Đông Đình phong đặt An Na lên giường, nhưng cô không có buông tay, cứ nhìn hắn chằm chằm, mếu máo vơ lấy tay áo của hắn lau mặt, cắn môi:
“Em không thích anh gần gũi với cô ta!”
“Cô ấy là vợ của anh, còn nữa, Tiểu Kỳ cũng ở đó.”
Hóa ra là hắn vì con trai nên mới không phản kháng khi người phụ nữ đó tiếp cận, An Na thở phào nhẹ nhõm, rút tay về đầy ngượng ngùng:
“Đi rửa mặt đi!”
Đông Đình Phong quay người đi vào nhà vệ sinh, đối diện với chính mình trong gương, chạm tay lên chỗ vừa bị hôn, đột nhiên ánh mắt lóe lên.
Lúc đi ra, An phu nhân đang gọt hoa quả, ngẩng đầu nhìn hắn, động tác bỗng dưng dừng lại, nghiêm túc nói:
“Tiểu Đông à, chuyện của cháu và Tiểu An đã nhiều năm như vậy, Tiểu An bị bệnh tim cũng không biết sống được bao lâu. Chính bản thân nó cũng không dám hy vọng có thể gả cho cháu, còn cháu, vì ông nội lại đi lấy người khác, chúng ta cũng không phản đối. Nhưng dì thấy rất rõ, mấy năm nay, cháu đối với Tiểu An là thật lòng, cũng không có để ý gì cô Hàn Tịnh kia, quan hệ vợ chồng như vậy, nói thật cũng không nên tiếp tục. Phá vỡ hạnh phúc là loại không có đạo đức, nhưng hôn nhân như vậy thì tốt nhất nên ly hôn. Cháu cũng thấy đấy, quan hệ của Tiểu Kỳ và Tiểu An cũng rất tốt. Nếu tương lai có cơ hội, Tiểu An muốn tạo dựng chỗ đứng trong lòng Tiểu Kỳ cũng không khó. Sở dĩ ta nói như vậy, vì lúc này đây, trước khi Tiểu An làm phẫu thuật, cháu có nên cho Tiểu An một lời hứa hẹn hay không? Cháu biết đó, cuộc phẫu thuật này, nguy hiểm rất lớn, đi vào chưa chắc có thể đi ra. Làm đàn ông, cháu nên để Tiểu An yên tâm. Cháu biết đó, gia đình ta chỉ có mỗi mình Tiểu An, hai đứa đã qua lại nhiều năm như vậy, không danh không phận, nói thật, điều đó khiến nó rất tủi thân. Giống như hôm nay, không chỉ riêng Tiểu An thấy khó chịu, đến ngay cả ta cũng khó kham nổi. Đây là Hàn Tịnh cố ý thị uy với Tiểu An... Ta và mẹ cháu đã nhắc đến chuyện này, bà ấy nói tất cả đều nghe theo cháu. Vậy cháu nói đi, cháu tính như thế nào?” Đông Đình Phong chỉ lẳng lặng nghe, thấy An Na hướng ánh mắt mong đợi về phía hắn, tất nhiên hắn sẽ làm theo cách hắn cho là đúng.
“Dì cứ yên tâm, đợi An An xuất viện, cháu sẽ cho cô ấy câu trả lời thỏa đáng...”
Câu này của hắn có chút qua loa, thế nhưng An phu nhân biết con người Đông Đình Phong không thích nói những lời hứa hẹn, câu này cũng xem như đồng ý, bà ta nhìn về phía con gái, đưa đĩa hoa quả và ly nước cho Đông Đình Phong, ý muốn hắn hãy mang cho con gái bà. Sau đó lập tức rời đi.
“Có muốn ăn chút táo không?”
Đông Đình Phong ngồi xuống cạnh giường hỏi.
An Na lắc đầu, đột nhiên bò dậy, nhanh chóng chạy ra khóa trái cửa lại, sau đó vẻ mặt bất an đứng trước mặt hắn, chậm rãi cởi từng cúc áo, cởi bỏ chiếc áo ngoài.
Hắn cau mày đứng lên: “Em đang làm gì vậy?”
“Phong, em muốn làm người đàn bà của anh!”
Cô lấy hết dung khí nói ra yêu cầu của mình.
Nói không ai tin, cô và hắn đã qua lại 10 năm, nhưng đến hôm nay, cô vẫn giữ thân trong sạch. Tất cả mọi người đều biết An Na là người tình của Đông đại thiếu, nhưng trên thực tế... hắn chưa bao giờ chạm vào người cô.
“Em sẽ phải làm phẫu thuật. Mẹ cũng nói, cuộc phẫu thuật lần này, ai cũng không dám đảm bảo bước vào xong có thể mạnh khỏe ra ngoài. Em không muốn hối hận, em muốn hoàn toàn trở thành người đàn bà của anh... Nếu như vậy, có chết em cũng cam lòng. Chí ít em cũng đã thành thật với bản thân mình...”
Thanh âm run rẩy, vứt nốt chiếc áo cuối cùng xuống, để lộ ra thân hình hoàn mỹ trước mặt hắn: “Hiện tại cơ thể em không có vết sẹo này, nhưng sau này có thể có. Em muốn anh mãi mãi khắc sâu hình ảnh xinh đẹp của em lúc này! Phong, anh có cần em không?”