Cô Vợ Ảnh Hậu

Chương 30: Lập Uy

"Trước đây là em ngu ngốc, bị tình cảm giả dối che mắt, sau này sẽ không bao giờ để bọn họ thực hiện được nữa." Mạn Nhu lướt xem một loạt hot search trên điện thoại, cười lạnh, vì để cho Dương Vũ lên làm nữ hoàng điện ảnh, Lạc Phong cũng thật sự không từ thủ đoạn nào, hiện tại rốt cuộc muốn vứt bỏ cô.

Nếu anh ta bất nhân thì không thể trách cô bất nghĩa.

"Chị Hy, ưu tiên chuẩn bị kĩ càng hợp đồng của em với Huy Hoàng, gần đây có thể sẽ dùng đến." Mạn Nhu tựa vào ghế tụa trên xe, vừa nhắm hai mắt lại, liền nghe tiếng chuông điện thoại của chị Hy.

"Là Lạc Phong, làm sao bây giờ?" Tất cả chị Hy đều nghe theo Mạn Nhu.

"Nhận đi." Giờ cũng không còn cách nào trốn, cô cũng muốn biết Lạc Phong chuẩn bị đối phó mình thế nào.

Chị Hy nhân điện thoại, nói không tới hai câu liền hô to, "Không thể, tôi tuyệt đối không thể đem con đường quay lại của Mạn Nhu vào tay người khác, Lạc Phong anh đừng tuyệt tình như vậy."


Chị Hy giận dữ cúp điện thoại, nói với Mạn Nhu, "Bọn họ thay người đại diện của em, tên Tiêu Dĩnh, nhất định là cô ta liên hệ với đoàn phim, tạm dừng suất diễn của em, còn nữa, Lạc Phong lấy danh nghĩa công ty công bố ra ngoài nói tạm thời em sẽ không nhận phim khác, đã liên hệ đoàn phim "Niên Hoa", sửa đổi những phần liên quan tới em, suất diễn càng ít càng tốt, anh ta nói rõ là muốn tuyệt đường của em."

Bất kể thế nào, Mạn Nhu đều là nghệ sĩ đã kí hợp đồng với công ty giải trí Huy Hoàng.

Không có sự cho phép của Lạc Phong, cô không thể nhận được công việc, dù có nhận được, chỉ cần anh ta nói một câu cũng có thể cướp đi tất cả cơ hội của Mạn Nhu.

Năm đó, nếu không phải cô ngu ngốc tin Lạc Phong, chủ động rút lui, đại khái anh ta sẽ không dùng cách này để ép cô.


"Có muốn chị công khai báo cáo kiểm tra mang thai của Dương Vũ không? để cho bọn họ biết tay." Chị Hy vô cùng tức giận, càng vì Mạn Nhu mà đau lòng.

Cô làm nhiều việc vì công ty giải trí Huy Hoàng như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, nhưng vì mấy câu của Dương Vũ, Lạc Phong không nhớ tới chút tình nghĩa nào nữa.

"Còn chưa tới lúc."

Mạn Nhu nhìn cảnh thành phố phía xa, bình tĩnh mở miệng, "Trong giới này không phải một cá nhân nào đó nói là được, Dương Vũ vào nghề lâu như vậy, sẽ không làm việc ngu xuẩn như vậy, cô ta sắp xếp Tiêu Dĩnh làm người đại diện của em, nhất định phía sau có trò chờ em, vậy thì cứ theo ý cô ta, em xem cô ta có thể làm ra trò gì."

Chỉ cần Mạn Nhu hạ quyết tâm muốn làm chuyện gì đó, không ai có thể cản cô.

Một bên khác, Dương Gia Cửu cũng ngay lập tức thu được tin tức, vì bảo vệ cô tốt hơn. Ngày thứ nhất sau khi kết hôn, anh liền bắt đầu phái người thân cận chú ý đến động tĩnh của Mạn Nhu, đối với người ngoài mà nói, cô chỉ là một sao nữ, nhưng cô lại là người phụ nữ duy nhất trong đời anh.


Dương Gia Cửu ngẩng đầu lên từ tài liệu, ánh mắt lạnh lùng híp lại, "Lạc Phong đây là muốn chết... Điều tra cẩn thận người tên Tiêu Dĩnh đó, đừng để cô ta có cơ hội giở trò."

"Vâng, Tổng giám đốc Dương."

Dương Gia Cửu hơi nhíu mày, mấy giây sao giãn ra, cô gái anh vừa ý, sao có thể dễ dàng bị người khác tính toán, bọn họ đang tìm chết.

Rât nhanh trợ lí của Dương Gia Cửu mang tất cả tư liệu của Tiêu Dĩnh giao cho chị Hy.

Chị Hy không khỏi xúc động, "Qủa thật là Tổng giám đốc Đại Thiên. Hiệu suất làm việc này cũng quá nhanh rồi."

Mà dường như Mạn Nhu nghĩ đến Dương Gia Cửu sẽ ra tay giúp mình, mang theo nụ cười gửi lại tin nhắn cho Dương Gia Cửu.

Chị Hy ở bên cạnh nhìn lắc đầu liên tục: "Xong rồi, em thật sự xa vào rồi, nhìn bộ dạng mê trai của em đi."

