Cô Vợ Bướng Bỉnh: Ông Chú Phúc Hắc Sủng Tận Trời

Chương 6: Trên người cô ấy có khí yêu

Lãnh Dạ Thần thờ ơ hỏi, nhưng ánh mắt của cháu gái Tô lại vô tình hướng đến trên người tiểu thúc đầy soái khí.

Nói về tố chất cơ thể, người đàn ông bình thường đâu phải đối thủ của anh. Không chỉ nắm rõ về những kỹ năng quân sự, mà còn là một cao thủ! Mạnh Doãn Phàm trước mặt anh chỉ là một tên thiếu niên miệng còn hôi sữa, chưa thể xứng đáng với hai từ “đàn ông”.

Trong ngữ khí của anh rõ ràng là đang khéo léo muốn khiêu khích Mạnh Doãn Phàm.

Người bên cạnh nghe không hiểu, nhưng trong lòng cháu gái Tô lại hiểu rất rõ.

Tiểu thúc là vì cô mà bỏ cả hạnh phúc? Thật sự khổ cho anh rồi.

Mạnh Doãn Phàm nở nụ cười thành khẩn

-Tuy cháu chưa phục vụ quân đội bao giờ, nhưng tố chất cơ thể...

-Chưa phục vụ quân đội mà còn dám nói đến tố chất cơ thể sao?

Câu nói của Lãnh Dạ Thần không có ý phản đối, nhưng từng từ thốt ra đều là sự ghét bỏ. Không sai,anh rất ghét người đàn ông ngồi đối diện này.

Một núi không thể có hai hổ. Một người phụ nữ không thể có hai chồng.

Cháu gái Tô, rất hài lòng.

Triệu Lệ Hoa mang nước trái cây đặt lên trên bàn để lấy cớ mở lời

-Tam đệ, thật ra ban đầu chị cũng không hi vọng Thịnh Hạ và quân nhân có thể đến với nhau”

Động tác nhai táo của cháu gái Tô cũng vì điều đó mà ngừng lại, cô nhìn biểu tình như không có chuyện gì của Lãnh Dạ Thần, im lặng chờ đợi phản ứng.

-Chị dâu không hi vọng nó và quân nhân ở bên nhau, chỉ do chị dâu lo lắng về vấn đề an toàn. Nhưng rủi ro an toàn đó chỉ tồn tại ở người quân nhân không có tố chất cơ thể cùng với một tập thể không rèn luyện thành thục. Cách nghĩ này có hơi vơ đũa cả nắm thì phải chị dâu à?!

Câu trả lời này… Hay!!!

Rõ ràng kết quả việc gặp mặt gia trưởng của Mạnh Doãn Phàm thực sự là quá vội vàng và lúng túng.

Khách khứa của Tô gia đều đã về hết.

Triệu Lệ Hoa vẫn còn tức giận, đứng bên cửa gọi Tô Thịnh Hạ:

- Thịnh Hạ, con qua đây!

Tô Thịnh Hạ vẫn đang chăm chú đọc cuốn tạp chí quân sự trên đó đang viết bài về Lãnh Dạ Thần. Nghe tiếng kêu, Tô Thịnh Hạ nhảy xuống giường, lê đôi dép đi ra ngoài.

-Sao vậy? Bà Triệu?

Triệu Lệ Hoa cố kìm nén sự phẫn nộ

-Con và Lãnh tam thiếu đã xảy ra chuyện gì? Sao cậu ta lại biết mà đến nhà chúng ta? Hai người…

Nửa câu sau chưa kịp ra khỏi miệng liền cố giữ lại bên trong. Mấy năm nay bà không phải không nghi ngờ về chuyện con gái và Lãnh Dạ Thần có quan hệ mập mờ, nhưng mỗi lần nghĩ đến đều cảm thấy thật sự rất hoang đường nên không muốn nghĩ đến nữa.

Hôm nay nhìn thấy ánh mắt cả hai nhìn nhau làm cho bà không thể nảy sinh nghi hoặc được.

Tô Thịnh Hạ lắc lắc ngón chân, dựa vào khung cửa

-Bà Triệu thân ái, tiểu thúc là huynh đệ tốt của bố con. Chuyện con kết hôn, vậy việc dạm ngõ đối tượng có nên để ông ấy xem qua một chút không?

