Có Vợ Có Con Có Giường Ấm

Chương 15

Đinh Tiểu Vĩ thật ra chưa bao giờ sửa ống nước, cơ mà "Có chuyện gì nhớ gọi chú Đinh" - cái kiểu mạnh mồm này đã nói ra rồi, Chiêm Cập Vũ chỉ cần kêu hắn qua, bất chấp khó khăn hắn cũng phải đến.

Hắn vào nhà, chỉ thấy thằng nhóc đang cầm cờ lê ra sức vặn cái ống, người ướt đẫm, bực mình đến nỗi giậm chân hắn.

Đinh Tiểu Vĩ hét "Ai da!" một tiếng, "Cậu là lợn à, sửa ống nước còn không biết đường khóa nước vào."

Chiêm Cập Vũ thấy hắn bước vào như một vị cứu tinh, vẻ mặt cầu xin nói: "Tôi không tìm thấy khóa nước."

Đinh Tiểu Vĩ trợn trắng mắt.

Hắn cùng thằng nhóc tìm nửa ngày mới phát hiện khóa nước ở WC, hắn khóa lại, xắn tay áo lên mà dọn.

Áo sơ mi trắng như tuyết của thằng bé dính hết lên ngực và lưng, mệt đến toát mồ hôi.

Đinh Tiểu Vĩ nói: "Còn không mau thay áo đi, dễ bị cảm lắm."

Thằng nhóc nghe lời vào thay quần áo, một lát sau cầm trong tay thịt bò, cổ vịt, lạc rang và bia lạnh ra, cười hì hì ngồi xổm bên cạnh Đinh Tiểu Vĩ, "Chú Đinh, chờ chú sửa xong rồi chúng ta cùng uống nha."

Đinh Tiểu Vĩ cười mắng: "Uống rượu? Tôi không thể xúi trẻ chưa thành niên uống rượu được."

Chiêm Cập Vũ tỏ vẻ không vui: "Chú đừng so sánh tôi với lũ trẻ con, tôi thấy phiền khi chú cứ cậy già mà lên mặt như thế."

"Cậu còn phiền tôi? Tôi còn chưa phiền cậu đâu."

Chiêm Cập Vũ hừ một tiếng, đặt mông ngồi xuống cạnh hắn, mở túi đồ ăn, cầm cổ vịt đưa sát lại gần miệng Đinh Tiểu Vĩ, "Chú Đinh nếm thử xem, tôi mua ở quán dưới nhà, ngon cực kì luôn."

Đinh Tiểu Vĩ há mồm cắn xuống, "Ngon, còn nóng nha, ăn rất ngon."

"Ăn ngon nhưng so với quán ở quê tôi làm còn kém xa, bất quá coi như không tệ, sau này chú cùng tôi về quê chơi, nhất định tôi sẽ bồi cho chú tăng mười cân rồi mới cho về đấy."

Đinh Tiểu Vĩ cười nói: "Được, tôi sẽ đi."

Chiêm Cập Vũ cao hứng mở gói to thịt bò ra, bắt chước Đinh Tiểu Vĩ uống một ngụm, nhìn bộ dạng hắn ăn ngon lành mà thằng nhóc cười đến nhắm tịt mắt lại.

Đinh Tiểu Vĩ bỗng nhiên nói: "Tiểu Chiêm này, mỗi ngày tôi đều gặp cậu, cái gì ngon cậu cũng mua, về chuyện tiền nong cậu chi tiêu không thiếu nha."

Chiêm Cập Vũ thờ ơ: "Cũng ổn mà, phòng ở không tốn tiền, ra ngoài đi xe điện, ngoại trừ ăn uống và lên mạng thì cũng chẳng tiêu thêm gì. Tôi như thế gọi là sáng nay có rượu sáng nay say, ai biết ngày mai còn sống hay không, ai biết sang năm có hay không tận thế chứ."

