Cô Vợ Câm Của Tôi

Chương 18: Sao cô không chết đi



Thư Tấn quay lại giường và dè dặt bế con lên. Lúc này Bé Đằng đã tỉnh lại, trông cái miệng nhỏ nhắn hình như đang đói.

Cô mỉm cười, đúng lúc cũng có sữa nên xuống giường kéo bình phong, sau đó vén vạt áo.

Khó lắm mới được gặp con nên Thư Tấn vẫn còn chìm đắm trong niềm vui sướng. Cô quan sát gương mặt nhỏ nhắn của con trai, sờ bàn tay nhỏ nhắn của nó, trong lòng quá xúc động nên có người vào phòng bệnh cũng không hề hay biết.

Đọc truyện tại đây.

Lúc Lâm Thế Tráng vòng qua bình phong, mới giật mình kinh ngạc phát hiện ra!

"Xin…. xin lỗi!"

Lâm Thế Tráng cũng vội vàng lùi lại phía sau bức bình phong, gương mặt đẹp trai thoáng ửng đỏ vì lúng túng.

Một lát sau, mãi đến khi Thư Tấn chỉnh lại quần áo xong, anh ta mới lại vòng qua bình phong, hít sâu một hơi và giải thích: “Anh xin lỗi về chuyện vừa rồi, anh không cố ý đâu!"

Thư Tấn mỉm cười. Cô quen biết với Lâm Thế Tráng từ nhỏ, sao lại không biết anh ta là người thế nào chứ?

Cô nhìn anh ta, ra dấu bằng ngôn ngữ ký hiệu: “Em nghe Niệm Niệm nói rồi, ngày hôm đó cũng may nhờ có anh, cám ơn anh!"


"Ngốc!" Lâm Thế Tráng khẽ cười: “Anh cũng chẳng giúp được gì. Nhưng Tấn Tấn, em đã từng suy nghĩ qua chưa? Chuyện chữa trị lại cổ họng của em đấy!"

Nhắc lại chuyện xưa, Thư Tấn có phần mờ mịt.

"Khi em còn bé vẫn có thể nói chuyện. Trong khoảng thời gian đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến em không thể nói chuyện được vậy?" Lâm Thế Tráng vẫn không hiểu.

Trước đây anh ta đi ra nước ngoài thăm ông nội, chỉ đi có một tháng, lúc về thì Thư Tấn đã biến thành người câm.

Tiết Á Tuệ nói cô bị sốt nhưng không kịp chữa trị nên dẫn đến hỏng dây thần kinh ngôn ngữ. Nhưng Lâm Thế Tráng từng kiểm tra cho cô, thấy các dây thần kinh não vẫn còn tốt, chưa bao giờ có bất kỳ dấu hiệu hoại tử nào!

Anh ta nhìn cô: “Bây giờ em đã sinh con, chắc em không hy vọng mình vĩnh viễn không có cách nào nói được, không thể trao đổi với con chứ?"

Thư Tấn ngẩn người, cô tạm thời chưa nghĩ tới vấn đề này!

Nếu cô có thể mở miệng nói chuyện, vậy có nghĩa là có thể công bố chân tướng Tiết Á Tuệ đích thân lên kế hoạch giết ba.

Vạch mặt kẻ thù, cô quả thật muốn làm như thế.

Nhưng nếu vạ lây cho mẹ ở viện an dưỡng thì phải làm thế nào?

Lại nhìn đứa trẻ được quấn trong tã lót. Có người mới làm mẹ nào mà không muốn nói chuyện trao đổi với con chứ?

Nhưng cô thật sự mâu thuẫn!

Một bên là mối thù lớn về chuyện ba bị oan, một bên là mẹ ở trong viện an dưỡng, rốt cuộc cô nên lựa chọn thế nào...

"Tấn Tấn, em đang lo lắng gì vậy? Em nói cho anh biết thì anh mới có thể giúp em được!" Lâm Thế Tráng cúi xuống cầm tay cô, ánh mắt an ủi và vẻ dịu dàng như nước: “Em hãy tin anh, được không?"

