Cô Vợ Bướng Bỉnh: Ông Chú Phúc Hắc Sủng Tận Trời

Chương 29: Mạng của tôi giao cho thúc đấy!

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, càng gần 3 giờ cháu gái Tô càng lo lắng, nếu Lãnh tam thúc không đến cứu vớt, đợi chờ cô chính là một trận mắng giữa giáo viên chủ nhiệm và cả gia đình.

Vậy thì bi kịch của cô sẽ được tăng gấp đôi.

Phó Tư Minh không yên ngồi nhìn cháu gái Tô lo lắng đến tắt thở.

"Đừng lo đừng lo, thật sự không được... thật sự không được thì có thể gọi dì thúc qua, cũng không chết đâu." Phó Tư Minh cũng không biết phải an ủi sao cho tốt, hận không thể gánh vác được chuyện này.

Cháu gái Tô đen mặt cười haha với cậu:"Bố già hành tây phiền phức nghe nói là một thúc rất hung dữ, hiểu không?" Đặc biệt, cô biểu thị có chút áp lực. Nhìn thấy con gái Tô lo lắng. Gàng kích thích ham muốn bảo vệ của Phó Tư Minh, cậu ngồi thẳng lưng, nắm cổ tay con gái Tô:"Tô tiểu muội đừng sợ, lát nữa ba mẹ cậu đến rồi, cậu cứ nói là vì bảo vệ tôi mới ra tay." Con gái Tô vốn dĩ lo lắng đến chế rồi, nghe cậu nói lại bật cười:"Tôi nói này bạn học Phó Tư Minh, có phải cậu bị ngố không? Ba tôi sẽ tin cái đấy? Từ hồi lên cấp hai tôi đã bị gọi phụ huynh rồi, tôi như thế nào, cậu như thế nào, chẳng lẽ ba tôi lại không biết?" Phó Tư Minh còn muốn tính kế hộ cô, con gái Tô xua tay:"Được rồi được rồi, cậu ngoan ngoãn lên lớp đi." Trên bục giảng, giáo viên hoá học đang vẽ biểu đồ giải thích một quy trình hoá học, học sinh lớp 15 đang rất nỗ lực để không bò ra ngủ.

Đầu Tô tiểu muội nặng nề nằm vật xuống bàn, ngược lại không bởi vì buồn ngủ, mà là sắp đến 3 giờ rồi.

Không biết mưa đã tạnh từ bao giờ, bầu trời bắt đầu dần dần thay sắc.

Chỉ là, Lãnh tam thúc của cô có lẽ sẽ không đến, tim cô lại bắt đầu đổ mưa rồi.

"Tô tiểu muội, cậu nói sao với ba mẹ mà giờ họ vẫn chưa đến thế?"

Nhất thời không có chỗ ngồii, cô đã chiếm 3/4 chiếc bàn rồi, cậu đành phải ngồi dịch ra dịch ra.

"Tôi không gọi ba mẹ."

"Hả?"

Thời gian, tiếp tục trôi qua từng phút từng giây, đã quá 3 phút so với giờ hẹn của thầy chủ nhiệm, trong 3 phút này, con gái Tô nhìn thấy Dương Thông bị gọi ra phòng chủ nhiệm, mà lúc đó ở bên ngoài cửa có một người đàn ông hung dữ đang đứng đợi, rất rõ ràng, đó là ba của Dương Thông.

Đã sớm nghe nói, ba của Dương Thông là một nhà giàu mới nổi, cũng có chút căn bản, quả nhiên, nhà giàu mới nổi cũng không kém, bụng mỡ to, cằm xệ xuống như sắp biến dạng.

Bụng con gái Tô co lại.

"Xin chào, tôi tìm Tô Thịnh Hạ."

Đột nhiên có âm thanh vang lên ngoài phòng học, từ góc độ của con gái Tô, không nhìn thấy người kia, nhưng tiếng Lãnh tam thiếu nói chuyện giống như pháo nổ, nói chuyện giống như bật đài, thanh âm thực sự quá cao.