Đinh Tiểu Vĩ không đồng ý: "Cậu quả nhiên còn nhỏ tuổi, không nghĩ đến sau này sao, chẳng tiết kiệm cho mình đồng nào."

"Tôi giữ tiền làm gì, ba mẹ không cần tôi chăm sóc, tôi lại cũng không lấy vợ."

"Sao cậu biết cậu không lấy vợ?"

Chiêm Cập Vũ "Chậc" một tiếng, "Tôi sớm đã giống như anh nói, không thích con gái, còn cưới vợ gì nữa chứ, không phải hủy hoại cả cuộc đời của người con gái đó sao."

"Thật ra là do cậu nghĩ thoáng, nhưng cậu không sợ bức chết cha mẹ cậu à?"

"Không có vấn đề gì cả, nhà tôi còn anh trai, họ sớm có cháu đích tôn rồi. Chuyện về sau tôi không muốn nghĩ, dù sao tôi còn trẻ, cũng phải ít nhất tám năm mười năm nữa mới kết hôn, không rõ về sau thế nào nữa, chờ xem sao."

Nói đến đây, gương mặt non trẻ của Chiêm Cập Vũ cũng mơ màng lộ ra sự lo lắng.

Đinh Tiểu Vĩ biết cậu không hề thoải mái như chính lời vừa nói, hắn cũng chỉ có thể thở dài trong lòng.

Chiêm Cập Vũ lại nhét gan vịt cho Đinh Tiểu Vĩ, ánh mắt yên lặng nhìn sườn mặt anh tuấn của hắn, nhỏ giọng nói: "Chú Đinh, chú giới thiệu bạn trai cho tôi đi."

Đinh Tiểu Vĩ "A" một tiếng, quay đầu nhìn hắn.

Chiêm Cập Vũ quay mặt đi, "Chú sống ở đây lâu như vậy, hẳn là cũng biết một chút, giới thiệu cho tôi một người đi, mỗi ngày trôi qua thật nhàm chán...... Nếu có bạn trai thì tốt rồi, khỏi lo không biết tiêu tiền vào đâu. Kì thật tôi không tham, tiền của mình dành hết cho người kia cũng được."

Đinh Tiểu Vĩ cười, buông dụng cụ trong tay ra, sờ sờ đầu y, "Này, cậu trẻ con thật."

Chiêm Cập Vũ có chút chán nản kéo tay hắn ra, "Chú đừng cứ sờ đầu tôi như thế, đừng coi tôi là trẻ con."

Đinh Tiểu Vĩ cười nói: "Được rồi, được rồi, nào nói xem, cậu thích kiểu người như thế nào?"

Đinh Tiểu Vĩ ở thành phố này nhiều năm như vậy, loại người nào cũng đã từng tiếp xúc qua,, tuy rằng không có bạn bè thân thiết trong cái vòng luẩn quẩn đó, nhưng qua công tác cùng những lần tụ tập, hắn vẫn biết một chút. Hắn cũng nhìn ra được Chiêm Cập Vũ là đang rất cô đơn, nếu có người quây quần cùng y sống qua ngày thì thật tốt.

Chiêm Cập Vũ nghĩ nghĩ, "Người thành thật, nhưng không hay ngại ngùng, không phải kẻ loạn thất bát tao (*lộn xộn), ừm...... Tốt nhất là người thích vận động, bóng rổ bóng đá các loại ý, chúng tôi sẽ có đề tài chung để nói chuyện, à, không quá béo."

Đinh Tiểu Vĩ nhướn mày, "Thế thôi sao? Không cần đẹp trai một chút a?"

Chiêm Cập Vũ xấu hổ cười cười, "Cái đó không cần, vẻ ngoài chỉ là hư không, đẹp đến đâu thì sau này vẫn mệt mỏi thôi."

Đinh Tiểu Vĩ cười ha ha hai tiếng, "Cũng may cậu không thế, tôi cũng không quan tâm đến vẻ ngoài lắm, chỉ thấy ngoại hình của người đồng tính đẹp hơn tôi nhiều, người kia còn theo tôi sống chung nữa."

