Nhưng mỗi lần như vậy Kha Trạch Liệt đều ở ngoài dựa vào của phòng vệ sinh cười thật khẽ, sau đó nhẹ giọng nói một câu uyển chuyển, thái độ thờ ơ khiến cả người cô y tá run lên, "Cô y tá, đừng đùa giỡn bà xã của tôi, bã xã tôi là của tôi, không phải của cô. Bằng không tôi cũng đi đùa giỡn bạn trai của cô nhỉ, tôi vừa vặn thiếu một đối tượng ."
Trong lòng y tá run lên, cân nhắc một chút, hết sức tin tưởng khả năng của Kha Trạch Liệt, nếu Kha Trạch Liệt làm thật, vậy cô không phải là không ai muốn sao. Sau khi lưu loát giúp Lâm Nhược giải quyết xong, liền giống như một làn khói chạy trở về dặn dò người đàn ông của mình, chắc sợ bị Kha Trạch Liệt quyến rũ. Khuôn mặt lo lắng càng làm Kha Trạch Liệt thêm khốn khiếp.
Lâm Nhược mặt đỏ bừng cười không tự nhiên chạy từ trong phòng tắm đi ra, thẹn thùng đến cực điểm.
Mặc dù mọi người đều là phụ nữ, nhưng giúp mình tắm toàn thân vẫn là rất mắc cỡ, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng đang oán trách liếc qua khuôn mặt đang nhếch mệch cười nhạo của Kha Trạch Liệt, như thế nào mà trước kia không phát hiện ra Kha Trạch Liệt cười cũng đáng yêu như vậy đây?
Emma, cũng là một yêu nghiệt, Kha Trạch Liệt cười một tiếng, Lâm Nhược như được tắm gió xuân, cả người tràn đầy sức sống, nhìn Kha Trạch Liệt cực kỳ thuận mắt, trong lòng thỏa mãn không nói lên lời.
Người nào cười đáng yêu cũng đều là người xấu, Mẫn Đình là thế, Kha Trạch Liệt cũng vậy, ngay cả mẹ cũng như vậy.
*
Mẫn Đình lại một lần nữa đứng trước cửa phòng bệnh Lâm Nhược, thân mình tựa vào cửa,nhìn nụ cười xuyên qua ô cửa thủy tinh trên cửa phòng bệnh. Thấy Lâm Nhược đang vui đùa trêu trọc với Kha Trạch Liệt, nụ cười hạnh phúc trên mặt anh chưa bao giờ thấy qua, tự nhiên không hề phòng bị, bộ dáng ngây thơ sáng chói, trời sinh chính là trung tâm, luôn hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Không cần lo lắng, Lâm Nhược trôi qua rất tốt. Cuộc sống không có Mẫn Đình anh, Lâm Nhược vẫn như cũ có thế sống được rất thú vị, không nhớ tới anh, còn anh không có Lâm Nhược giống như mất toàn bộ thế giới.
Trong lòng xẹt qua một nỗi chua xót, trên đầu quả tim tiếng róc rách liên tục thấm sâu vang vọng lại, giống như không ngừng rửa sạch mùi vị khổ sở và không biết làm thế nào kia, kéo cái nón trên đầu xuống, làm bộ nhấc chân muốn rời khỏi.
"Tiên sinh, anh là bạn của chị Lâm Nhược hả?" Một cô gái trẻ tuổi mặc đồng phục y tá đứng ở trước mặt Mẫn Đình, gương mặt tròn hồng hào, mặc dù gương mặt không có quá mức yêu mị ( xinh đẹp như yêu ma), nhưng cũng là người hoàn mỹ trong biển người. Gương mặt thanh thuần dù không so kịp với Lâm Nhược, nhưng cô cũng có một hương vị riêng biệt.
Chuyên tâm đến mức không biết y tá đến bên cạnh anh lúc nào, giữa hai lông mày Mẫn Đình lộ ra một chút bi ai, rất nhanh bị anh thu trở lại.
Tầm mắt Mẫn Đình quét qua mặt y tá sau đó tròng mắt liền dời đi chỗ khác, mang lên cặp mắt kính liền quay người rời đi, lưu lại một tiếng nói trong trẻo, khiến y tá thất thần nửa ngày, "Không cần nói cho bất cứ ai là tôi tới nơi này." Cũng không chờ y tá trả lời, giống như rất tin tưởng y tá sẽ thực sự làm được.
"Ôi chao, mọi người đi đi, đừng ngồi ỳ ở đó. Như thế nào, tìm cho ngươi mặt hàng tốt không? Tôi xem nếu để cho cô hiến thân, cô cũng sẽ nghĩa vô phản cố*."
*Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không chùn bước.
Nửa ngày sau y tá mới phục hồi tinh thần giữa những tiếng cười nhạo của đồng nghiệp, thần sắc trong con ngươi vẫn là màn kinh ngạc vừa nãy. Không để ý chế giễu và chê cười của những người xung quanh, trong đầu toàn hình dáng của Mẫn Đình.
