Tầng bốn cổ bảo mộng ảo luôn luôn là một cấm địa, đây rõ ràng là phạm vi người có hẹn trước cũng không chắc được vào thẳng lầu bốn kia, thân phận người kia thật làm cho người ta không thể không tò mò.
Nói là cấm địa, thật ra thì tầng bốn với các tầng kia không có gì khác biệt, ngoại trừ bên ngoài phòng lớn dành cho khách dừng chân, chẳng qua chỉ là có một chút quanh co khúc khuỷu ở hành lang so với các phòng khách tạo sự thuận lợi, phải chăng vì là cấm địa, trời mới biết kiểu kia là vì cái gì?
Đôi mắt xinh đẹp của Ái Ni Ty dõi theo bóng dáng cao lớn của Mạc Nhi đi lên lầu, khóe môi nhàn nhạt đầy mê hoặc khẽ nhếch lên, "Anh ta rốt cuộc là ai chứ?"
Với thân thủ của cô, chạy lên cấm địa tầng bốn đi dạo một vòng mà thần không biết quỷ không hay là chuyện không thành vấn đề gì, nhưng trên miệng lại không thể nói, tựa như Homan, cô tin rằng anh ta nhất định cũng đi lên dạo qua, chuyện đó là điều đương nhiên, biết rõ hai chữ cấm địa sẽ càng làm cho họ thêm hiếu kỳ, nếu như trong lòng họ có tật thâm căn cố đế vì hai chữ này mà chùn bước, thì lúc trước họ cũng sẽ không phải lưu lạc tới hoàn cảnh bị anh ta thu lưu.
Homan không nói gì, cằm nhô ra mắt nhìn chằm chằm vào máy tính đang chạy ra hệ thống hình ảnh cơ sở dữ liệu ——
Phạm Tích, năm nay ba mươi tuổi, thạc sỹ quản lý doanh nghiệp Đại học Washington ở Mỹ, là con trai độc nhất của Tổng giám đốc hãng hàng không lớn nhất nước Mỹ Công ty Hàng không Trác Lâm.
Chức vụ hiện nay: Phó Tổng giám đốc Hàng không Trác Lâm, chủ yếu phụ trách hãng hàng không ỷác Lâm ở HongKong, Singapore, Malaysia, khu vực Trung Đông và chi nhánh công ty Mỹ ở bảy châu lục.
Sở trường: đàm phán hợp đồng, nói được bốn ngôn ngữ Trung Anh Pháp Nhật.
Sở thích: bay, có đủ chứng chỉ bay.
Giới thiệu vắn tắt hàng không Trác Lâm ——
Thành lập năm 1970, bên ngoài Hàng không Trác Lâm là một công ty hàng không dân dụng, nhưng phạm vi kinh doanh lại bao hàm cả lĩnh vực hàng không quân sự. . . . . .
Màn hình máy tính đột nhiên hiện ra, màn ảnh trắng, Homan nheo mắt lại, nhanh chóng gõ bàn phím ra những mật mã số, nhưng vẫn không có cách nào lấy hồ sơ tài liệu tiếp được, không những thế, trên màn hình cứ mười giây lại có một dòng trắng băng, bỗng lạch cạch một tiếng, rồi ngay cả máy chủ cũng bị cháy.
"Chết tiệt!" Anh khẽ nguyền rủa, đưa tay đấm mạnh lên trên bàn phím, bàn phím ngay lập tức vỡ thàng hai mảnh. Ái Ny Ti có chút giật mình nhìn Hoắc Mạn, không hiểu làm sao anh ta lại tức giận đến mức như vậy, từ khi cô biết anh ta đến nay, lần đầu tiên nhìn thấy anh ta phá hỏng máy tính vì tức giận."Này, anh có ổn không?" Mặc dù rất muốn giễu cợt anh ta một chút, nhưng mà cố liếc thấy khuôn mặt anh ta xanh mét, suy nghĩ lại một chút vẫn nên thôi.
"Mắt cô mù rồi à? Không nhìn ra tôi có ổn hay không sao?" Thật là đáng ghét! Lại dám phá hỏng vật bảo bối của anh, máy tính này vậy mà đã theo anh chạy trốn thật nhiều năm rồi!
Anh ta nói mắt cô mù?
Hừ! Tức chết cô. Cắn răng, Ái Ny Ti sít sít hàm răng xinh đẹp, "Nhìn anh chơi đùa vui vẻ với quỷ khắp nơi như vậy, tôi có thể không tính toán thái độ thất lễ của anh đối với một thục nữ, nhưng mà chỉ một lần này thôi, lần sau không chiếu theo lệ này nữa đâu đấy."
"Việc này. . . . . ."