Chiêm Cập Vũ nhíu nhíu mày, thành thật nói: "Chú Đinh, tôi không nghĩ y đẹp trai hơn chú."

Đinh Tiểu Vĩ cười nói: "A? Thật ư?"

"Thật mà, chú đẹp hơn y, y mặt mỏng nhìn là biết không thể dựa vào, chú còn tốt hơn, so với đàn ông chú tốt hơn y nhiều."

Đinh Tiểu Vĩ đắc ý cười, miệng tiện nhịn không được đùa thằng nhóc, "Ai nha, đánh giá cao tôi như vậy, tôi cũng không phải không biết xấu hổ, cậu không phải coi trọng tôi đi?"

Thằng nhóc bỗng đỏ mặt, ánh mắt long lanh nhìn hắn.

Tâm hắn lộp bộp một phát, nghĩ thầm, chắc không phải coi trọng thật chứ.

Thằng nhóc tựa hồ nhìn ra thần sắc cứng ngắc của hắn, trong mắt nhanh chóng hiện lên vài nét cô đơn, vội vàng nói: "Chú đừng có thiếu đứng đắn, ai coi trọng chú."

Đinh Tiểu Vĩ âm thầm nhẹ nhàng thở ra, trêu y: "Tôi đây cũng không thể giới thiệu cho cậu được, ngay cả người đẹp trai như tôi cậu còn chướng mắt, tìm đâu ra người nào tốt hơn tôi."

Hai người lớn tiếng cười đùa, không khí trong phòng tràn ngập tiếng cười cùng tiếng chai bia lách cách.

Đến tối, Chiêm Cập Vũ muốn giữ hắn ở lại ăn cơm cùng.

Đinh Tiểu Vĩ vốn nghĩ muốn về nhà, quan trọng là hắn đã uống hai bình rượu, có hơi chóng mặt, hơn nữa Chiêm Cập Vũ quấn quít bên cạnh không cho hắn đi, hắn cũng không còn cách, đành phải gọi cho Chu Cẩn Hành báo rằng tối nay không ăn ở nhà.

Đầu bên kia, Chu Cẩn Hành trầm lặng.

Đinh Tiểu Vĩ hơi chột dạ, khẽ nói: "Vợ à, đừng hiểu lầm, tôi giúp cậu ấy sửa ống nước, thằng nhóc muốn cảm ơn nên mời ở lại, thật tình không thể từ chối được. Từ ngày mai cậu ấy sẽ lại đi làm, tôi cam đoan về sau không đến đấy nữa."

Chu Cẩn Hành khẽ thở dài, "Thôi bỏ đi, anh nhớ về sớm chút."

Đinh Tiểu Vĩ gật đầu lia lịa.

Chiêm Cập Vũ tự mình xuống bếp, làm mấy món dân dã thôn quê, nấu một nồi nước dùng cay, Đinh Tiểu Vĩ ăn uống thỏa thích.

Trong lúc hai người đang ăn cơm, TV bên cạnh chiếu tin tức giải trí, một người giàu có nào đó đột nhiên nằm viện.

Chiêm Cập Vũ hưng phấn kể cho hắn mấy tin đồn, "Chú Đinh, chú biết người đó không? Tài sản của hắn lên đến hàng trăm triệu, không biết đã từng ngủ qua với bao nhiêu sao nữ nổi tiếng rồi, cho dù bây giờ có chết thì sống cuộc đời này cũng đáng."

Đinh Tiểu Vĩ tùy tiện liếc mắt một cái, không hứng thú, "Mấy thằng nhóc các cậu không lo học đi, suốt ngày xem mấy tin vớ vẩn, cậu biết không, con gái tôi mới năm tuổi, quyển sách nào cũng phải mua bọc sách hình nam diễn viên, một đám như kiểu mấy con vịt chết, đẹp cái gì chứ."