Vốn cũng chỉ là thật lòng chơi trò chơi đại mạo hiểm, không ngờ lại có thể gặp được loại cực phẩm này, tâm hồn thiếu nữ thầm ca ngợi. Hình dáng người đàn ông kia , thật lâu không thể trong lòng y tá xóa đi, Gương mặt như vậy, không phải người phàm có thể có.
Nếu như gia nhập vào làng giải trí, rất nhiều minh tinh sẽ bị rớt hạng. Người đàn ông như vậy thật khủng bố, nhưng mà cô thích. Chỉ là, vẻ ngoài đẹp như vậy ai cũng thích chứ?
Bịt miệng, âm thầm lầm bầm một câu: Làm sao mà đàn ông tốt đều để cho chị Lâm Nhược chiếm hết rồi. Trên khuôn mặt ngây thơ lại không có không vui chút nào, rất nhanh liền mỉm cười thoải mái, nhất thời cả người trở nên thoải mái hơn, cũng đúng, chị Lâm Nhược là người tốt như vậy, nếu đổi lại là cô, cô cũng thích.
*
Lâm Nhược hai chân bắt chéo phóng khoáng ngồi trên giường bệnh, tay trái cầm quả táo đỏ mà Kha Trạch Liệt mới rửa xong, tay khác cầm cây dao gọt trái cây lóe sáng gọt vỏ táo.
Kha Trạch Liệt lo lắng liếc Lâm Nhược một cái, trong con ngươi tràn đầy lo lắng không yên. Tròng mắt thâm thúy cô lỗ chuyển động, tràn đầy không yên lòng mở miệng, cẩn thận hỏi: " Nhược Nhược, em xác định em có thể gọt không, đừng miễn cưỡng, nếu như bị thương chính mình thì phiền phức, hay là..."
Nghe được thực lực của mình bị khiêu khích, hai mắt Lâm Nhược híp lại, mắt sáng lạnh lùng nhìn Kha Trạch Liệt. Sau một lúc, bỗng nhiên Lâm Nhược mặt tỉnh bơ để dao trong tay xuống, đang định tranh luận theo lý lẽ với Kha Trạch Liệt, tay cầm dao không cẩn thận dùng sức một chút, liền trượt tay sượt qua bên kia Lâm Nhược làm đứt vỏ táo. Lâm Nhược ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, không cẩn thận sững sờ, bị biến đổi bất thình lình dọa sợ.
Kha Trạch Liệt liếc vẻ mặt ngốc lăng của Lâm Nhược, cho là Lâm Nhược động tay động chân bị thương, lập tức xông lên cầm ngón tay Lâm Nhược nhìn tới nhìn lui. Trái tim treo ở trên không trung, theo gió phiêu lãng, phập phồng lên xuống theo thương thế của Lâm Nhược.
Cho đến khi ngón tay nõn nà của Lâm Nhược hoàn hảo vô khuyết đập vào mắt Kha Trạch Liệt, Kha Trạch Liệt giật mình liếc Lâm Nhược một cái, con ngươi trong nháy mắt co rút nhanh gấp mấy lần.
Trái tim liền quay trở lại lồng ngực, nhưng nhìn thấy tròng mắt đông lạnh của Lâm Nhược, Kha Trạch Liệt tin rằng đây là bình tĩnh trước cơn bão, từng bước đi ra trước của phòng bệnh, mỗi một bước đi rất cẩn thận, sợ bị Lâm Nhược thấy được.
Rất nhanh, Lâm Nhược liền có phản ứng, thấy Kha Trạch Liệt có ý đồ chạy trốn, nhất thời tức giận, mắt trợn tròn, một nỗi tức giận từ ngực không ngừng xông lên, xông đến cổ họng," Kha Trạch Liệt" Choáng nha, anh đứng lại đó cho tôi, lão nương tốn nhiều thời gian và kinh nghiệm khổ tâm để gọt ra vỏ táo như vậy, vốn đang tính toán bái lạy thần phật! Hiện tại đổ sông đổ bể hết rồi!
Nghe được Lâm Nhược rống giận một tiếng, phản ứng Kha Trạch Liệt nhanh chóng mở cửa phòng nhanh chân bỏ chạy, sải bước chạy như bay qua các phòng bệnh trên hành lang, ánh mắt không ngừng quay qua người phụ nữ sau lưng, đầu tiên rất bình tĩnh chạy bước nhỏ, cho là người phụ nữ này sẽ bị anh hung hăng bỏ rơi ở phía sau. Nhưng càng về sau mới phát hiện ra, Lâm Nhược mỗi sáng sớm cũng chạy bộ, tốc độ dưới chân cũng không nhất định chậm hơn lính đặc chủng bọn họ!
Mẹ kiếp, đây còn coi là phu nữ sao? Kha Trạch Liệt không khỏi nghi ngờ, hôm nay từ trong phòng bệnh chạy ra ngoài, sẽ không sợ lúc sau lại chạy về? Hiện tại bây giờ trên khuôn mặt giận dỗi tức giận vẫn còn thấy một phần suy yếu lúc hôn mê bất tỉnh kia!
"Ahhh, Kha Trạch Liệt, hôm nay lão nương không đuổi theo được ngươi lão nương cùng họ với ngươi!"