-Tốt nhất con nên nhớ cậu ta là huynh đệ tốt của ba con!

Haizzz… Đúng là tự vác đá đập vào chân mình!

Triệu Lệ Hoa cũng không nói đến chuyện đó nữa:

-Chuyện của con và tiểu Mạnh như thế nào rồi?”

-Nên như thế nào thì thế ấy thôi!

-Người nhà cậu ta, con gặp rồi chứ?

-Ây da… người con muốn gả là anh ấy! Không phải người nhà anh ấy!

-Đứa nhỏ này… Vậy… Các con đã tiến triển đến đâu rồi?

-Chính là đã tiến triển đến bước thông thường đều phải trải qua đó. Trên TV không phải thường chiếu mấy cảnh đó sao?Mẹ cứ thử xem một bộ là biết chứ gì.

-Dự định khi nào đính hôn, kết hôn?

-Chuyện này… phải xem tâm tình của con thế nào đã. Muốn kết hôn nói không chừng ngày mai có thể đi làm giấy tờ, nếu không muốn… Thì phải chờ hai ba năm nữa.

Triệu Lệ Hoa bị đứa con gái này làm cho tức đến phát nghẹn:

-Hôn nhân đại sự không phải là trò đùa! Bớt ăn nói qua loa với mẹ đi!

-Bà Triệu, bây giờ là thời đại gì rồi?! Kết hôn rồi lại ly hôn, chung thân đại sự cái gì chứ?! Chuyện đó xảy ra rất nhiều đâu đến nỗi là không thể sống được.

Triệu Lệ Hoa chau mày:

-Cũng không biết tính cách tuỳ tiện của con giống ai nữa?! Sắp kết hôn rồi mà vẫn cứ như một đứa nhỏ đanh đá”

Cô cười:

-Tên của con không phải do mọi người đặt cho con à?! Thịnh Hạ, chẳng phải là nhiệt tình đanh đá sao? Ây da, mẹ… Nói không chừng con sẽ trở thành gái ế mất thôi!

-Con nhỏ này, lại ăn nói bậy bạ! Tao đập chết bây giờ!

Tô Thịnh Hạ cười đen tối:

-Không nói không nói nữa! Mẹ còn chuyện gì muốn nói nữa không?”

Triệu Lệ Hoa đã sớm không thể dạy dỗ được đứa con gái này

-Ba con ở dưới lầu, có việc muốn tìm con.

-À, vậy để con đi xem thử.

Tô Thịnh Hạ không nghĩ đến, ba nói là có chuyện. Chính là bảo cô mang đồ tặng Lãnh gia, còn muốn cô đích thân mang đến cho Lãnh Dạ Thần

Ngoài mặt Tô Thịnh Hạ tỏ vẻ không đồng ý, nhưng thật ra trong lòng rất hào hứng

Duyên phận! Đây chính là duyên phận!

-Lão thủ trưởng cứ yên tâm, con đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!

Tô Thịnh Hạ rất biết ơn món quà này, cầm lấy chìa khoá xe lái xe chạy ra ngoài.

Lái xe rất nhanh đã đến ngôi biệt thự phía sau quân khu.

Tô Thịnh Hạ đứng trước cửa lớn biệt thự, ngẩng đầu nhìn lên tầng ba ngôi biệt thự của quân khu. Thiết kế bên ngoài đơn giản, kín đáo nhưng bảng hiệu trên cửa nhà lại thể hiện sự quyền quý sang trọng. Trong sân có đặt một tượng hiệp sĩ khổng lồ mười lăm phân.

Tô Thịnh Hạ nhìn chăm chú tượng hiệp sĩ khổng lồ mười lăm phân, miệng nở nụ cười… Bức tượng này,đã chứng kiến qua không ít lần cô và Lãnh Dạ Thần không đứng đắn mà cùng nhau vu sơn vân vũ!

Bên phải hoa hồng Nhật Bản nở đầy tường, cành lá sum suê rũ xuống. Đã từng có bóng dáng hai người ở đó, hình ảnh tưởng chừng như vẫn đang hiện hữu một cách chân thực ngay trước mắt!

Tô Thịnh Hạ nở nụ cười chế giễu, nhớ lại những năm tháng còn là tiểu cô nương thanh thuần. Trải qua bao nhiêu chuyện, thời trẻ nông nỗi của cô thực sự đã không vô ích.