Thư Tấn còn chưa kịp có phản ứng, Lệ Chấn Nam với dáng vẻ cao lớn đã vòng qua bức bình phong, xuất hiện ở trước mặt hai người.

Trên gương mặt đẹp trai của anh đang cười, nụ cười dường như có thể khiến người ta chìm đắm trong đó.

Ánh mắt Lệ Chấn Nam lạnh lùng nhìn lướt qua hai người, dừng lại trên người Thư Tấn một lát rồi chợt chuyển sang Lâm Thế Tráng.

"Xem ra bác sỹ Lâm rất rảnh rỗi nhỉ!"

Là người từ nhỏ đã giao tiếp với xã hội của giới thượng lưu, có ai không lật mặt còn nhanh hơn lật sách, tát cả đều là diễn trò, cho nên Lâm Thế Tráng đã lấy lại bình tĩnh trong nháy mắt, nghiêng người nhìn Lệ Chấn Nam, trên mặt nho nhã lộ vẻ thâm sâu khó lường.

"Tôi đi kiểm tra phòng thuận tiện tới thăm Tấn Tấn và đứa trẻ một lát."


Lệ Chấn Nam lại cười lãnh đạm, chậm rãi đi tới: “Thế nào? Bây giờ bác sĩ chuyên khoa lồ ng ngực cũng bắt đầu tới kiểm tra phòng khoa phụ sản rồi sao?"

Lâm Thế Tráng nhíu mày, cố ý nói: “Tốt xấu gì thì trước đây Tấn Tấn cũng là vợ chưa cưới của tôi, sao tôi không thể sang đây thăm chứ? Chủ tịch Lệ."

"A!"

Lệ Chấn Nam cười chế nhạo, ánh mắt sắc bén trở nên lạnh lùng: “Bác sỹ Lâm cũng biết là trước đây thì cần gì phải nhớ mãi không quên như vậy chứ?"

"Bởi vì Thư Tấn là một cô gái tốt, đáng để làm người ta yêu!" Lâm Thế Tráng nói với hàm ý khác, có phần uy nghiêm lại cảnh cáo: “Nếu chủ tịch Lệ biết tình xưa đã qua, cần gì phải cố chấp với một vài người nào đó như vậy chứ?"

Lệ Chấn Nam nhướng mày, cũng tiếp lời: “Bác sỹ Lâm vẫn nên giữ những lời này lại cho mình đi!"

Anh ta nghe vậy thì cười mỉa mai, khẽ nói: “Đương nhiên! Tôi biết rất rõ mình đang làm gì. Chẳng qua chỉ hy vọng chủ tịch Lệ cũng có thể tự kìm chế bản thân!"

Lâm Thế Tráng nói xong thì liếc nhìn Thư Tấn như nghĩ tới điều gì, sau đó bước nhanh ra ngoài.

Gương mặt đẹp trai của Lệ Chấn Nam trở nên thâm trầm, rõ ràng là khó coi!

Thư Tấn biết rất rõ, chắc hẳn anh nể mặt Lệ Đằng mới không tính toán với Lâm Thế Tráng!

Buổi chiều, Thư Tấn còn chìm đắm trong sự sung sướng khi con quay về bên cạnh mình, cô ôm con trai ngủ trưa.

Cô đang ngủ say thì bị chợt giật mình tỉnh giấc.

Không ngờ thứ đánh thức cô là một chậu nước lạnh còn thêm đá viên đột nhiên dội xuống.

Cùng với ánh mắt đầy phẫn nộ của Thư Kha. Cô ta ném chậu nước trong tay xuống đất.

Cảm giác lạnh đến thấu xương cùng tiếng động lớn vang lên làm Thư Tấn chợt mở mắt. Phản ứng đầu tiên của cô chính là con của mình. Quả nhiên, có ít nước lạnh hắt vào trên gương mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ, còn có viên đá nhỏ đập trên đầu nó.