Chiêm Cập Vũ khinh thường nói: "Chú đây là ghen tị. Tôi nói với chú a, ông già kia nếu lần này không qua khỏi, nhà bọn họ sẽ tranh đoạt phân chia tài sản, thật phấn kích nha. Chú xem TV thì biết, kia là một cháu trai của hắn, rất đẹp trai nhé, dòng dõi nhà họ đều đẹp cả. Tên đó là cháu đích tôn được nuông chiều nhất, nghe nói chính là người nối nghiệp."

Đinh Tiểu Vĩ tùy ý liếc nhìn, nói chung cũng cảm thấy được người trên TV kia ánh mắt lộ ra một vẻ u ám, không hiểu sao nhìn hơi giống Chu Cẩn Hành, bất quá hắn cũng không để ý, bình thường vẫn có người khen y giống minh tinh nào đó mà. Hắn cầm đũa gỗ gõ bát, "Ăn cơm đi, tìm hiểu... cái vô dụng này làm gì."

Chiêm Cập Vũ than thở: "Hằng ngày không có gì làm, tôi cũng chỉ có thể ngồi xem TV a, nếu không thì làm gì được chứ, cho nên mới nhờ chú giới thiệu bạn trai cho tôi."

Đinh Tiểu Vĩ cười nói: "Được rồi, chú Đinh đã nhớ, về sau nhất định sẽ để mắt giùm cậu."

Khi Đinh Tiểu Vĩ về đến nhà đã hơn mười một giờ tối, hắn tranh luận tán dóc cùng Chiêm Cập Vũ đến quên cả thời gian, vừa vào nhà thì điện đều tắt, hắn có hơi hơi chột dạ.

Hắn nhẹ nhàng nhanh tay đóng cửa phòng lại, quăng giày, sau đó vừa cởi quần áo vừa chạy vào phòng ngủ.

Vừa bước vào, "Cạch" một tiếng, Đinh Tiểu Vĩ không thích ứng được ánh sáng, vội giơ tay lên che lại.

Chu Cẩn Hành trên giường đã ngồi dậy, rõ ràng là đang chờ hắn, khẩu khí không tốt lắm, "Còn biết đường quay về cơ à?"

Đinh Tiểu Vĩ cười cười đi đến, "Vợ à, xin lỗi đã về muộn, thằng nhóc kia mồm cứ như súng máy, nói chuyện mãi không dứt được."

Chu Cẩn Hành dùng loại ánh mắt dò xét không chút thay đổi mà nhìn hắn.

Bị nhìn như vậy khiến Đinh Tiểu Vĩ khó chịu, bèn lại gần y, "Cậu giận à?"

Trong mắt Chu Cẩn Hành không nhìn ra cảm xúc, Đinh Tiểu Vĩ căng thẳng đến mức nuốt nước bọt.

Đến khi cả người hắn bị y hung hăng đè lên giường, Đinh Tiểu Vĩ biết, quả thật là y giận rồi.

Mắt thấy Chu Cẩn Hành bắt đầu cởi quần mình, hắn có chút nóng nảy, gắt gao nắm chặt tay không cho y cử động.

Hắn không hề nghĩ tới sẽ làm trong tình huống như thế này, sao lại thành ra nông nỗi này a.

Chu Cẩn Hành thấy hắn không buông tay, liền ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt ánh lên một ngọn lửa u ám.

Đinh Tiểu Vĩ muốn nói đùa để làm dịu căng thẳng: "Chúng ta nói chuyện được không, chưa gì cậu đã cởi quần tôi, rất lưu manh nha."

Chu Cẩn Hành cau mày, trầm giọng nói: "Tôi không thích anh lãng phí thời gian ở cạnh thằng nhóc kia."

"Tôi cũng đâu muốn a. Chỉ là trách nhiệm đối với vết thương của cậu ta thôi, bây giờ tốt rồi, chân cậu ấy tốt lắm, tôi không cần chạy đi chạy lại hằng ngày nữa, cậu cũng đừng mất hứng."

