Nhưng tại sao lại cứ phải là chiếc quan tài thứ bảy?
Chẳng lẽ, hắn trốn bên trong?
"Minh hỏa dẫn lối, thất tinh tỏa hồn, đoạn hoàng tuyền, đóng cửa lại!" Mẹ Từ Dương trong tay vân vê một hình thù kì quái, niệm niệm thần chú, lời vừa dứt, nến xung quanh tường đều biến thành màu xanh lục, ánh sáng trong mật thất bỗng chốc rực cháy lên.
Giờ thì tôi cũng hiểu ra, mẹ Từ Dương là một yêu lão bà biết yêu thuật.
Yêu lão bà gần như gầm lên: "đừng có trốn chui trốn lủi nữa, ra đây! Đừng để ta thi pháp đánh ngươi ral
Yên lặng. Chẳng có chút động tĩnh nào.
Nhưng ai cũng hiểu, "hắn", đang trốn dưới mật thất này!
"Rượu mừng không uống, uống rượu phạt!" Đợi mãi không thấy gì, yêu lão bàliền gầm lên một tiếng, liếc mắt qua ông chồng của bà ta, ông già bỏ tay tôi ra, rồi nhảy qua hướng quan tài.
Nhảy? Người thường đi lại tại sao lại nhảy? Chẳng lẽ...?
Tôi nhớ lại sắc mặt vàng vọt cứng đờ của bố Từ Dương, ánh mắt luôn nhìn thẳng, các ngón tay lạnh như băng...chẳng lẽ ông ta không phải là người??
Nhưng ông ta lại cứ theo vợ lúc đi ra đi vào, xuất hiện trước mặt người khác!!
Nghĩ đến lúc bái đường, khách khứa đông như vậy, mà người bố đã chết của Từ Dương vẫn ngồi đó nhận lễ của tôi với Từ Dương, mà người xung quanh vẫn nói chuyện thầm thì to nhỏ với nhau, mà không một ai phát hiện ra sự bất thường từ bố Từ Dương, da gà da vịt của tôi lai nổi hết cả lên!
Bố Từ Dương nhảy đến quan tài, hai bàn tay thẳng về phía trước, vừa hay muốn mở nắp quan tài ra, thì nắp quan tài bật mạnh ra phía trước đè lên người ông tai