Cô Vợ Ngốc Của Chủ Tịch Yêu Nghiệt

Chương 30: 30 3 Muỗng Muối


"Con lạy mấy ba mấy mẹ, muốn ôm thì đóng cửa tắt đèn được không?"
"Mới 9 giờ tối, còn phải hầu hạ...!rồi ăn cơm chó của mấy người."
"Tôi mệt, tôi đau tim lắm đấy nhé!"
Hạ Nghiên cười khanh khách ngẩng đầu lên nhìn Tạ Tương, bộ dạng đáng thương của anh khiến cô có chút ngại ngùng, trên mặt hiện lên ý cười chống tay muốn ngồi dậy thì đã bị Trần Duật đè lại, bản thân hắn ngồi dậy còn Tạ Tương cũng bước đến.
Anh Chậc một tiếng lúc nãy đứng bên ngoài cũng nghe được không ít rồi, Tạ Tương còn nghĩ bản thân sẽ giúp cô che giấu chuyện giả ngốc với Trần Duật không ngờ còn chưa làm gì thì hai người này đã tính xong hết cả rồi, còn tính đến mức ngã bệnh.
Tạ Tương lắc đầu, nói:
"Thuốc và cháo tôi để ở đây."
"Đi ăn nhờ ở đậu nhà mấy người còn phải làm việc nữa."
Trần Duật cong môi bước đến bên cạnh vỗ lên vai anh nói một câu Cảm ơn.

Tạ Tương xua tay bĩu môi làm bộ như mình không hài lòng một chút nào nhưng ai cũng biết anh chỉ đang làm bộ làm tịch cho vui thôi.
Tạ Tương chuẩn bị xoay người rời đi đột nhiên nhớ ra gì đó bèn nói:
"Ngày mai phim của tôi khởi quay cho nên tôi phải đến phim trường rồi, ít hôm sẽ về cho nên Hạ Nghiên..."

Tạ Tương nói đến đây liền ngập ngừng, thật ra ý của anh chính là muốn đưa Hạ Nghiên theo mang cô đến phim trường, nhưng e ngại Trần Duật không muốn xa cô cho nên chẳng nói nên lời.
Quả nhiên Trần Duật gật đầu, hắn nói:
"Tôi sẽ đưa cô ấy đến công ty."
Hạ Nghiên không nói nên lời: "..."
Cô còn nghĩ hắn sẽ cho cô đi chơi cơ đấy hoặc là sẽ tiếp tục như trước kia, cô ở nhà kiếm chuyện để chơi còn hắn thì đến công ty.

Không ngờ lần này Trần Duật lại trực tiếp đưa cô đến công ty, đến công ty làm gì?
Cái tên này xem cô là bạn nhỏ rồi mang bên cạnh mình sao?
Cô ho khan, cố ý nói ra ý của Tạ Tương cho hắn nghe:
"Thật ra Nghiên Nghiên có thể đến trường quay với anh Tạ Tương..."
"Không cần phiền cậu ta như vậy, vả lại cậu ta bận rộn lắm sẽ không chăm sóc được em." Trần Duật trực tiếp chặt đứt hi vọng nhỏ nhoi của cô.
Mặt Hạ Nghiên méo xệch, cô nhìn Tạ Tương lại thấy anh bất đắc dĩ mà nhún vai tỏ ý anh cũng chịu rồi.

Không thể thuyết phục hắn, Hạ Nghiên ôm một bụng sầu đời chui vào trong chăn chỉ để lộ hai con mắt nhìn đời.
Tạ Tương cười cười, anh rời khỏi phòng còn tốt bụng giúp bọn họ đóng cửa lại.