"Ồ? Tôi thấy hai người xưng anh gọi em, anh định không gặp nữa sao?"

Đinh Tiểu Vĩ cợt nhả, "Đâu chứ, một ngày không gặp cậu đã thấy lo rồi, Đinh Tiểu Vĩ tôi chỉ cần có mình cậu là đủ rồi."

Thần sắc trên mặt Chu Cẩn Hành dịu đi, nhưng vẫn không nghe theo hắn mà túm quần, "Anh bỏ tay ra."

Đinh Tiểu Vĩ cười mắng: "Cậu ấy, mẹ nó còn muốn cưỡng gian, một thằng nhóc mà đã ăn dấm chua như vậy, vóc dáng cao lớn nội tâm lại nhỏ bé như vậy." Nói xong thong thả buông lỏng tay ra, hơi mừng thầm trong lòng.

Chu Cẩn Hành liếc hắn một cái, một phát kéo quần ngoài cùng quần lót hắn xuống, đem người dưới thân lật xuống, tìm đúng góc độ rồi đỉnh vào.

Lúc này Đinh Tiểu Vĩ còn chưa chuẩn bị gì, ai ôi kêu một tiếng, "Khốn nạn, cậu mà chậm một chút thôi là tôi có thể thoát rồi."

Chu Cẩn Hành không phản ứng lại, ôm thắt lưng hắn ngồi dậy, bắt đầu di chuyển.

Gần đây hai người đều bận, cũng đã vài ngày không thân thiết rồi. Cơn khó chịu ban đầu biến mất, Đinh Tiểu Vĩ tìm được khoái cảm quen thuộc, phối hợp cùng y mây mưa điên cuồng.

Sáng hôm sau khi thức dậy, hắn nhìn chằm chằm vào cổ mình trong gương nửa ngày mới nhận ra tiểu súc sinh Chu Cẩn Hành đã gặm thành một hình trái tim.

Hắn cầm khăn ướt từ phòng tắm ra, đi đến cạnh giường xốc chăn y lên, ném thẳng khăn ướt lên ngực y.

Chu Cẩn Hành lập tức nhảy dựng lên, "Anh làm cái gì..."

Đinh Tiểu Vĩ nhảy lên giường, ngồi trên người y, "Cháu trai, cháu xem xem mình đã làm gì cổ chú rồi này, may hôm nay không phải đi làm, bằng không cháu bảo tôi phải làm thế nào nha?"

Chu Cẩn Hành nhìn kiệt tác của chính mình, nhịn không được vui sướng mà bật cười, cười xong lại nhìn dấu hôn trên cổ hắn mà ngẩn người.

Đinh Tiểu Vĩ bực mình vỗ đầu y, sau đó miễn cưỡng ngã lăn trên giường, "Tính cách của cậu làm người ta muốn tiếp xúc với cậu...... Máu ghen cũng không nhỏ, đêm qua mẹ nó còn đè tôi lăn qua lăn lại......"

Chu Cẩn Hành hừ mũi một tiếng, "Coi như dạy anh một lần, xem về sau anh còn dám ở nhà thằng khác lâu như vậy nữa không?"

Đinh Tiểu Vĩ cười nhạo nói: "Vợ à......" Hắn men theo đầu giường lấy điếu thuốc, châm lửa hít một ngụm, nhìn thấy ngoài cửa sổ thời tiết nắng ấm, bèn nổi lên ý định: "Hôm nay chúng ta ra ngoài chơi đi, chỉ hai người tôi, hẹn hò."

Chu Cẩn Hành cười nói: "Đi thì đi luôn, nhưng còn Linh Linh?"

"Thôi thì nhờ Tiểu Chiêm trông hộ một ngày."

Chu Cẩn Hành lập tức trầm mặt xuống.

"Được rồi được rồi, tìm người khác, tôi gọi điện cho bạn, cậu dọn dẹp qua một chút, chúng ta sẽ gửi Linh Linh đi."

Rốt cuộc tâm tình Chu Cẩn Hành có vẻ đã khá hơn.