Đứa trẻ khóc thét lên, tiếng khóc làm người ta chấn động.

Thư Tấn đau lòng và đang muốn bế con lên dỗ, nhưng Thư Kha đã giơ tay lên tát cô!

Cái tát ập tới, đánh cho mặt Thư Tấn bỏng rát, đầu óc choáng váng.

"Đồ đê tiện! Đều vì cô mới hại anh Chấn Nam không để ý tới tôi!"

Một giây tiếp theo, Thư Kha lại thẹn quá thành giận bóp chặt cổ cô, nổi giận nói: “Cô có tư cách gì lấy anh Chấn Nam! Cô có tư cách gì mà sinh con của anh ấy? Cô đúng là một kẻ đê tiện! Một cái giày rách giống hệt mẹ cô vậy!”

Thư Tấn càng lúc càng khó thở, hai tay của cô bị Thư Kha khống chế, trong lúc xô đẩy, cô vẫn lo lắng sẽ động vào đứa trẻ, nên chỉ có thể mặc cho cô ta làm vậy.


Cảm giác lạnh lẽo và khó thở đan xen, trong lòng chỉ còn lại cảm giác chua xót vô tận.

"Con đàn bà thối tha này! Sao cô không chết đi? Con cũng đã sinh xong, cô còn có giá trị gì nữa? Cô chết đi được rồi đáy!"

Đầu óc nặng nề, hình bóng Lệ Chấn Nam không ngừng thay đổi, trong nháy mắt hiện lên vô số hình ảnh.

Tiếng mắng chửi chói tai của Thư Kha vẫn vang vọng ở bên tai, Thư Tấn lại cảm giác giọng nói càng lúc càng xa, giống như từ một thế giới khác vọng tới vậy.

Trong bóng tối chìm nổi càng lúc càng gần, khi cô muốn nhắm mắt thì rơi vào một vòng tay ấm áp!

"Tấn Tấn!"

Giọng nói quen thuộc, truyền cảm vọng vào bên tai, cô chậm rãi mở mắt ra. Lọt vào tầm mắt cô là ánh mắt quan tâm, lo lắng của Lâm Thế Tráng.

Sau khi xác định cô không sao, Lâm Thế Tráng mới thả Thư Tấn ra, ánh mắt lạnh lùng, nghiêm khắc, muốn giết người nhìn về phía Thư Kha chẳng khác nào định ăn tươi nuốt sống cô ta!

"Thư Kha, cô chạy tới đây nổi điên cái gì chứ?"

Lâm Thế Tráng rất ít khi như vậy. Anh ta luôn rất dịu dàng, gây ấn tượng cho người khác như công tử tao nhã vậy, dịu dàng tinh tế tỉ mỉ.

Tự nhiên, âm thầm ảnh hưởng tới người khác.

Hiếm khi nóng nảy như vậy.

Thư Kha sửng sốt, môi đỏ mọng hé mở. Nhưng cô ta còn chưa kịp nói gì đã bị giọng nói lạnh lùng của Lâm Thế Tráng cắt ngang: “Mấy năm nay cô và dì Tiết đã bắt nạt Thư Tấn đủ kiểu. Bây giờ cô ấy vừa sinh con xong lại tính kế không ngừng. Thư Kha, cô không cảm thấy mình quá đáng sao?"

"Quá đáng..." Thư Kha kinh ngạc lặp lại, tức giận c ắn môi dưới: “Lâm Thế Tráng, anh bớt nói bậy đi! Chúng tôi bắt nạt Thư Tấn bao giờ?"

Thư Kha nói xong mới kịp phản ứng, bất chợt cong môi và nói: “A! Xem anh đau lòng chưa kìa! Nhân tình nhỏ này không phải là vô cớ đâu! Dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, quan hệ bất chính. Anh Chấn Nam mà biết thì sẽ có phản ứng thế nào nhỉ?"