Mạn Nhu không nói gì, chỉ dùng ánh mắt giận dữ nhìn chị Hy một chút, lúc hai người chuẩn bị tiến vào cửa lớn công ty, màn hình điện thoại sáng lên, là một tin nhắn rất khiến người ta phản cảm, đến từ người đại diện Lạc Phong đưa đến cho cô.
"Tôi xin Tổng giám đốc Bùi cho cô cơ hội, chụp ảnh quảng các áσ ɭóŧ, cô nhanh rời khỏi cái đoàn phim rác rưởi kia về gặp tôi, tôi chỉ chờ cô nửa giờ."

Từ trường quay về tổng bộ công ty ở trung tâm thành phố, nhanh nhất cũng phải nữa giờ.

Mạn Nhu trực tiếp xóa tin nhắn, dẫn chị Hy đến thẳng văn phòng của Lạc Phong.

"Mạn Nhu, sao cô không gõ cửa đã vào?" Lạc Phong đang xem tài liệu, lúc nghe được tiếng bước chân, Mạn Nhu đã đi vào văn phòng của anh ta rồi.

"Lúc này tôi còn phải gõ cửa mới có thể gặp anh sao? Lạc Phong, anh không có gì muốn nói với tôi sao?" Mạn Nhu thô bạo đứng trước bàn làm việc của anh ta, cười lạnh: "Nếu anh yêu Dương Vũ, hoàn toàn có thể nói cho tôi biết, tôi nguyện ý tác thành cho hai người, nhưng anh nhất định phải dùng cách này, cùng cô ta khắp nơi vựng trộm, rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ sao?"
"Cô nói gì vậy?" Lạc Phong nhanh chóng đứng dậy, đóng cửa lại.

Mạn Nhu khoanh tay vẫn duy trì khoảng cách vớ Lạc Phong, giữa chân mày tràn ngập khinh thường và căm ghét: "Cả thế gới đều biết, chỉ có người vợ chưa cưới trên danh nghĩa là tôi đây không hay biết gì tôi còn có thể nói gì? Trong mắt anh còn có tôi sao?"

"Vốn dĩ cũng không muốn tuyệt tình như vậy, là cô ép tôi, lúc trước cô đáp ứng tôi thế nào, cô nói sẽ vì tôi rút khỏi giới diễn viên, nhưng cô tự tay phá hủy con đường tôi lót sẵn cho Vũ. Cũng chính là phá tiền đồ của tôi, người thực sự diễn kịch là cô."

Lạc Phong không cam lòng yếu thế, ít nhất anh ta phải thể hiện dáng vẻ anh ta không hề làm sai gì cả.

Nhìn mặt anh ta, Mạn Nhu đột nhiên cảm thấy buồn nôn.

Sao nàng vẫn có thể đối diện với một người như vậy?
Thấy nàng bỗng nhiên im lặng, Lạc Phong xem như mình đã chiếm thế thượng phong, đắc ý: "Ban đầu tôi cũng vừa ý khuôn mặt này của cô, muốn cưới cô, qua mấy năm lại ly hôn, nhưng cô ngay cả chạm cũng không cho tôi chạm thử, giả bộ thuần khiết cái gì."

"Tình yêu trong miệng anh chỉ là trò hề muốn lừa gạt phụ nữ lên giường, tôi thật thấy thương hại cho Dương Vũ, ngày hôm nay tôi và anh cắt đứt quan hệ, sau này cũng sẽ vứt bỏ cô ta như vậy." Mạn Nhu hít sâu một hơi, từng chữ vô cùng kiên định mà nói: "Trước kia mắt tôi bị mù, con đường sau này, ai đi đường nấy."

"Được, ai đi đường nấy. Nhưng cô tuyệt đối không chạy thoát khống chế của tôi, chỉ cần hợp đồng của cô một ngày không hết hạn, tôi sẽ che giấu cô một ngày. Hơn nữa, dù cho hợp đồng hết thời hạn, tôi cũng có thể tiếp tục tuyệt đường đi của cô. Chắc chắn không cho cô cơ hội Đông Sơn tái khởi."
"Vậy tôi chờ... Chỉ là, tôi cảm thấy tôi sẽ chờ Huy Hoàng diệt vong."

Nhiều năm như vậy, tình cảm cứ như vậy trôi theo dòng nước.

Mạn Nhu chỉ coi mình gặp phải một con chó không tim không phổi, nàng không phải không đau lòng, mà sau khi cơn đau qua đi, nàng mới biết mình nhất định phải ra khỏi màn sương mù này, mới có thể nắm giữ cuộc sống mới."

Mạn Nhu che đậy vết thương cuối cùng nơi đáy lòng, bước nhanh rời đi.

Bắt đầu từ hôm nay, nàng sẽ ôm ý tưởng để cho tất cả bọn họ biến mất khỏi giới giải trí,, phải kiên trì.

"Sao rồi?" Chị Hy vẫn luôn đợi Mạn Nhu ở phòng hóa trang.

"Khai chiến rồi." Mạn Nhu nở nụ cười, lúc rời khỏi văn phòng của Lạc Phong đã buông xuống chuyện mới xảy ra.