Tim con gái Tô run lên! Tam thúc, tam thúc của cô đến rồi! Lúc này, mấy nữ sinh ở hàng ghế đầu đã điên cuồng gào thét:"Đẹp trai quá! Trời ơi! Quá đẹp trai!" "Còn đẹp trai hơn cả Kim Thành Vũ! Trời ơi, trời ơi."

"Chế phục a... giải phóng quân! Mẹ ơi!"

"Quá trẻ! Quá khí chất!"

"Trời ơi... quân hàm... thiếu tướng! "

"Lại có thể tìm Tô Thịnh Hạ? Cậu ấy đến giải phóng quân cũng trêu trọc?"

"Trời, to chuyện rồi đây."

Ý? Ngữ điệu làm sao lại thay đổi rồi?

Từng tiếng từng tiếng rít lên trong phòng học, tim Tô Thịnh Hạ đắc ý lại không hề sảng khoái, cô đương nhiên biết tam thúc của cô rất đẹp trai, nhưng Lãnh tam thiếu đâu có dễ dàng bị người khác ngấp nghé?

Giáo viên hoá học đẩy đẩy kính, vừa nãy hiển nhiên cũng bị người đàn ông này làm cho kinh ngạc, không chỉ kinh ngạc, còn bị doạ không hề nhẹ. Cho nên thanh âm có chút run, mặt đầy ý cười:"Ngài tìm học sinh Tô Thịnh Hạ sao?" Gương mặt lạnh lùng của Lãnh Dạ Thần không có bất cứ biểu tình gì , vẻ đẹp trai lạnh lùng, mưu sát hết tất cả thiếu nữ đang trong tuổi hoa nở. Chế phục lại thêm diện mạo, dáng người lại thêm khí chất, anh hoàn toàn có thể đáp ứng mơ mộng của thiếu nữ về đàn ông. Lãnh tam thiếu cho dù ở đâu, đều là một quả pháo có sức lực kinh người, khiến cho mọi người trong vài km lần lượt cúi rạp. "Đúng, Tô Thịnh Hạ." Thanh âm Lãnh tam thiếu thấp xuống một bậc, bởi vì từ phản ứng và ánh mắt vừa rồi của nữ sinh, có thể nhìn ra được sự sùng bái của họ, còn có thể thấy được sự chất vấn khi nhắc đến ba từ Tô Thịnh Hạ. "Thầy ơi, tìm em ạ..." Toàn bộ ánh mắt mọi người đều chiếu lên trên người Tô Thịnh Hạ ở bàn cuối, đón nhận ánh mắt ngạc nhiên, ngưỡng mộ, đố kị và cả khiếp sợ, con gái Tô đứng dậy đi ra cửa sau. Đi ra ngoài phòng học, con gái Tô đứng lặng im trước mặt người đàn ôg bên ngoài, Lãnh tam thiếu mặc quân trang màu xanh chứ không phải quần áo luyện tập vừa nãy, quân trang thẳng tắp, càng tôn lên khí chất người đàn ông. Anh nhíu mày, mím môi, đôi mắt thâm trầm mang chút xơ xác tiêu điều trời sinh,

Tô Thịnh Hạ tìm anh chắc chắn không phải chuyện gì tốt, là người đứng đầu của Phi Ưng, chút năng lực quan sát này Lãnh tam thiếu anh vẫn có.

Con gái Tô cười haha, liếm môi bước lên:"Tam thúc, thúc đến rồi à." Lãnh tam thiếu vừa nhìn đã thấy mấy vết thâm tím trên mặt Tô Thịnh Hạ, từ độ mạnh vết thương và dấu vết có thể thấy, là bị túm thương, có điều không nghiêm trọng, không để lại sẹo.

Lãnh tam thiếu lạnh lùng đáp:"Nói đi, có chuyện gì ?"

