Phi Dạ cúi đầu cung kính nói, rồi xoay người lại vội vã đi ra ngoài, vai phút sau anh quay trở lại trên tay cầm một cái Mac Air màu bạc, Phi Dạ cung kính đặt máy laptop lên trên bàn trước mặt của Trình Lam.
Trình Lam không nói gì cô dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào ánh mắt lo lắng của Châu Ân, Châu Ân liền hiểu ý.
Cô lập tức bước tới mở máy laptop lên.
Châu Ân thành thạo truy cập vào trang mạng, cô lưu lóat nhập vào IP address của thiết bị theo dõi được lắp ráp trên cây bút Montblanc của Gia Duyên.
Đột nhiên màn hình chuyển vào một trang mới, bản đồ của Thành Phố S hiện lên trước mắt của tất cả mọi người.
Một dấu chấm màu đỏ đang nhấp nháy di chuyển không ngừng trên bản đồ.
"Có thể nghe được âm thanh bên đó không?"
Kiều Nhi lo lắng hỏi, nếu nghe được đối thọai của bọn họ, thì sẽ biết chính xác bọn họ đã bắt Gia Duyên đi đâu.
"Không được."
Châu Ân lắc đầu nói với giọng bất lực.
"Thiết bị theo dõi này là thiết bị theo dõi GPS spy pen tối tân nhất, có thể giám sát hành động và lời nói của đối phương."
Trình Lam nhìn Châu Ân thành thuật nói, không có công nghệ tối tân nào có thể làm khó được Trình Lam.
Trương trình theo dõi định vị toàn cầu này là loại tối tân nhất vừa mới được gián điệp quốc gia Mỹ nghiên cứu ra vào năm rồi.
"Phải! thiết bị theo dõi này có khả năng làm như vậy, nhưng tôi không được phép nghe chuyện riêng tư của tiểu thư."
Khi Tần Gia Uy đưa cho cô mật khẩu của trương trình, quyền nghe lén đã bị anh ngăn cấm.
Châu Ân chỉ có thể định vị Gia Duyên đang ở đâu, còn chuyện đời tư của cô thì Châu Ân không có quyền được biết đến.
Tần Gia Uy là một người suy nghĩ rất thận trọng, anh muốn bảo vệ cho Gia Duyên nhưng đồng thời cũng muốn cho cô quyền tư ẩn tuyệt đối.
Anh yêu thương nhất là đứa em gái này, dù Gia Duyên có muốn bất cứ điều gì anh cũng sẽ tìm mọi cách để làm cho cô vui.
Nghe Châu Ân nói vậy Trình Lam liền hiểu ý, cô không nói gì tao nhã từ trên đùi của Lôi Lạc Thiên đứng lên cầm lấy máy laptop trên bàn, rồi quay trở lại ngồi lên cặp đùi rắn chắc của Lôi Lạc Thiên.
Trình Lam đặt máy laptop trên đùi của mình, cô thành thạo múa máy ban tay mềm mại của mình trên bàn phím.
"Xong xuôi."
Trình Lam dùng ngón trỏ của mình ấn mạnh vào nút enter trên bàn phiếm nói.
Sau khi Trình Lam thành công phá vỡ bức tường mật mã của trương trình, cô hài lòng nhếch môi cười đắc ý đặt máy laptop xuống lại trên bàn trước mặt của mình.
Lôi Lạc Thiên một tay chòang qua eo của Trình Lam, anh yêu thương đặt trên má của Trình Lam một nụ hôn ngọt ngào, tay còn lại anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài màu hạt dẻ của cô.
"Lam Lam giỏi lắm."
Trình Lam không nói gì chỉ nhìn vào ánh mắt thâm tình của Lôi Lạc Thiên cười dịu dàng.
Trong lúc này chiếc xe van của bọn bắt cốc vừa dừng lại trước cửa một căn nhà hoang trên đỉnh núi, Gia Duyên bị một đám người đàn ông lỗ mãng kéo xuống xe lôi vào trong, hai chân cô cọ lên những viên đá nhỏ trên mặt đất tạo ra những vết xước thật sâu không ngừng rỉ máu, làm Gia Duyên đau đớn tinh thần cũng vì vậy mà tĩnh táo hẳn lên.
