Hai bên đường ở lối nhỏ đi xuống hành lang màu đen có những cây đại thụ xanh um tươi tốt, dáng vẻ cao lớn tươi tốt làm cho người ta nhìn liền sinh cảm giác vui vẻ. Khí trời nóng bức tháng bảy, đi lại ở trong đó, cảm thụ gió thổi âm ấm, lất phất thổi bay tóc ngắn của Lâm Nhược. Tóc ngắn gọn gàng trên không trung tung bay tạo thành một đường cong.
Một cánh cửa màu xanh xuất hiện trước mặt, Lâm Nhược nhẹ nhàng móc móc cửa trước, thì ra là cửa chỉ khẽ đóng. Tự giác thay dép ở cửa ra vào, mặc dù nội tâm đã cuồn cuộn sóng lớn, nhưng mặt ngoài cũng không nhìn ra một chút sự bối rối cùng lo lắng của cô.
“Cô là?” Nghe thấy trước cửa có tiếng động của người đi vào, tiếng bước chân trầm ổn của người phụ nữ, khí chất tao nhã, dùng trang sức vấn cao tóc búi cao ngạo trên đỉnh đầu. Kiểu tóc đơn giản sạch sẽ nổi bật lên khí chất cao quý xinh đẹp của cô, khác biệt với người thường. Khi giơ tay nhấc chân đều tản mát ra khí chất là người không thể sánh được.
Hồi hộp trong lòng Lâm Nhược hạ xuống, nhìn người phụ nữ, trong lòng biết thân phận. Khẽ khom lưng, cung kính cúi đầu, “Xin chào, tôi là Lâm Nhược”.
“Lâm Nhược” Người phụ nữ đưa ngón tay thon dài mảnh khảnh che trên môi màu hồng, ở cửa ra vào kêu lên, rồi sau đó mới phát hiện ra mình luống cuống. Mắt xếch xinh đẹp tràn đầy thần sắc không thể tin, con gái của bà đã có dáng dấp xinh đẹp như vậy.
Không nói, thật đúng là không nhận ra.
Lâm Nhược mặc một bộ đầm màu xanh ngọc, phía trên vừa đúng có nếp uốn càng tôn lên vóc dáng tinh tế vô cùng tuyệt diệu của cô. Mỹ nhân thân hình chữ S đi chỗ nào đều là điểm sáng. Gương mặt nhẵn nhụi khẽ căng thẳng, làn da trắng nõn cho dù là người Đức cũng không khỏi hâm mộ. Lông mi thon dài ở hốc mắt hạ xuống hình nửa vòng tròn, bộ dáng khéo léo không chút nào thấy được vẻ mặt ương ngạnh bình thường.
Con ngươi màu đen chợt co rụt lại, bước nhanh tới trước, hai tay vịn lấy bả vai Lâm Nhược, mắt đẹp không ngừng chuyển động trên khuôn mặt Lâm Nhược, hơn 20 năm không gặp, trong trí nhớ cô chỉ là đứa trẻ.
“Mẹ, mẹ ở đây làm gì?” Một giọng nói ngọt ngào của trẻ con vang lên từ sau lưng của người phụ nữ, hơi nghi ngờ nhìn chằm chằm mẹ, con ngươi màu xanh lam tựa mỹ nhân búp bê từ trong phòng khách bước ra, nhìn cửa trước nơi mẹ đang nhìn dáng dấp xinh đẹp yếu ớt của một chị, sắp khóc rồi, thật sự cảm thấy kỳ quái.
Nghe thấy âm thanh của con gái, người phụ nữ ý thức được mình luống cuống. Vội vàng chuyển qua xoa xoa mi, gần như đã tràn ra nước mắt, sau đó xoay người, kéo Lâm Nhược đi tới trước mặt con gái. Khoé môi khêu gợi không tự chủ lộ ra nụ cười ngọt ngào hạnh phúc, mặt mày khẽ cong, “Nhớ mẹ đã nói qua chị với con, đây chính là chị của con.”
Ngửa đầu nhìn mẹ nghe từ trong miệng mẹ nói ra từng câu từng chữ, con mắt chuyển qua quan sát Lâm Nhược, thế nhưng trong con ngươi không có một tia khiếp sợ hoặc biến hoá, tỉnh táo tựa như Biển Chết. Không ngừng đấu tranh cùng quá khứ trong đầu, so sánh vào căn cứ mẹ miêu tả chị, hoàn toàn không có chỗ nào xứng đôi, mẹ nói là dáng vẻ hồi bé của chị.
Mặt Lâm Nhược không đổi sắc hướng về phía cô gái nhỏ nhàn nhạt cười một tiếng, khoé miệng lõm xuống lúm đồng tiền thật sâu, trời sinh tản mát ra dáng vẻ duyên dáng thoải mái. Cô nhìn không chút sơ sót đáy mắt cô gái nhỏ này có ít tia chán ghét, giấu rất sâu, xem ra là không muốn làm cho mẹ phát hiện thôi.
Giới thiệu Lâm Nhược xong, Ecria liên tục không ngừng chiêu đãi Lâm Nhược, khuôn mặt đoan trang cao ngạo mang theo nụ cười, làm cho người phụ nữ này tăng thêm sức sống. Lông mi hơi run lên tiết lộ niềm vui sướng của bà.
