Nhiều lúc tôi cũng không thể phân biệt được cái đại từ danh xưng thứ ba trong một câu nói uyên thâm trong thứ ngôn ngữ của chúng ta, *"nó, hắn, cô ta" khi nói thì đều không có gì khác biệt, nên không thể biết được rốt cuộc cái thứ mà cô ta muốn nói đến nó là thứ gì.
*Trong tiếng Trung Quốc thì ba từ này đều cùng một phát âm "ta", tuy chữ hán thì viết khác nhau.
Ôn Như Ca nói nhỏ: "Thịt...người chết." "Qel" Tôi thấy buồn nôn!
Chẳng trách mà tôi thấy, sao nghe mùi thối của thịt bị rữa!
Nhưng đáng ghét nỗi cả cơ thể tôi bị trói chặt, không thể nôn một cách thoải mái.
Ôn Như Ca cười mỉm rồi nhìn tôi hồi lâu, đột nhiên nói khẽ: "Hắn ta sẽ đến tìm cô."
"Ai?" Tôi hỏi.
Nhưng cái con người điên khùng này không trả lời, cười ha ha rồi thu dọn bát đũa, đặt lại bài vị lên ban thờ, tôi đoán là cô ta muốn tôi nhìn cho rõ các bài vị nên đã đặt chúng xuống đất.
Cô ta thu dọn xong thì đi ra ngoài, lúc đi ra ngoài vẫn hát lại bài đồng dao, nhưng có chút thay đổi trong đó: "sinh ra là người, chết thành ma, nhận phong bao giấy trắng của Âm lão gia, ăn thịt của âm lão gia, ngủ trên nắp quan tài của Âm lão gia, là người hay ma đều không thể thoát!..."
Cô ta hát khe khẽ, dường như sợ nhà Từ Dương nghe thấy lời cô ta hát, nhưng giọng điệu có thể nghe ra là rất vui vẻ.
Nhưng tôi thì lại thấy lạnh cả sống lưng!
Không quan tâm lời bài hát kia là gì, tôi nghe như là tôi dường như đã bị biến thành vật tế phẩm, †ừ vật tế phẩm cho Từ Dương nay lại thành một lão họ Âm...
Cô ta vì sao phải làm như thế?
Làm vậy là có dụng ý gì?
Cô ta rốt cuộc là đang giúp tôi, hay là đang hại tôi?
Trong tôi đầy hoài nghỉ, thật là một chốc lát cũng không thể tự lý giải được, chỉ còn cách tạm gác lại các hoài nghi, nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh của bên ngoài, nghe bên ngoài không thấy có động tĩnh gì, tôi mới cẩn thận dựng người dậy, đang muốn học như trong phim, kiếm cái gì đó để làm đứt dây trói, đột nhiên —-
Bụng tôi đau quặn!
Là miếng thịt đó!
Nó rốt cuộc cũng là thứ không sạch sẽ, ăn vào bụng thì đúng là sẽ đau bụng không thể tránh khỏi rồi!
Nhưng sao lại đau vào cái lúc thế này...
Tôi đau đến mức ngất đi.
Cũng không biết mình ngất đi bao lâu, khi tỉnh lại, lại bị đau một kiểu khác.
Có người giữ chặt tôi từ phía sau, lạnh lẽo đến vô tình xuyên qua tôi, tôi tưởng là Từ Dương, tôi kêu lên:"Từ Dương dừng lại!"
"Từ Dương?" Từ đăng sau vọng lại tiếng nói trầm và lạ tai.