Yi Seon gần như ngã khụy khi đi ra khỏi tòa nhà to lớn đó. Giống như một cơn ác mộng, mọi ký ức tuyệt đẹp ngày hôm qua bỗng chốc sụp đổ. Hôm qua, khi In Woo tự nhiên xuất hiện, cô đã nghĩ anh chính là thiên thần được thượng đế phái xuống giúp cô, nào ngờ anh ta còn đốn mạt hơn tất cả những người mà cô đã gặp trước đó - lợi dụng hoàn cảnh để ép cô trở thành thú vui của mình. Giữa biển người mênh mông, cô chỉ còn lại một mình, chật vật với những khó khăn trên đời. Kết hôn với In Woo để giữ lại mạng sống cho cha cô? Cái giá đó phải chăng quá đắt? Cô nắm chặt sợi dây chuyền trên cổ. Yi Seon vẫn luôn đợi người đó, Chan Min ra đi đã 3 năm, nhưng chưa giây phút nào cô quên anh. Ngày đó ở sân bay tiễn anh, cô đã khẳng định chắc chắn rằng sẽ chờ anh trở về. Nhưng bây giờ cô chẳng thể đợi anh được nữa rồi. Mà có lẽ anh cũng chẳng cần cậu nữa, ba năm xa nhau không chút tin tức, rồi bỗng một ngày em gái anh gửi thiệp cưới đến, rõ ràng trên đó là tên anh và người con gái khác. Suốt hôm đó cô đã khóc, khóc rất nhiều nhưng sau đó cô tự nhủ có lẽ Kim gia vì muốn chia cắt cô và anh nên mới tạo ra việc đó. Cứ như vậy cô kiên cường sống tiếp đợi anh trở về, nhưng tại sao anh mãi không quay về. Rồi mọi thứ gần như sụp đổ khi người cha cô yêu quý đột nhiên ngã bệnh, mọi đau khổ trên cuộc đời dường như dồn hết vào tấm thân yếu đuối của cô. Cô tự cười bản thân mình quá ngu ngốc.
Gió chiều càng lúc càng mạnh, Yi Seon cứ ngồi yên bất động trên ghế đá. Bờ môi cô khô dần. 7h tối, In Woo đi ra cổng, nhìn thấy cô, anh rất ngạc nhiên. Gượng dậy, cô tiến đến phía anh, giọng yếu ớt:
- Nếu là ba năm trước tôi chắc chắn sẽ cho anh một cái bạt tai rồi giáo huấn anh nhưng tôi bây giờ đã không còn đủ sức nữa. Được thôi đồ khốn, tôi sẽ kết hôn với anh!
Nói xong câu đó cô quay người bước đi, nước mắt giàn giụa, có chết cô cũng không muốn tên kia thấy vẻ đáng thương của mình. Cô bước lảo đảo rồi đột nhiên ngã khụy xuống đường. In Woo vội vàng chạy tới, anh bế cô lên xe:
- Về nhà đi!
Trên xe anh đặt đầu cô dựa lên vai anh, gương mặt cô tái xanh mệt mỏi. In Woo chợt thấy nhói đau, vì trả thù mà khiến một con người vô tội khác phải đau khổ, anh thật không muốn nhưng để giành lại chút công bằng cho người cha quá cố, anh đã thề rằng sẽ làm tất cả. In Woo nhìn ra cửa kính, ánh mắt bấy lâu vô hồn nay lại có chút hỗn loạn...
- Chỉ là mệt mỏi quá độ thôi! Nghỉ ngơi vài ngày rồi sẽ khỏe!- Vị bác sĩ già vừa đóng hộp thuốc vừa nói với anh, ông nheo mắt hỏi- Nhưng đó là ai vậy?
Bác sĩ Park là ngừơi quen lâu năm của gia đình anh. Đối với ông, anh như một đứa con, đặt biệt là từ sau khi bố anh đột ngột qua đời. In Woo cũng coi ông như một vị trưởng bối trong nhà. Anh trả lời lễ phép:
- Người sắp kết hôn với cháu!
- Vậy sao?- Ông mỉm cười- Nhưng có ông chồng tỉ phú mà lại để vị hôn thê làm việc đến ngất xỉu thế kia cũng hơi lạ nhỉ?
In Woo cười trừ, anh cũng chẳng biết nói sao. Tiễn bác sĩ Park xong xuôi, anh về phòng mình. Châm một điếu thuốc, anh phả ra làn khói trắng mờ ảo. Anh rất ít khi hút thuốc, nhưng từ sau cái chết của bố mình, anh cảm thấy an toàn hơn trong sự mê muội của mùi thuốc. Vậy hôm nay anh đang lo sợ điều gì? Chính anh cũng không rõ.