Tràn Hạo mang trong người đầy nỗi tâm sự, anh cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Tràn Hạo nhìn Nam Liệt, ý bảo Nam Liệt rót cho anh thêm một ly.
Nam Liệt không quan tâm đến ánh mắt ra lệnh của Tràn Hạo, tay anh thản nhiên cầm chai rượu không hề có ý định rót cho Tràn Hạo thêm một ly nào.
Tràn Hạo cau mày trong sự bực bội, anh ngang nhiên đoạt lấy chai rượu từ trong tay của Nam Liệt.
Tràn Hạo tự rót cho mình thêm một ly, anh không quan tâm đến ba cặp mắt sắc bén đang ngồi bên cạnh không ngừng quan sát anh.
Tràn Hạo không còn tâm trí để suy nghĩ về bất cứ chuyện gì ngòai Gia Duyên ra, anh ủ rũ nâng ly rượu
lên uống cạn.
Lôi Lạc Thiên ngồi bên cạnh, ánh mắt nguy hiểm của anh nhìn chăm chăm vào khuôn mặt tiều tụy của Tràn Hạo.
Lôi Lạc Thiên có thể cảm nhận được nỗi sầu muộn trong lòng của anh.
Lôi Lạc Thiên thấy Tràn Hạo muốn dùng rượu để làm vơi đi nỗi lo lắng trong lòng của mình.
Lôi Lạc Thiên liền khom tới, anh không do dự gì giựt lấy ly rượu, từ trên tay của Tràn Hạo đặt sang một bên.
"Hạo, đủ rồi!."
Lôi Lạc Thiên rất kém lời anh chỉ nó duy nhất ba chữ, nhưng khi Tràn Hạo nhìn vào ánh mắt nghiêm nghị của Lôi Lạc Thiên, anh biết Lôi Lạc Thiên muốn nói gì với anh.
Hiện tại không phải là lúc dùng rượu để làm vơi đi nỗi lo âu khắc khỏai trong lòng, điều anh nên làm chính là tìm cách cứu Gia Duyên ra.
Tuy Thomas Franco Jr không dùng Gia Duyên để uy hiếp anh, nhưng ngày nào Gia Duyên còn ở lại bên cạnh của hắn, thì ngày đó trong lòng của Tràn Hạo vẫn còn sự lo âu, đắn đo không thể dứt khoát.
Tràn Hạo chợt bình tĩnh lại, ánh mắt thâm thúy của anh nhìn vu vơ về phía trước không mục đích, anh ngồi ngẫm nghĩ lại hệ lụy trong sự việc này.
Hiện tại điều anh cần làm bây giờ, chính là thừa dịp Thomas Franco Jr còn chưa biết được tâm tư thật sự của Gia Duyên.
Anh phải đánh nhanh rút lẹ cho thuộc hạ của mình, tập kích và trừ khử bang Black Eagle bên Italy.
Còn về phần Thomas Franco Jr đích thân anh sẽ ra tay giải quyết hắn, tránh cho hắn có cơ hội làm hại đến Gia Duyên.
"Hùng, Liệt tôi muốn hai cậu giúp bang Thiên Địa một tay, tiêu diệt bang Black Eagle.
Tràn Hạo tôi không ra tay thì thôi, một khi ra tay tôi tuyệt đối không cho bọn họ có cơ hội trở mình.
Tôi phải đánh cho họ không còn manh giáp."
Tràn Hạo xiết chặt bàn tay của mình lại thành nắm đấm, nói với giọng thâm độc.
Ba người ngồi im lặng, ngẫm nghĩ lại về kết hoạch của Tràn Hạo.
Họ không ngờ Tràn Hạo lại ra tay dứt khoát đến như vậy, trong lời nói của anh không hề có tia do dự.
"Còn Thomas Franco Jr thì sao?"
Mạnh Hùng nhìn Tràn Hạo bằng ánh mắt thích thú, anh muốn biết Tràn Hạo sẽ làm gì với hắn.
Tràn Hạo nghe Mạnh Hùng nói vậy, trên khuôn mặt ngạo mạn của anh bất giấc hiện lên một nụ cười nham hiểm.
Anh khom tới cầm lấy ly rượu của mình, được Lôi Lạc Thiên đặt sang một bên lên hớp một ngụm.
"Thomas Franco Jr.
Hừ..................
