Tại khách sạn ở Arab, có một bóng dáng không an phận liên tục đi tới đi lui trước mặt người khác.
"Được chứ, chia lìa ngắn ngủi có thể cảm thấy tương tư." Một người khác đang nhắm mắt dưỡng thần, thần giác còn mang theo nụ cười có chút tàn nhẫn .
"Trọng điểm là ——anh xác định cô ấy sẽ nhớ anh sao?"
"Cô ấy không thể không nhớ."
Jon Tư sờ sờ lỗ mũi, lập tức nhảy đến trước mặt anh, "Anh quá tự luyến rồi, Phạm ca ca."
Phạm Tích mở mắt, vỗ đầu cậu ta, "Anh đây gọi là tự tin, có hiểu hay không? Đúng rồi, các người tới Arab cũng không cho tôi biết một tiếng."
"Là quốc vương phái người đến sân bay đón bọn em?" Jon Tư phất tay một cái, "Địch ta còn chưa rõ, thì nên ít phô trương."
Phạm Tích cười châm biếm, "Mấy người có thể tới, tôi thật rất cao hứng, các người có thể thuận tiện tham gia hôn lễ của tôi rồi trở về."
Jon Tư cười gật đầu, ngồi bên cạnh anh, nghiêm túc hỏi: "Nếu như Kathi Nhã không có yêu anh, anh vẫn cưới cô ấy sao?"
"Cô ấy yêu tôi, chẳng qua cô ấy còn chưa nhận ra mà thôi."
"Em nói là nếu như."
Ánh mắt Phạm Tích trầm xuống, bất đắc dĩ hừ lạnh, "Nếu như cô ấy thật không yêu tôi, vậy tôi cũng làm cho cô ấy yêu tôi."
"Trời ạ! Anh là nghiêm túc?" Jon Tư hú lên quái dị, từ dưới đất bò dậy, "Cho nên, anh cũng cho là có chuyện lâu ngày sinh tình sao? Nếu như em cưới một người mà em không thương, cô ta cũng không yêu em, chúng em vẫn có thể lâu ngày nảy sinh tình yêu với đối phương, đúng không?"
"Cái này logic này trên căn bản là thế." Phạm Tích như có điều suy nghĩ nhìn cậu ta một cái, "Thế nào, cậu liên quan gì đến loại việc này?"
Ngón tay thon dài đặt trên cằm, Jon Tư buồn bực một hồi lâu, mới nói: "Em có thể sẽ phải cưới một thiên kim tập đoàn Khóa Quốc, nghe nói cô ta là nữ cường nhân, hai mươi bảy tuổi, làm buôn bán nhiều mánh khéo cứng rắn, rất vô tình, cho nên cha cô ta mới đem tập đoàn giao cho cô ta quản lý, mà không giao cho con trai."
"Cậu tại sao muốn cưới cô ta? Cô ta lớn hơn cậu hai tuổi đó."
"Arthur An sang năm tranh cử Tổng Thống Mĩ, cần nhà tài trợ khổng lồ ."
"Nhà cậu đã rất có tiền rồi."
"Cha em nói muốn đem ngân hàng nhà em phát triển ra toàn bộ thế giới."
"Thật vĩ đại, cho nên thà hy sinh hạnh phúc chung thân con trai mình?"
"Không phải là...... Chúng ta từ nhỏ đã có hôn ước......" Rốt cục, Jon Tư ấp úng đưa ra nguyên nhân chân chính, hai gò má xinh đẹp còn lộ ra xấu hổ, nhàn nhạt phấn hồng.
"Cái gì?" Phạm tích ưu nhã thiếu chút nữa từ trên ghế té xuống, "Trời ạ...... Cô ta so cậu lớn hơn hai tuổi! Cha cậu là chuyện gì xảy ra, làm sao để cho cô ta với cậu từ nhỏ đã đính hôn đây?"
Jon Tư cười cười, "Cha nói cô ta xinh đẹp thông minh vô cùng, không lập hôn ước trước thật là đáng tiếc, em cũng đã nhìn qua cô ta, thật sự rất đẹp."
"Cho nên, cậu thích cô ta?"
"Có lẽ vậy, ai biết được?"
"Jon Tư, tôi nghĩ cậu nên thận trọng suy tính thì tốt hơn......" Phạm Tích còn chưa nói hết lời, điện thoại vang lên, "Alo, tôi là Phạm Tích...... Cái gì? Kathi Nhã mất tích!"