Hai người dặn dò Linh Linh, bận rộn hai giờ sau mới chuẩn bị xong quần áo, Đinh Tiểu Vĩ dẫn Linh Linh cùng Chu Cẩn Hành ra ngoài.

Đưa con bé sang nhà bạn rồi, Đinh Tiểu Vĩ mới thở dài như trút được gánh nặng, "Thỉnh thoảng cũng phải hưởng thụ cuộc sống mà không cần bận tâm đến gia đình nha."

Lòng bàn tay Chu Cẩn Hành nhẹ nhàng dán lên thắt lưng hắn, "Hưởng thụ một chút thời gian của hai chúng ta."

Đinh Tiểu Vĩ nhìn y, thấy y ngày càng đẹp, hắn nở nụ cười: "Đúng vậy, cả ngày hôm nay là của hai chúng ta, nói xem muốn đi đâu nào?"

Chu Cẩn Hành khoanh tay đứng tại chỗ nhìn mặt đất nửa ngày, bộ dạng tựa hồ rất khó xử, "Tôi cũng không biết nữa."

Đinh Tiểu Vĩ chà chà lòng bàn tay, "Cậu không biết thì để tôi sắp xếp vậy, trước đi đánh bi-a, sau đó ăn cơm trưa, tự nấu lẩu ở nhà cũng không quá đắt, ăn xong anh Đinh đưa cậu đi tận hưởng mát xa, buổi tối uống rượu hát hò, thế nào?"

Chu Cẩn Hành thấy biểu tình hưng phấn của hắn, nhịn không được mỉm cười đứng lên, "Được, nghe theo anh."

Đinh Tiểu Vĩ vỗ tay một cái, "Tốt, chúng ta đi thôi."

Hai người đi đến trạm xe bus gần nhất, còn chưa đi qua đường cái, di động của hắn vang lên.

Hắn lấy ra, là Chiêm Cập Vũ, định bắt máy thì Chu Cẩn Hành đã bắt lấy cổ tay hắn, nghiêng đầu liếc nhìn màn hình, rồi quay sang nhìn hắn.

Đinh Tiểu Vĩ cười cười lấy lòng, "Hôm nay chỉ có hai chúng ta, chỉ hai chúng ta thôi." Nói xong ấn hủy cuộc gọi đến.

Nhưng vừa mới hủy, điện thoại lại vang lên.

Đinh Tiểu Vĩ khó xử nói: "Nói không chừng thực sự là việc gấp, tôi bắt máy xem thế nào."

Sắc mặt Chu Cẩn Hành lập tức trầm hẳn xuống.

Đinh Tiểu Vĩ vẫn bất chấp nghe máy, "A lô, Tiểu Chiêm à?"

Thanh âm hổn hển ở đầu bên kia truyền đến, "Chú Đinh! Tôi gặp chút phiền toái, chú có thể giúp tôi không?"

Đinh Tiểu Vĩ cũng nóng lên, "Làm sao vậy làm sao vậy, nói chậm thôi."

"Tôi quệt vào xe người khác, phải đền tiền, không đền không cho tôi đi, vết nhỏ như vậy cũng phải mất ba nghìn. Chú giúp tôi vào nhà, chìa khóa để ở dưới thảm trước cửa, tiền cất ở tủ đầu giường, chú xem xem có bao nhiêu tiền, mang tất cho tôi đi."

Đinh Tiểu Vĩ mắng: "Thằng nhỏ này, không thể làm cho người ta bớt lo à!"

Chiêm Cập Vũ cũng tủi thân hét lên: "Ai mà biết, gần đầy toàn gặp xui xẻo, chân vừa khỏi, ra đường lại quệt vào xe người khác, tôi đã bảo là do động chạm đến chú rồi mà."

"Con mẹ nó đừng nói nữa, thật là...... Xước một vết nhỏ mất ba nghìn, tên đó nghĩ xe hắn bọc da cá sấu à, người ta nói gì cậu tin cái đấy, cậu ở đâu, tôi lập tức đến ngay."

