặt!"
Ầm ——
Khuôn mặt đỏ hồng thẹn
thùng lập tức trắng bệch, cô cảm giác như không thở được. . . . .
Hóa ra là cô tự mình đa
tình!
Ý thức được suy nghĩ, cô
cảm thấy rất xấu hổ, mặc dù xung quanh không có bao nhiêu người, nhưng bị người
đàn ông mình ái mộ nói như vậy, ít nhiều cũng có chút thất vọng.
Giống như con Hầu Tử (con
khỉ), mọi người xung quanh khinh bỉ, trêu chọc, ánh mắt giễu cợt, giống trò
cười để cho mọi người cười, cười xong rồi, còn phải nghĩ xem lần sau phải làm
như thế nào cho mọi người cười.
Bắc Xuyên Hạ Tử xấu hổ mà
muốn tìm một cái lỗ để chUI xuống, lại nghĩ, vậy sao được, Bắc Xuyên Hạ Tử cô
từ trước đến giờ không phải là người dễ lùi bước như vậy, muốn như bây giờ còn
không được, làm sao cô có thể mất đi phong độ của mình ? !