Hoàng Thần Đạt phiền não nắm mái tóc ngắn của mình, trong lòng rầu rĩ như bốc hoả không trút ra được. Ngược lại, trên khuôn mặt vợ chồng Kha Đằng lo lắng đã bớt đi một phần, mặc dù tầm mắt nhìn về phía giường bệnh Kha Trạch Liệt nằm có chút nặng nề, nhưng bọn họ ít nhất còn có thể an tĩnh ngồi yên lặng chờ Kha Trạch Liệt tỉnh lại."Bác nghe nói Kha Trạch Liệt có vợ, nhưng sao lại không thấy bóng dáng cô ấy? Chẳng lẽ. . . . . ." Lại nói đến ánh mắt Hoàng Thần Đạt đang không ngừng di động lên xuống trên người Agha, trong ánh mắt xuất hiện một tia tìm tòi nghiên cứu cùng ái muội, tình yêu cấm đoán sao? Thế nào mà cả hai vị lão nhân gia đều bình tĩnh như vậy?
Agha thấy ánh mắt Hoàng Thần Đạt như vậy, lập tức thẹn thùng đỏ hai má. Cái người xấu xa này, trong đầu toàn nghĩ những thứ gì đâu không nha!
Thông qua Kha Trạch Liệt, cô cũng có thể thường gặp người thanh mai trúc mã này của anh họ, nghe anh họ đối với hắn không ngừng tán thưởng, hình như cố ý tự mình giới thiệu cho hắn đấy.
Hừ, Agha tựa đầu xoay lại, cô làm sao có thể coi trọng loại "dân chạy nạn Châu Phi" này đây? Cô thích kiểu người Mẫn Đình chính là trắng trẻo hoàn mỹ tựa như nhân vật bước ra từ truyện cổ tích.
Mà không phải. . . . . .
Agha ánh mắt cũng lên xuống quan sát Hoàng Thần Đạt, trong mắt chớp qua một tia khinh thường. Xì mũi coi thường, kiêu ngạo cười một tiếng, "Đừng có nói đùa." Agha đột nhiên khoát khoát tay, nhưng nhướng mày, cô không ngừng gọi điện cho Lâm Nhược, vẫn luôn là trạng thái tắt máy. Xảy ra chuyện gì, Lâm Nhược thế nhưng lại không gọi được.
Hai bên đều là người thân, quan hệ như vậy, hình như có chút phức tạp! Cô cũng là thật tâm hi vọng chị Lâm Nhược có thể cùng một chỗ với anh họ, cũng không nên phụ tấm lòng của cô. Huống chi, thân càng thêm thân, nghe qua cũng có vẻ không tệ~!
Nhất thời rối rắm, tình huống này hẳn là nên thông báo cho Lâm Nhược chứ?
Nhưng cô lo lắng quay qua Văn Nhân Thục Diễm, cô chỉ thấy bà đang nhìn chằm chằm vào bên trong phòng ICU, giống như là muốn nhìn thấu cảnh vật nơi đó, tròng mắt gắt gao nhìn Kha Trạch Liệt, hai mắt lúc này trống rỗng đến đáng sợ.
Mặc dù không có thái độ hốt hoảng, nhưng, thật ra cũng không khá hơn chút nào. Cô biết rõ tầm quan trọng của Kha Trạch Liệt đối với hai người, nâng niu trên lòng bàn tay đến tâm khảm thịt! Mặc dù bình thường anh họ đã quen sống thoải mái, nhưng lúc quan trọng, vẫn luôn đặt người nhà lên vị trí thứ nhất.
Lần này, quả thật có chút quá liều rồi, nên ở trong lòng càng suy nghĩ nhiều hơn đến người nhà. Chị Lâm Nhược chắc cũng hi vọng như vậy.
Nếu như cô rời đi, liệu bọn họ có xảy ra vấn đề gì không? Agha không yên lòng quay qua họ, sắc mặt chìm chìm, khẽ cúi đầu, không biết như thế nào cho phải.
Nếu như cô rời đi, hai vị lão nhân gia có đau buồn hay không, sau đó lại gây ra chuyện? Agha không yên lòng quay qua bọn họ, sắc mặt chìm chìm, khẽ cúi đầu, không biết như thế nào cho phải.
