Cô Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ Và Tôi

Tập 6: Nỗi buồn sau thảm Kí ức về Thảo Nhi


Vô lớp thì cũng chẳng có gì, chỉ là từ đầu buổi học tơi lúc ra về thì chỉ bị thầy cô gọi mấy lần thôi, cũng bình thường, ra về thì thấy học sinh đứng tụ tập khá đông ở cổng trường
- Ê. My nhìn thử xem dưới cổn có chuyện gì mà tụ tập đông thế- tôi nói với My
- Hừmmmmm..mấy thằng hồi sáng bị lớp mình đập đó- con My nhìn một hồi rồi phán
- Ôu sệch, toi rồi- tôi vỗ mặt cái bốp
- Mẹ. Dám kêu người à- thằn Hùng tức tối
- Xuống bem chết mẹ tụ nó đi- thằng phát cũng hổ báo
- Bọn tao đánh bọn nó. Mày về đi. Ở đây để boin tao lo cho Huy- thằng Tân quay qua nói với tôi
- Ế. Đâu được, vì tai mà bọn mày mới đánh bọn nó. Tao cũng phải có trách nhiệm chứ- tôi phản đối
- Thôi. Mày ở lại vướng chân. Về đê để bọn tao xử cho- thằng Hùng quay qua nói với tôi, chê bố yếu ( lực chứ không phải sinh lí đâu)à
- Tao có cách này khỏi phải bem nhau mà tự khiếm bọn kia nghỉ học- tôi cươi
- Cách gì- bọn nó trố mắt
- Trên tay bon nó cầm gì- tôi hỏi ngược lại
- Ờ...típ, tấu, gậy- bọn nó trả lời
- Ờ trong trường có nội quy dì
- Không đánh nhau, không hút thuốc, không cầm hung khí trên người trong phạm vi100m...
- Được rồi, tới đó là đủ để bọn nó nghỉhoc rồi- tôi đưa tay ra ý dừng, bọn nó nhăn trán một hồi trồi cùng à lên một tiếng
- Mày định báo với nhà trường à- Thằng Hùng nói
- Không. Nói với nhà trường lỡ đâu bọn nó điều tra ra thì bỏ mợ- tôi lắc đầu
- Chứ sao- bọn nó khó hiểu
- Chờ tao đây. Máy ai có tiền đưa tao mượn đi- tôi hỏi
- Lấy của tôi đi- nhỏ Thơ lấy điện thoại ra đưa cho tôi, tôi cũng nhận lấy và bấm số gọi...tút...tút....cạch
- Alo..113 nghe- đầu dây bên kia lên tiếng
- Alo. Chào chú. Ở trường Chuyên NTT có chuyện gì mà tụ tập đong lắm đó chú, hình như còn có cầm hung khí nữa chú- tôi nói
- Ok. Chờ 2p chúng tôi sẽ tới- nói xong bên kia cúp máy cái rụp, tôi thì quay qua nhìn bọn lớp tôi cười hehe
- Mày chơi được- thằng Tân đưa tay lên ra kí hiệu like
- Good. Có tiề năng. Gọi cảnh sát thì bọn nó xác định uống nước trà phè phỡn- thằng Hùng cười, mấy đứa kia cũng không nhịn được cười khi suy nghĩ đến viễn cảnh đó, mà chắc ai cũng thắc mắc là tại sao ngay trước cổng mà ban giám hiệu không biết, rất đơn giản nhà giáo viên trường tôi thường sau khi tiết học sẽ ở lại trường tầm 30p để sợn giáo án cho tiết học tiếp theo, còn lầu của ban giám hiệu nằm ngay sau dãy A(dãy phòng của toi học ấy) nên tầm nhìn ra ngoài trườg bị che hết, trừ phi đi qua dãy A thôi chứ đứng trong dãy giám hiệu thì chả nhìn thấy gì đâuGần 3 phút sau thấy mấy chú áo xanh phóng xe chạy tới t gọn cái bọn hổ báo cầm hung khí dứng trước cổng trường, bọn nó hình như quên rằng đồn cảnh sát cách trường chưa tới 200m, chẳng qua là bị trường tôi che khuất nên cảnh sát không thấy được thôi, chỉ cần đánh đôing một cái là cảnh sát tới ngay, ví dụ như vụ này, bọn nó chạy đường trời ( trên truyện em đọc toàn thấy đánh nhau trước cổng trường mà cảnh sát chả thấy một bóng), tôi quay qua lớp cười hềnh hệch, kế hoạch thàng công mĩ mãn kaka, từ nay về sau là chắc chắn không thấy bọn kia trong