"Im miệng ! Không thấy bổn tiểu thư đang nói chuyện sao? Chĩa miệng vào làm gì." Ái Ny Ti tràn đầy lửa giận, tay không cẩn thận vung lên, khua tới một khuôn mặt nhỏ nhắn.
"Đau!" Cartier che khuôn mặt nhỏ nhắn, khẽ kêu đau.
"Gì vậy. . . . . ." Tay vung đến vật thể không rõ, lại nghe tiếng kêu đau, Ái Ny Ti lúc này mới để ý thấy tay mình vừa vặn đánh đúng người nào đó.
Người? Bên cạnh cô có ai vậy?
Ái Ny Ti xoay người, quả thật nhìn thấy một cô bé ăn mặc giống như ăn xin đứng trước mặt cô, không để cho người kia trả lời cô nhướn cao mày, "Trời!Sao cô lại ở chỗ này?"
Vừa nãy quá chú tâm vào trên người Phạm Tích, cho nên cô cũng sớm không để ý có người bước vào cổ bảo, bây giờ đang tỏ vẻ đáng thương hỏi nơi này có thể thuê một cô gái nhỏ không.
"À. . . . . . Tôi muốn hỏi một chút, nơi này của mọi người có thuê người làm không? Cái gì tôi cũng có thể làm, chỉ cần mọi người cho tôi bữa cơm chỗ ở, van xin chị, tiểu thư xinh đẹp."
Ái Ny Ti tự dương tự đắc nhấc lông mày hỏi, "Cô chỉ yêu cầu cổ bảo mộng ảo này cho ba bữa ăn và chỗ ở? Tiền lương của cô cũng có cách để cao một chút!"
"Gì cơ?" Cartier sửng sốt, có chút không rõ nguyên do vì sao.
"Cổ bảo mộng ảo tiền thuê một ngày là sáu ngàn Đô-la, cô có thể làm gì để trả tiền chứ?"
"Cái gì. . . . . ." Thật là một hắc điếm a! Cartier khẽ cúi đầu âm thầm lè lưỡi một cái.
Ái Ny Ti không để lại dấu vết đến gần nàng, cười hỏi: "Cô bán không?"
"Bán? Bán cái gì?" Nếu như cô có đồ bán, cần gì phải đến tìm việc.
"Chính là bán thân thể của cô. . . . . ."
"Ái Ny Ti, đừng đùa nữa!" Homan nghe không vô, dứt khoát đi tới, trực tiếp chắn ở giữa Ái Ny Ti và tên ăn mày nhỏ kia, nói: "Nơi này của chúng tôi đã đủ người, không cần thêm người hầu, mời về cho."
Cartier ngẩn người nhìn người đàn ông cao lớn xuất hiện ở trước mắt, Anh ta là đàn ông phải không? Bây giờ cô không dám khẳng định, bởi vì lông mi của anh ta so với con gái còn dài hơn, da so với con gái không chút tỳ vết, ánh mắt kia sáng ngời có thần, khóe môi gợi cảm làm cho người ta muốn hôn một cái, anh ta thật quá đẹp, so với con gái còn xinh đẹp hơn, chỉ tiếc là, nếu như con gái mà có vóc người cao lớn như anh ta thì thật đáng buồn.
Bùn đất đen kịt che lấp khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên nhìn anh, cặp mắt tròn to chớp chớp, nếu không phải là trên người cô có mùi thúi rất thúi, anh có thể kiên nhẫn với cô nhiều hơn một chút nữa, tiếc là rất khó, thật rất khó, tiểu cô nương này như mới bò từ trong bãi phân chó ra ngoài, thối quá đi mất!
"Cô đi nhanh đi." Homan sớm thành thói quen khi thấy con gái vừa chuyên chú vừa ngây ngốc nhìn anh như vậy, khi ấy anh giống như là động vật quý hiếm trưng bày trong viện bảo tàng.
Tại sao? Dáng dấp xinh đẹp, phạm pháp sao? Không giải thích được!
"Cái đó. . . . . ." "Cái gì?" Homan bỗng quay đầu lại hét lên.
Không giả bộ hung một chút được sao? Anh cũng không muốn trêu hoa ghẹo nguyệt, càng không muốn ngay cả một kẻ ăn xin ngoài đường cũng cho vào trong cổ bảo !
Cartier bị tiếng quát kia dọa cho sợ đến co rúm người lại, lập tức giọng nói cũng nhỏ đi rất nhiều, đầu cũng cúi xuống thấp theo, "Tôi. . . . . . Có thể xin một chút đồ ăn được không? Nếu như anh không tiện thì cũng không sao, bây giờ tôi đi ngay lập tức, lập tức. . . . . ." Vừa nói, bóng dáng nho nhỏ bước đến cửa lớn.