"Cô biết sao?" Hoàng Thần Đạt khoanh hai tay, ngẩng đầu nhìn cô gái như búp bê này, trong con mắt lẳng lặng, nhưng lại dâng lên một cỗ tình cảm phức tạp.
Agha gật đầu một cái, trong con mắt đầy vẻ rối rắm ngay cả Hoàng Thần Đạt cũng nhìn ra, đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của cô, "Cô đi thông báo cho cô ấy đi, nơi này có tôi, yên tâm. Có chuyện gì tôi sẽ liên lạc với cô."
Cuối cùng, sau khi Agha đưa một cái nhìn thật sâu đến Hoàng Thần Đạt, kiên định xoay người rời phòng bệnh, bước nhanh, hướng hành lang phía cuối chạy. Không biết phản ứng Lâm Nhược sau khi nghe tin này là gì, nhưng, trong lòng Agha trầm xuống, chuyện này cô ấy có quyền biết.
Ngoài cửa sổ cảnh sắc dưới bóng đêm trở nên có chút mông lung, Lâm Nhược vẫn vòng cánh tay co rúc hai chân như cũ, ngồi một mình ở trên ghế sa lon, một mình yên tĩnh lẳng lặng ngây ngốc. Trong lúc nhất thời Lâm Nhược như tách khỏi thế giới này, cái thế giới nhộn nhịp hỗn loạn vẫn như cũ không một chút ảnh hưởng nào tới Lâm Nhược.
Nghe thấy một hồi tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài, Lâm Nhược vô lực nâng đầu dậy, dưới ánh sáng ban đêm khuôn mặt đầy nước mắt của Lâm Nhược hiện lên những tia sáng kì lạ, mặc dù không quá rõ ràng, nhưng trên khuôn mặt nước mắt vương đầy như phản chiếu ánh sáng, trong đêm đặc biệt rõ ràng.
Lúc này là ai tới? Lâm Nhược cúi đầu không cách nào tưởng tượng được dung mạo đối phương, cảm xúc âm trầm cũng không có lòng dạ nào để ra mở cửa, mặc cho tiếng gõ cửa không ngừng vang lên bên ngoài.
Agha nghi ngờ nhìn chằm chằm biển số nhà, không sai mà, chính là địa chỉ mà Lâm Nhược nói lần trước, tại sao lại không có người? Không mở máy, lại không ở nhà, Lâm Nhược rốt cuộc làm sao vậy?
Agha tim không nhịn được thoáng qua một tia phiền não, mùa thu đa sầu đa cảm này rất dễ khiến người ta sinh phiền não. Tay không ngừng vỗ cửa, rất nhanh, tay trở nên đỏ ửng, nhưng vẫn không có người ra mở cửa, Agha không khỏi có chút ủ rũ.
Không biết đi nơi nào tìm Lâm Nhược, vẫn tiếp tục không ngừng đập cửa, cho đến khi sức cùng lực kiệt, không đập cánh cửa bất động này nữa, Agha dần dần ngừng động tác điên cuồng trên tay, thân thể dần dần mệt mỏi, dựa vào cửa từ từ trượt xuống, vô lực mở miệng thì thầm: "Lâm Nhược, Kha Trạch Liệt đã xảy ra chuyện. . . . . ."
Giọng nói nhỏ nhẹ tiến vào tai Lâm Nhược, lập tức vọt tới cửa, một tay mở cửa ra, ngồi xổm người xuống nắm lấy Agha cũng đang ngồi dưới đất, gần như điên cuồng mở miệng: "Em nói cái gì? Kha Trạch Liệt anh ấy thế nào?"
Lâm Nhược nhất định sẽ không biết, cặp mắt đỏ ửng cùng bộ mặt đầy nước mắt của cô khiến Agha lập tức bị doạ, dưới ánh mắt của cô bề ngoài Lâm Nhược luôn là gọn gàng chỉnh tề, chưa từng nhìn thấy Lâm Nhược luống cuống như vậy, Agha không khỏi giật mình há hốc miệng.
Lâm Nhược lúc này sớm ném dáng vẻ chính mình ra sau đầu, trong đầu chỉ có chuyện của Kha Trạch Liệt, những chuyện khác đều là phù vân, cô đều không xen vào."Sao vậy, em mau nói cho chị biết đi?" Tay nắm chặt quần áo Agha, không khỏi hơi dùng sức. Hai mắt không ngừng nhìn Agha, lo âu nồng đậm truyền ra ngoài, khiến Agha cũng có chút đau lòng.