Ba nói là đã liên hệ trước với Lãnh Dạ Thần, Tô Thịnh Hạ đợi bên ngoài một lát sau đó cửa mới mở ra.

Giữa đêm tối, dáng người Lãnh Dạ Thần thẳng đứng cao lớn rất giống một cái tượng biết đi, khuôn mặt cương nghị của Lãnh Dạ Thần tiến đến gần như có thể đánh Tô Thịnh Hạ.

-Này, tiểu thúc!

Tô Thịnh Hạ lắc lắc đầu chọc ghẹo, cánh tay để ở sau lưng nhìn anh cười mị hoặc.

Cánh tay của Lãnh gia mở rộng, ép Tô Thịnh Hạ vào giữa người trêu chọc, hơi thở cả hai như đang hòa quyện lại vớ nhau, đánh thức các giác quan.

-Nhanh như vậy đã nhớ tôi rồi?

Tiểu thúc đã bắt đầu hành động, động tác nhanh dần.

-Không thể sao? Ở nhà tôi vội vã rời đi, không có thời gian cùng tiểu thúc hàn huyên chuyện cũ. Bây giờ phải tận dụng trăng thanh gió mát để đến thăm anh.

Cô nhìn lên con chim ưng của anh… Vô cảm, không hề sợ hãi ngược lại mặt còn rất vô lại.

Hai cánh tay Lãnh Dạ Thần để trên thân xe, Tô Thịnh Hạ mạnh mẽ bị anh mạnh mẽ dựa vào trước ngực, anh cười mờ ám. Từng chút từng chút dán vào khuôn mặt nhỏ của cô, dưới ánh trăng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng như sứ

-Em muốn nói về chuyện cũ? Nói trên phương diện tinh thần hay là trên cơ thể?

-Vậy tiểu thúc muốn nói theo phương diện nào?

Cô không sợ chết mà còn đưa cánh tay còn đặt lên cổ của anh, đứng lên chân của anh để chạm vào bờ môi ấy, tốc độ nhanh như ánh sáng.

-Nghe lời tôi? Em đừng có hối hận!

Lời nói vừa thốt ra, bàn tay to lớn không hề cảnh báo mà luồn vào bên trong áo của cô.

-Ưm…

Sự khiêu khích kích thích đến tận đỉnh đầu, sau đó lan toả đến tứ chi đến tận xương cốt! Tâm can của Tô Thịnh Hạ như dậy sóng theo từng cử chỉ vuốt ve của anh.

Cảm giác xa lạ, trong tâm là một sự khao khát theo từng cử chỉ ngón tay của Lãnh Dạ Thần mà từng đợt ký ức cuộn trào như sóng trong đầu của cô

Là anh ấy thật rồi!

-Tiểu… tiểu thúc…

Cô cố nén âm thanh rên rỉ phát ra từ trong cổ họng mình. Nhưng càng cố thì cô lại càng phát ra âm thanh mê hoặc Lãnh Dạ Thần hơn.

Chết tiệt, tại sao lại thành bộ dạng này?!

Âm thanh Lãnh Dạ Thần trầm thấp mê hoặc, ghé sát tai cô rồi cắn một cái rồi nói:

-Gọi, tiếp tục gọi! Giống như trước đây vậy, gọi đi!

Sự phóng túng này khiến cho cô điên loạn, không còn lý trí. Não không còn một chút tia lý trí nào nữa, chỉ dựa vào bản năng mà bám lấy Lãnh Dạ Thần, yêu kiều nằm trong lồng ngực của anh. Bàn tay nhỏ bé trên nút áo anh, từng âm từng âm một, gọi một cái tên đã ngấm vào trong xương tuỷ

-Tiểu thúc… tiểu thúc…

Đặt ngay ở điểm chính ngọn lửa của anh, mồ hô rơi xuống làm ướt trán cô. Xương quai xanh, mùi hương hoa hồng Nhật Bản như càng kích thích những đợt sóng mạnh mẽ dâng trào khiến cả hai bị kéo vào vòng xoáy ký ức không đáy…

------

Dịch: Quỳnh

Proof - read: Mưa

Team: Con rơi

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 06/03/18