Mặt con gái Tô có chút vặn vẹo, cố gắng nở nụ cười:"Tam thúc, đừng vội, lát nữa thúc sẽ biết." Cô vừa nói lát nữa sẽ biết, một nam sinh đã trực tiếp chạy đến cửa lớp 15:"Thầy ơi, bạn học Tô Thịnh Hạ ở đâu ạ? Thầy chủ nhiệm đang tìm bạn ấy." Phó Tư Minh cũng thấp tha thấp thỏm nhìn ra bên ngoài, Tô tiểu muội lại có thể gọi thần tượng của anh đến, cái người bị cô gọi là tam thúc ấy chính là đội trưởng của đội tác chiến đặc biệt Phi Ưng. Tô tiểu muội có phải điên rồi không? Thầy chủ nhiệm? Lãnh tam thiếu đột nhiên lạnh lùng nhìn con gái Tô thấp hơn một cái đầu, thanh âm như được đào lên từ hầm băng sâu thẳm:"Gặp rắc rối rồi?" Nhìn thấu không nói thấu mói là thúc thúc tốt. Haiz. Con gái Tô cười khó khăn:"Lãnh tam thúc... trước hết thúc với tôi đến phòng hành chính đi." Một thân hình cao lớn mặc quân phục màu xanh với một cô bé nhỏ nhắn mặc áo xanh nhạt cùng đi đến phòng hành chính. "Tô Thịnh Hạ, cô còn biết đánh người." Trên đường nghe con gái Tô tường thuật lại sự việc, Lãnh tam thiếu không nặng không nhẹ hỏi lại một câu. "Tam thúc, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, một lát nữa... thúc phải cứu tôi." Lãnh tam thiếu lạnh lùng cao ngạo hỏi:"Dựa vào đâu?" Con gái Tô cắn răng:"Không phải thúc bảo thúc là thúc của tôi sao?" "Bây giờ biế tôi là thúc của cô rồi? Cho nên, sau này phải làm như thế nào, đã rõ chưa?" Anh đang đi thẳng người, đột nhiên dừng lại. Thôi đi! Lại có thể uy hiếp cô! Cắn răng:"Rõ rồi, tam thúc." "Tốt." Anh lại tiếp tục đi.

Mắt cô vẫn dán vào chân anh, sợ anh trước khi lâm trận lại đổi ý.

Đứng trước cửa phòng chủ nhiệm, hai tay con gái Tô cầu xin:"Tam thúc, tôi giao mạng này cho thúc đấy."

"Ngây cái gì ? Còn không đi vào?"

Bên trong đột nhiên phát ra tiếng hét giận dữ. "Tô Thịnh Hạ, còn chê chưa đủ mất mặt sao? Bảo em gọi phụ huynh, phụ huynh đâu? Lại có thể đến chủ nhiệm và giáo việ cũng lừa!" Câu này, là chủ nhiệm khối nói. "Vào đi, ngây người làm gì! Mặt mũi học sinh lớp 15 chúng ta bị em vất hết đi rồi! Một nữ sinh, không có mặt mũi gì , em không cần mặt mũi nhưng thầy vẫn cần." Đây là thanh âm của Cao Diêm Vương sau khi cô bị hai thầy chủ nhiệm mắng mỏ một hồi. Trong lúc luân phiên oanh tạc, con gái Tô bước vào, Dương Thông đứng thẳng người, ba Dương ngồi bên cạnh. "Chủ nhiệm, thầy giáo, em đến rồi!" Chủ nhiệm thét lạnh:"Em đến rồi? Em đến có ích gì ? Phụ huynh đâu? Cút về gọi phụ huynh đến đây!" Ba Dương Thoing cười lạnh hừ một tiếng:"Là cô đánh con gái tôi? Gan cô cũng to đấy. Thông Thông nhà tôi lớn như vậy vẫn chưa từng bị đánh..."

Như vậy như vậy, từng người một luân phiên, con gái Tô cắn răng, như vậy, là do nhà các người không biết dạy dỗ!

Ngoài cửa, ánh mắt Lãnh tam thiếu càng thêm lạnh lùng.

"Cút ra ngoài!"