Chiêm Cập Vũ cho hắn biết địa điểm, xong rồi còn nói thêm: "Chú trước cứ đến nhà tôi lấy tiền đã."

"Không cần, chờ chút, chú Đinh sẽ qua ngay."

Hắn ngắt máy, quay đầu, chỉ thấy Chu Cẩn Hành nhìn hắn với khuôn mặt đen sì.

Hắn lấy lòng, cười nói: "Vợ à, hiện giờ có chuyện thật, thằng nhóc kia chắc chắn bị người ta lừa, tôi không thể mặc kệ nó a, đúng không?"

Chu Cẩn Hành lạnh nhạt nói: "Cậu ta chẳng có quan hệ gì với tôi cả. Không phải anh bảo hôm nay chỉ có hai chúng ta sao?"

Đinh Tiểu Vĩ có chút không thích y thiếu hợp lí như vậy, "Thằng nhóc kia dù sao cũng từng ăn cơm với cậu, lại còn là người tốt, cậu đừng như vậy, hiểu chuyện chút được không, lần sau tôi sẽ bù đắp cho cậu."

Chu Cẩn Hành lộ ra một nụ cười châm chọc, hai tay ôm ngực nói: "Sao anh biết còn có lần sau?"

Đinh Tiểu Vĩ nghĩ y không tin, vội thề: "Cam đoan, nhất định có lần sau! Cuối tuần sau, được không?"

Hắn vừa nói vừa đổ mồ hôi lạnh, nếu không phải trước kia cùng vợ cũ đã có kinh nghiệm nhẫn nại thì bây giờ khẳng định hắn không thể thành thạo dỗ thanh niên kia như vậy được. Hắn thấy bình thường y vẫn rất trưởng thành chín chắn, sao bây giờ lại như trẻ con, không muốn tha thứ cho hắn.

Chu Cẩn Hành nghiêm mặt, lạnh nhạt lắc đầu, "Tôi đã mong là hôm nay."

Đinh Tiểu Vĩ hơi nóng nảy, "Tiểu Chu cậu sao thế, như thế nào mà y như đàn bà."

Sắc mặt y khẽ biến, trong mắt bắn ra tia sáng sắc bén, trừng mắt nhìn chằm chằm Đinh Tiểu Vĩ.

Hắn gấp đến mức đầu đầy mồ hôi, "Tiểu Chu, vợ, phu nhân à, đừng làm tôi khó xử nữa được không. Về sau đều nghe cậu cả, không được sao, lại cứ như vậy mãi thế. Thằng nhóc kia coi tôi như đại ca, sao tôi có thể không giúp?"

Chu Cẩn Hành hơi nâng cằm lên, "Anh, lại đây."

Đinh Tiểu Vĩ khó hiểu, tiến lên từng bước.

Chu Cẩn Hành kéo hắn đến góc khuất của một ngôi nhà, đột nhiên mãnh liệt hôn xuống.

Đinh Tiểu Vĩ ngơ ngác chớp mắt, mặc y đem hắn hôn từ trong ra ngoài.

Hơn nửa ngày, y mới thở phì phò buông hắn ra, ánh mắt sáng người như chim ưng, y nhìn Đinh Tiểu Vĩ không chớp mắt, giống như thể muốn đem hắn khảm vào trong lòng, sau đó mới chậm rãi mở miệng: "Anh đi đi."

Đinh Tiểu Vĩ như được ân xá, dặn y vài giờ nữa nhớ đón Linh Linh, tối nay y muốn ăn gì, về nhà chú ý giữ an toàn, sau đó liền vội vội vàng vàng đi tới chỗ Chiêm Cập Vũ.

Lúc ấy hắn không hề nghĩ đến, Chu Cẩn Hành cứ như vậy biến mất không dấu vết.

_____

Chương này chưa beta, mình beta lại sau nha. Dạo này mỗi chương ngày càng dài hơn T^T