Cũng không đoái hoài tới Lâm Nhược đang nắm chặt mình, nhẹ nhàng đưa tay lau khô vệt nước mắt trên khuôn mặt Lâm Nhược, ngoài miệng đáp: "Anh họ bị thương lúc đang làm nhiệm vụ, bây giờ còn đang ở phòng ICU trong nhất viện."
Sau khi nghe Agha nói, Lâm Nhược liền điên cuồng chạy vào trong nhà cầm túi rồi chạy về hướng thang máy. Không còn đủ sức để chờ thang máy đang quẩn quanh dưới lầu một, thân ở lầu năm Lâm Nhược lúc này đặc biệt vô lực, lập tức quyết định vứt bỏ thang máy, chuyển sang lối đi bộ an toàn ra ngoài, Lâm Nhược nhanh chóng xuống lầu từ thang bộ, vốn là phải năm phút đồng hồ mới hoàn thành việc này, lần này Lâm Nhược lại dành một phần nửa thời gian làm xong.
Từ trong gara lái xe mình ra ngoài, hoàn toàn quên mất người đến thông báo là Agha, bản thân đánh tay lái hướng nhất viện chạy tới.
Nhất viện cũng là nhất viện của gia đình quân nhân, vốn là đặc biệt chuẩn bị để xây dựng bệnh viện riêng cho quân nhân, bên trong thiết bị cùng bác sĩ tương đối đều xuất sắc, cho nên Kha Trạch Liệt sau khi từ trong đống hoang tàn ra ngoài liền bị vội vàng mang đến nhất viện.
Ban đêm con đường cũng không vì thời điểm đặc biệt mà ít người, trước mặt hình như vừa có vụ tai nạn giao thông, toàn bộ xe kẹt cứng một chỗ, Lâm Nhược thế nhưng không có cách nào lái xe từ khe hẹp ra, tính khí nóng nảy của Lâm Nhược bốc lên, hung hăng đập một quyền vào tay lái, đưa ra một quyết định điên cuồng.
Một giây kế tiếp, Lâm Nhược liền xuống xe, chạy trên đường, ở trên xe gọi cho Ngụy Khải một cú điện thoại, thông báo chỗ của mình, yên tâm giao xe cho anh ta. Mình thì sải bước chạy về hướng nhất viện, nhà trọ Lâm Nhược ở thành Bắc, nhất viện ở Thành Nam. Đoạn đường ngược lại, Lâm Nhược không chút do dự, sải bước chạy khiến Lâm Nhược trở thành tiêu điểm trong đám đông, thậm chí trong nháy mắt có không ít người lấy điện thoại di động ra liên tục chụp hình Lâm Nhược chạy bộ.(mấy má rảnh ớn =.=”)
Mặc dù rất ghét bị người khác chú ý, nhưng lúc này Lâm Nhược hình như không bận tâm nhiều chuyện như vậy, vạt áo ở trong gió thổi ra một đường cong duyên dáng, vệt nước mắt trên gương mặt Lâm Nhược sớm đã bị gió thổi khô, lúc này Lâm Nhược chỉ có một ý niệm, nhanh đến nhất viện, Kha Trạch Liệt đang ở đó!
Thở hổn hển chạy đến nhất viện, mồ hôi Lâm Nhược đã đầm đìa, bình thường luôn chú trọng vẻ bề ngoài như Lâm Nhược thế nhưng lại hoàn toàn không để ý đến kiểu tóc, thẳng một đường chạy về hướng quầy thông tin ở lầu một, đến bàn phục vụ Lâm Nhược dừng lại nhếch miệng, sau khi thở một hơi liền mở miệng: "Y tá, Kha Trạch Liệt hôm nay nhập viện bây giờ đang ở đâu?"
"Được rồi, xin ngài chờ một chút." Chưa từng gặp qua kiểu người phụ nữ đặc biệt như vậy, cho dù cả người nhếch nhác, nhưng cũng không mất đi vẻ xinh đẹp của bản thân, ngay cả khi cùng giới nhưng vẫn không thể ngăn cản được sức quyến rũ của Lâm Nhược.