Theo âm thanh phẫn nộ của Cao Diêm Vương, Lãnh tam thiếu sải bước đi vào.

Dáng người cao lớn giống như một vị thần bước vào, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt chợt tối, khí thế giết người điên cuồng biến mất.

Hai chủ nhiệm và Cao Diêm Vương đồng loạt đứng dậy, ngạc nhiên nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mắt, ngữ khí nháy mắt trở nên khách khí, cười haha nói:"Ngài... ngài là?"

Một tua một sao, quân hàm thiếu tướng, cả thành phố này, người có quân hàm như vậy, ít đến nỗi không thể ít hơn!

Lãnh tam thiếu lạnh lùng nói:"Tôi là tam thúc của Tô Thịnh Hạ."

Một giây, mưa bão đột nhiên đổi.

Lại thêm một giây nữa, ngày tháng thay đổi.

Tất cả mọi người đều nhìn Lãnh Dạ Thần, đến cả ba Dương đang ngồi trên ghế cũng run rẩy đứng lên, Dương Thông hoảng hốt nhìn Tô Thịnh Hạ, muốn mở miệng mắng người, lại không dám phát ta một tiếng.

Chủ nhiệm đen mặt, từ ghế đứng lên đi một vòng, sau đó cúi đầu cười haha:"Mời ngồi, mời ngồi..., haha, phiền ngài phải đích thân đến đây, vất vả vất vả rồi."

Chủ nhiệm khối vội vàng rót trà, bưng bằng hai tay:"Thủ trưởng, ngài uống nước, uống nước đi." Lãnh Dạ Thần lại không hề ngồi xuống, cũng không hề nhận tách trà, trước sau vẫn duy trì vẻ lạnh lùng:"Không biết Tô Thịnh Hạ phạm phải lỗi gì ?" Chủ nhiệm nhìn thân phận của anh, nào còn dám kể tội Tô Thịnh Hạ:"Không có gì, không có gì. Nào có sai ở đâu đâu? Đều là trẻ con không hiểu chuyện, mâu thuẫn nhỏ thôi, mâu thuẫn nhỏ!"

Dương Thông nhìn hai vị chủ nhiệm khom lưng cúi người, cắn răng:"Tô Thịnh Hạ ăn hiếp người quá đáng, anh thân là thúc, lại có thể..."

"Thông Thông!"

Cô vẫn chưa nói xong, cổ tay đã bị ba kéo lại.

Con ngươi Lãnh Dạ Thần lạnh lùng quét về phía cô, một lời cũng không nói, khí thế giết người doạ Dương Thông phải lùi lại hai bước!

Hai vị chỉ nhiệm vội vàng nhận lỗi,:"Chúng tôi chủ yếu là muốn tìm hiểu gia cảnh nhà học sinh Tô Thịnh Hạ, đứa trẻ này cũng quá hiểu chuyện quá khiêm tốn, điều kiện gia đình cũng không viết rõ ràng."

Ý nịnh hót và sợ hãi trong mắt hai vị chủ nhiệm vô cùng rõ ràng, không khí trong phòng làm việc, nháy mắt liền biến thành không khí nịnh hót. Lúc này, hình tượng Tô Thịnh Hạ cũng cao lớn như Lãnh Dạ Thần, rất xinh đẹp, tác phong đúng đắn, nhân phẩm cao thượng, tính cách dịu dàng, chỗ nào cũng tốt. Không đến 10 phút, chủ nhiệm và Cao Diêm Vương liên thông với hai người nhà họ Dương, vừa cung vừa kính Lãnh tam thiếu từ đầu đến chân.

Hơn nữa cũng cho con gái Tô đãi ngộ cực tốt, cho phép tan học về nghỉ ngơi sớm.

Lãnh tam thiếu nhìn vết thương trên mặt con gái Tô, lại nghĩ đến thái độ lúc nãy của mọi người, nghiêm nghị lại hời hợt nói:"Như thế này là xong rồi?"

---------------

Dịch: Trang Phan

Biên tập: Mưa

Team: Con rơi

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 16/04/18