Họ thô bạo quăng thân thể mảnh mai không còn sức lực của cô, xuống mặt đất bẩn thỉu đầy rác rưởi trong nhà.
Lúc này đầu của Gia Duyên còn hơi chóang váng mê mang vì bị ảnh hưởng của thuốc mê, tay chân cô mềm nhũn không còn sức.
Gia Duyên dùng bàn tay phải nhéo thật mạnh vào cánh tay trái của mình, để lại vết thâm tím nhìn vào thật đáng sợ.
Cô muốn dùng cách này để nỗi đau từ cánh tay có thể làm cô tĩnh táo, tập trung tinh thần quan sát tình hình chung quanh.
Cho dù Gia Duyên đang nằm trong tình thế ngàn cân treo sợ tóc, nhưng cô không hề tỏ ra sợ hãi, điều duy nhất hiện lên trong đầu của cô lúc này chính là.
"Phải tìm cách rời khỏi nơi đây."
Gia Duyên cố gắng mở to cặp mắt của mình ra nhìn chung quanh, cho dù cảnh tượng trước mắt của cô rất mơ hồ nhưng Gia Duyên không hề bỏ cuộc.
Cô gắng sức lắng nghe đối thoại của hai tên bắt cóc đang canh chừng cô.
"Con nhỏ này thật xin đẹp, một chút nữa tao sẽ lên trước."
"Sao cũng được, đại ca nói có người trả một khỏan lớn tiền, để chúng ta hiếp trước rồi chụp hình khỏa thân của cô ta."
Trong căn phòng VIP không khí thật ngột ngạt, tất cả mọi người đều trầm mặt trong lòng lo lắng, nhất là Tràn Hạo.
Tay anh run run cầm điếu cigar hít vào một hơi thật sâu ánh mắt thâm thuý nhắm nghiền lại, anh phiền não ngã đầu về phía sau tựa lên thành ghế sofa phun ra làn khói đen mờ mịt.
Nghe được đối thoại của hai tên bắt cóc nói với nhau, cặp mắt đang khép chặt lại của Tràn Hạo đột nhiên mở ra thật to.
Sát khí tỏa ra từ ánh mắt của anh làm Kiều Nhi hốt hoảng trong lòng.
"Nếu Gia Duyên tai qua nạn khỏi thì không sao, còn nếu Gia Duyên mà gặp chuyện không may thì cô tin chắc Tràn Hạo sẽ hận cô suốt cả đời."
Kiều Nhi nhìn Mạnh Hùng bằng ánh mắt u sầu, cô không ngờ chuyện lại phát sinh ra nong nỗi này.
Mạnh Hùng đau lòng khi nhìn thấy nét mặt lo lắng của Kiều Nhi, tay anh bất giác ôm chặt Kiều Nhi sát vào lòng của mình nói.
"Em đừng lo, Gia Duyên sẽ không sao đâu."
Mạnh Hùng yêu thương nói ra lời trấn an cô, anh không muốn Kiều Nhi phải đau lòng, sẽ ảnh hưởng không tốt đến bảo bối trong bụng của cô.
Tại căn nhà hoang lúc này có một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, trên người hắn được che khuất bởi những hình xâm hung tợn hung hăng bước vào.
"Đại Ca."
Nhìn thấy hắn hai tên canh chừng Gia Duyên liền cung kính khom người khép nép nói.
"Không được làm hại đến cô ta, phải chờ đối phương nhận hàng trước đã."
Nói xong hắn lấy trong túi quần jean của mình ra một cái điện thoại di động bấm một dãy số.
"Hello."
Giọng nói của Lý Kỳ vang lên trong điện thoại.
"Người đã bắt được, cô hãy tới đây nhận hàng."
"Tốt!
Tôi tới ngay."
Cúp điện thoại tên đại ca cầm đầu tươi cười trong sự khóai chí, vì sắp có một số tiền lớn đến tay.
Hắn nhìn đàn em của mình nói với giọng nghiêm túc.
"Canh chừng cẩn thận, cô ta trị giá 500,000 đô la.
Không được có gì sơ sót biết chưa?."
"Dạ!
Đại ca yên tâm, tụi em sẽ canh chừng nghiêm ngặt kể cả một con ruồi cũng không thể lọt vào."
Một tên đàn em của hắn trưng ra bộ mặt nịnh bợ nói.