Nhanh chóng giúp Lâm Nhược kiểm tra tư liệu Kha Trạch Liệt, "Tốt rồi, là ở phòng ICU, gian phòng 203." Y tá mới vừa nói xong, còn chưa ngẩng đầu lên, bên cạnh gió liền thổi qua một trận, Lâm Nhược ở trước mắt đã sớm biến mất, giống như một giấc mộng, không chút chân thật nào.
Nhìn bóng lưng Lâm Nhược đi xa, y tá không tiếc miệng khen, quay đầu hướng người bên cạnh mở miệng: "Người phụ nữ này thật xinh đẹp nha." Cặp mắt vẫn nhìn về hướng Lâm Nhược, trong con mắt đầy vẻ chưa thỏa mãn khiến cô đồng nghiệp bên cạnh cảm thấy mất hết thể diện.
Đồng nghiệp bên cạnh khinh thường bĩu bĩu môi, hướng Lâm Nhược liếc nhìn một cái, "Chẳng lẽ cô không cảm thấy quen mắt sao? Tháng trước báo chí chẳng phải luôn nói về cô ấy sao? Cô ấy là Lâm Nhược, đều là . . . . ." Nơi này tỉnh lược 300 chữ khen ngợi.
"Ngay cả cô ấy cũng không biết, cô thật sự là quá kém cỏi!"
". . . . . ."
Lâm Nhược liền xông xáo chạy cộng thêm bước lướt vọt tới trước phòng bệnh Kha Trạch Liệt, lo lắng trong đôi mắt giờ phút này không một tiếng động trở nên đờ đẫn, nhìn Kha Trạch Liệt trong phòng ICU, hốc mắt Lâm Nhược không khỏi trở nên đỏ bừng, thì ra không ở trong nhà là bởi vì nằm ở nơi này. Nghĩ tới đây, nước mắt Lâm Nhược liền rơi như mưa, đôi tay đặt ở cửa gương bên ngoài phòng ICU, đau buồn nhìn người đàn ông bên trong, bi thương không nói ra được khiến người bên cạnh đều cảm thấy vô cùng khổ sở.
Hoàng Thần Đạt từ từ đi tới bên cạnh Lâm Nhược, thở một hơi thật dài, đưa tay vỗ vỗ lên bả vai Lâm Nhược, sức lực không lớn không nhỏ khiến Lâm Nhược sững sờ, nước mắt lại càng thêm sôi trào mãnh liệt, buổi sáng vẫn vui cười đùa giỡn với nhau, Kha Trạch Liệt còn tự nhủ phải chú ý an toàn bản thân, thế nào bây giờ lại giống như một xác ướp nằm trên giường bệnh đây? Anh ta không biết Lâm Nhược sẽ lo lắng sao?
Sau một lúc lâu, Agha cũng chạy tới ngoài phòng bệnh, có chút e dè liếc Lâm Nhược một cái, không ngờ người phụ nữ này lại sốt ruột điên cuồng như vậy, cứ như vậy bỏ quên cô ở chỗ đó, cũng may mới vừa rồi lúc đi cô đã thấy tai nạn xe cộ kia xảy ra trên đường, liền đổi đường đi khác, không ngờ Lâm Nhược so với cô đến còn sớm hơn, người phụ nữ này rốt cuộc là làm cách quái nào vậy hả.
Định thần nhìn lại, nước mắt trên mặt Lâm Nhược giống như là dòng suối nhỏ theo gò má tuôn rơi còn lưu lại, từng thấy bộ dáng mạnh mẽ kiên cường của Lâm Nhược, Lâm Nhược lúc này như vậy lại khiến trong lòng Agha phiếm đau đớn nhàn nhạt, thương tâm không nói ra miệng từ trong đáy lòng dâng lên, trong lúc nhất thời Agha cũng bị bi thương của Lâm Nhược cảm hóa, hai mắt có chút đỏ hồng.
"Chị, đừng lo lắng, anh họ chỉ là mất máu quá nhiều, lập tức sẽ tỉnh lại thôi." Agha vô lực an ủi Lâm Nhược, mặc dù lời này nói ra cũng không thể an ủi được chính cô, nhưng vẫn muốn thử cố gắng.