Tôi sẽ khiến hắn sống không bằng chết, cha con của họ phải hối hận vì đã không giết tôi để trừ hậu hoạn."
Giọng nói độc ác cùng với ánh mắt mang theo nỗi oán hận của Tràn Hạo làm Mạnh Hùng, Lôi Lạc Thiên và Nam Liệt kinh ngạc vô cùng.
Một Tràn Hạo thường ngày luôn tươi cười vô ưu, bây giờ lại trở nên một người với tâm tư sâu xa đến như vậy.
Họ tự hỏi bản thân của mình, vì Tràn Hạo che giấu quá hay, hoặc tài diễn xuất của Tràn Hạo quá xuất sắc.
Hay vì họ thật sự đã lơ là, không quan tâm đến người bạn thân này.
Trong lúc bốn người đang ngồi trò chuyện, đột nhiên điện thoại di động trong túi áo vest của Mạnh Hùng vang lên.
Toàn thân Mạnh Hùng trở nên căng thẳng, anh đặt ly rượu trong tay của mình xuống cái bàn trước mặt, bàn tay mạnh mẽ của anh thò vào trong túi áo, cầm lấy điện thoại di động ra nghe.
"Được tôi về ngay."
Giọng nói khẩn trương cùng với nét mặt bối rối của Mạnh Hùng, làm tất cả mọi người đều chuyển tầm chú ý của mình vào người anh.
Mạnh Hùng cúp điện thoại anh vội vàng đứng lên nhìn ba người nói với giọng lo lắng.
"Tôi đi trước, Kiều Nhi chuẩn bị sinh em bé."
Mạnh Hùng nói xong anh không đợi ba người nói gì, liền lập tức sải bước ra ngoài, Ngô Đức cung kính bước theo sau anh.
Ra đến cửa quán bar Night Angel Mạnh Hùng đột nhiên vươn tay ra trước mặt, cặp mắt sắc bén nhìn Ngô Đức.
"Chìa khoá!"
Giọng trầm của Mạnh Hùng làm Ngô Đức hơi kinh ngạc trong lòng, từ trước tới giờ Mạnh Hùng chưa từ cuống lên đến như vậy.
Ngô Đức bị cái nhìn chòng chọc của Mạnh Hùng, làm anh bất giác trấn tĩnh lại, anh lập tức lấy từ trong túi áo ra chìa khoá của chiếc xe cadillac màu đen đang đậu trước mặt.
Ngô Đức cung kính đưa cho Mạnh Hùng, Mạnh Hùng cầm lấy chìa khóa lập tức ngồi vào trong xe, cửa sổ bên ghế phụ được hạ thấp xuống.
Ngô Đức không cần suy nghĩ, liền nhanh chân nhảy gọn vào trong cửa sổ, ngồi vào vị trí ghế phụ kế bên Mạnh Hùng.
Không đợi Ngô Đức ngồi thẳng thớm lại, Mạnh Hùng đã ấn mạnh chân của mình vào cần ga, chiếc xe như mũi tên phóng thật nhanh về phía trước.
Ngô Đức còn chưa kịp chuẩn bị, nên đầu của anh đập mạnh vào xe phía trước.
Mạnh Hùng không hề quan tâm đến Ngô Đức, cặp mắt phức tạp của anh nhìn thẳng vào con đường phía trước.
Trong ánh mắt của Mạnh Hùng, Ngô Đức có thể nhìn thấy được sự vui mừng xen lẫn với nhiều nỗi lo âu.
Mạnh Hùng lo lắng anh sợ sức khỏe của Kiều Nhi sẽ chịu không nổi, từ lúc cô mang thai đến nay không có giờ phút nào trong lòng của Mạnh Hùng thanh thản cả.
Trong lúc Tràn Hạo đang ngồi nghiêm túc nói chuyện với Nam Liệt và Lôi Lạc Thiên.
Tề Phong từ phía sai bước tới, anh khom người nói nhỏ vào tai của Lôi Lạc Thiên.
Nét mặt kinh ngạc của Lôi Lạc Thiên làm cho Nam Liệt và Tràn Hạo nghi ngờ trong lòng.
Lôi Lạc Thiên ngước khuôn mặt lạnh lùng của mình lên nhìn Tề Phong, anh muốn xác thực lời nói của Tề Phong là thật.
Con ngươi đen nhánh của Lôi Lạc Thiên chợt hiện lên tia bất ngờ.