“Không cần làm phiền, ngồi đi” Vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, ngược lại Lâm Nhược giống như chủ nhân bình thường an ủi người phụ nữ rối bời. Phụ nữ là loại ngược lại, nội tâm của cô không phải vui vẻ như vậy.
Mặc dù gặp được mẹ, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, lạnh nhạt là điều khó tránh khỏi. Huống chi thấy đáy mắt của cô gái nhỏ kia có tia chán ghét, đối với nhà bọn họ cảm giác lạ lẫm vèo một cái liền lên tới. Luôn không khỏi có một dự cảm, thật sự do cô suy nghĩ nhiều rồi.
“Thân thể của bà vẫn khoẻ chứ?” Trước mắt Lâm Nhược nhìn qua gò má ửng đỏ của người phụ nữ, một chút cũng không nhìn ra bà ấy có bệnh gì, chẳng lẽ bệnh nhân không nên nằm xuống giường sao?
“Này, mẹ…” Erica lộ vẻ mặt lúng túng liếc nhìn Lâm Nhược, bộ dáng muốn nói lại thôi khiến trong lòng Lâm Nhược sững sờ, chẳng lẽ tin tức xuất hiện sai lầm, nhăn mi lại, tròng mắt nhìn chằm chằm mẹ.
Erica lúng túng xoa đôi bàn tay, không biết trả lời làm sao, tròng mắt nhìn chằm chằm mặt đất không dám nhìn thẳng Lâm Nhược. Cô bé trước mắt không còn hồn nhiên như còn bé, khi giơ tay nhấc chân đều tản mát ra một cảm giác cường thế làm cho bà cảm thấy đè nén.
Lâm Nhược cũng không gấp, hai chân bắt chéo cười như không cười nhìn người phụ nữ trước mắt cô nên tạm thời gọi là mẹ, nét mặt lạnh nhạt làm cho người ta không nhìn ra tâm tư của cô. Bộ dáng thăm thẳm làm cho người ta cảm giác áp lực. Nếu như bà không có bệnh gì, vậy thì tốt cô nên đi.
“Bảo bối, mẹ thật sự không muốn lừa gạt con”. Erica một phát bắt được tay thon Lâm Nhược, động tác êm ái như yêu tinh không xương, động tác khẽ vuốt khiến Lâm Nhược cảm thấy rất thoải mái, rất an lòng. Mặc dù chưa từng nói ra miệng, thật ra thì cô cũng rất mong đợi tình thương của mẹ.
Khoé miệng Lâm Nhược kéo lên nụ cười nhạt, tròng mắt đen trong suốt tản mát ra thanh khiết làm cho người ta cảm thấy tinh thần được nâng cao. “Mẹ, chỉ cần mẹ không có việc gì là tốt rồi”. Không có việc gì là tốt. Có nhiều người thân trên thế giới, nhiều hơn một phần nhớ thương cũng tốt.
Hốc mắt ươn ướt, trong lòng cảm động làm đáy lòng gợn sóng lăn tăn. Sóng lớn cuồn cuộn nguy hiểm kích thích, lại làm biển rộng tăng thêm một phần kích thích. Cuộc sống bình thản bao lâu nay không có gợn sóng, người càng cao quý, cũng càng tịch mịch. Vật chất đã thoả mãn, tuy nhiên tinh thần cũng cô đơn.
Tiểu cô nương ngồi yên lặng bên cạnh thế nhưng lúc này bị người ta không nhìn thấy, ngày thường mình được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay nhưng lại bị người mẹ yêu thương nhất không thấy. Trong mắt dâng lên một tầng nước gợn dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng mãnh liệt. Nhưng không có khúc xạ vào trong con ngươi của mẹ trong lòng kích động nổi lên một loại gọi là tình cảm ghen tị. Gắt gao nhìn chằm chằm
“Chị”, hung ác hoàn toàn không có ở đứa bé ngây thơ.
“Cái đó, là chuẩn đoán sai…”.
“Nhược Nhược Nhược Nhược, bộ quần áo này rất thích hợp con, nhanh thử một chút thôi”. Erica kéo từ trên giá ra một bộ quần áo, nhìn xinh đẹp quá liền quả quyết đưa cho Lâm Nhược, trong con ngươi tản mát ra mong đợi khiến cho Lâm Nhược cũng không muốn cự tuyệt.
Bất đắc dĩ bụm miệng nhìn trong tay mình một đống lớn quần áo, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt trắng nõn của cô đặc biệt xinh đẹp thuần khiết. “Mẹ, nhiều như vậy, mẹ rốt cuộc để cho con mặc món nào?” Nếu không, cũng không thử…
Lại thấy Erica phất phất tay không sao cả, hào phóng hai chân khép lại ngồi ở bên cạnh, mặt mày khẽ cong lên hướng về phía Lâm Nhược khẽ mỉm cười, “Đừng nóng nảy, mẹ là có chuyện. Từng món một đều thử đi, mẹ ở bên ngoài chờ”. Chuyện của mình, trước mắt phải xếp lại lịch trình.