Thật sự mà nói thì tình cảm của hai người quá tốt khiến Tạ tương cũng có chút ghen tị, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì chờ xong đợt quay phim này anh cũng có thể giống bọn họ rồi.
Đêm dài lắm mộng, Hạ Nghiên cho dù có chút không vui vì không được đến phim trường nhưng vẫn phải ngoan ngoãn ăn cháo rồi uống thuốc, nhìn bộ mặt phụng phịu của cô Trần Duật bất đắc dĩ cười, vuốt ve gò má cô hắn nói.
"Nếu em muốn thì lần sau anh đầu tư một bộ, để em làm đại diện...!lúc đó tha hồ đến chơi được không?"
"Nhưng lúc đó cũng không có Tạ Tương." Cô dẫu môi đáp.
"Vậy đầu tư phim của cậu ta." Hắn lại nói.
Lúc này tâm trạng Hạ Nghiên mới trở lại bình thường, hắn nói gì nghe nấy bảo đi về hướng Đông chắc chắn không dám đi hướng Tây.
Sáng hôm sau, tiễn tạ Tương rời đi cô liền lên xe cùng hắn đến công ty.


Sau cái lần cùng Trần Nhậm tranh chấp xong cũng khá lâu rồi cô mới quay trở lại đây, cũng không có gì đặc biệt ngoài được chào đón nồng nhiệt hơn thôi, đi một bước gặp nhiên viên bọn họ lại cúi đầu chào hai tiếng Phu nhân thật sự khiến cô có cảm giác như bay lên chín tầng mây.
Vui phết ấy chứ!
Đầu giờ hắn phải tham gia cuộc họp, Hạ Nghiên một mình chán nản ngồi nghịch điện thoại trong phòng.

Đang không biết làm gì cho vui vẻ, thì có tiếng gõ cửa vang lên.

Một cô thư ký với khuôn mặt xinh đẹp sống mũi cao mái tóc nâu hạt dẻ, thân hình nóng bỏng gợi cảm cúc áo trước vòng 1 còn được cố ý cởi ra khiến vòng 1 đầy đặn kia thoắt ẩn thoắt hiện, cô ta bước vào trên môi nở một nụ cười rạng rỡ, tay bưng nước uống cho cô.
"Phu nhân, cafe của cô ạ." Giọng nói 3 phần nhẹ nhàng, 7 phần quyến rũ.
Cô nhướng mày, nhìn ly cafe đen tuyền trước mặt mà mím môi, ánh mắt của cô thư ký này quá khác thường cô làm sao không nhận ra cô ta cố ý tìm đến, vả lại cô còn không thích uống cafe đen.
Hạ Nghiên nở nụ cười tiêu chuẩn, rồi đáp:
"Tôi không uống được thứ nước này."
Cô thư ký cố tỏ ra gượng gạo, xấu hổ đáp:
"Ngại quá, tôi cứ nghĩ phu nhân có sở thích giống sếp Trần cho nên..."
"Để tôi đi đổi ly khác cho phu nhân ạ, tôi xin lỗi." Ủy khuất muốn chảy nước mắt, bộ dạng này ai không biết lại nghĩ cô bắt nạt nhân viên của hắn nữa.
Hạ Nghiên nhếch môi cười, phất tay nói:
"Không cần...!tôi tặng cô đó, uống hết đi."

"Phải uống cho hết nhé!"
Mặt thư ký đanh lại, cô sợ đến ngây người bởi cái ánh mắt lạnh lùng cùng với giọng nói nhẹ nhàng như không có chuyện gì kia.

Chẳng phải phu nhân của sếp là bị bệnh sao? Chẳng phải không được bình thường, rất dễ bắt nạt sao?
Tại sao bây giờ lại...!lại có bộ dạng như thế này?
Thư ký bị cô doạ đến mức nói không thành câu:
"Tôi...!tôi không cần ạ, đây là của phu nhân làm...!làm sao tôi có thể."
Haha!
Hạ Nghiên bật cười thành tiếng, ngã người về phía sau hai tay cô khoanh lại đặt trước ngực híp mắt nhìn đối phương, lạnh nhạt vạch mặt:
"Không thể? Không thể hay không dám?"
"Trong tách cafe kia nếu tôi đoán không nhầm...!hẳn là 3 muỗng muối nhỉ?"
"Cô nghi ngờ tôi không đủ mặn sao?"