trường nữa rồi, tội nghiệp kaka, sau khi cổng trường giải tán hết thì lớp tôi cũng lững thững đi xuống, ( mấy bác mà bị úp cứ làm theo cách của em đảm bảo thoát nạn ) tôi lẫy xe vi vu vhajy về nhà còn hai đứa kia thì có oto đón rồi, về tới nhà vừa kịp bữa ăn, 3 đứa khỏi thay đồ là nhào vô ăn luôn ( nói là nhào vô chứ có mỗi mình tôi ăn như chết đói thôi, con trai mà lo gì, đâu cần ăn như mèo giống con gái đâu ha ) đánh chén xong tôi phóng lên phòng cất cặp thay đồ một cách tốc hành, vì sắp tới phim Tam Quốc Diễn nghĩa, chiếu ở kênh nào đó toii quên cmnr, tôi là tôi rất ghiền tam quốc, truyện hay phim gì tôi cũng phải xem hết, sau khi bật tivi xong vừa đúng lúc tới phim, hên vãi, tôi nằm phịch xuống giường để xem phim thù bất giác nhìn lên trên trần nhà, trong khe để bóng điện có một chiếc hộp màu nâu, lâu nay tôi không động vô nó để cố quên đi nhữnh kỉ niệm xưa, suy nghĩ thế nào lại đứng dậy lấy ghế với lấy chiếc hộp, mở chiếc hộp ra bên trong có một sợi dây chuyền và 1 con bướm được làm từ hoa phượng bây giờ đa khô lại, lấy chiếc dây chuyền ra tôi cứ nhìn chăm chăm vào mặt dây chuyền như không muốn rời mắt, mặt đây chuyền có hình mặt trăng khuyết trên hai nặt có khắc chữ N, và bên trên chữ N là chữ Gia Huy được khắc nhỏ, và khắp nặt dây chuyền được khắc chìm chữ Nhi nếu không nhìn kĩ thì sẽ không nhận ra được, bất giác tôi lại chìm về tuổi thơ của mình....
....
....
...
..
.
27/6/2004
- Anh Huy ơi chờ Nhi với- một cô bé 5 tuổi đang cố gắng đuổi theo một cậu bé
- Bé Nhi chạy chậm quá. Cúng mình trốn tập đi chơi mà còn bề muộn nữa chắc chắn bị hông phạt đứng tấn cho coi- thằng bé chạy trước quay lại nói với cô bé
- Chờ em với. Em chạy không nổi nữa- cô bé loạng choạng, bất ngờ cô bé đó bước hụt chân và té nhào về phía trước
- Bé Nhi có sao không- cậu bé chạy lại đỡ cô bé đưng lên
- Chân em đau quá. Hình như bị trật rồi huhu
- Đâu anh xem nào- cậu bé dơ chân cô bé đó lên xem- chân em bị trật rồi, nín đi lên đây anh cõng- cậu bé quay lưng lại cho cô bé lên lưng mà cõng chạy về nhà
---20psau---
- Hai đứa đi đâu giờ này mới về- ông nộy đứng ngoài cổng nói lớn làm cậu bé giật mình
- Dạ...cháu...
- Biết tội trốn đi chơi là phải phạt gì chưa. Đứng tấn 1 tiếng, chống đẩy 30 cái, đấm 300 đòn, tập lại 10 lần tất cả bài quyền- giọng ông ngoại từ bên trong vọng ra
- Thưa ông. Là do cháu rủ Thảo nhi đi chơi. Không phải lỗi do em ấy. Chau xin chịu phạt thay em ấy- tôi nhận lỗi với ông
- Không phải. Là do cháu rủ anh ấy đi chơi, không phải lỗi do anh ấy đâu ông- bé Thảo Nhi đang ở trên lưng cậu bé cũng nói- Không được đâu ông. Em ấy đang bị trật khớp...- tôi nói với ông
- Vậy cháu sẽ phải chịu hình phạt thay nó, còn Thảo Nhi vô đây ông chỉnh khớp lại cho
- Nhưng...- bé Thảo Nhi đinh nói tiếp nhưng bị ôg chặn lại
- Không nhưng nhị gì hết. Còn Gia Huy chưa xong hình phạt thì chưa được vô ăn cơm- ông nói xong rồi quay lưng dắt theo bé Nhi vô trong nhà
- Dạ- cậu bé ôm quyền rồi bắt đầu thực hiện hình phạt
Cậu bé đó chính là tôi Lê Phạm Gia Huy
Còn côbe đó chính là em:Ngô Hoàng Thảo Nhi
Sau khi thực hiện xong hình phạt cũng đã gần 9gio tối. Tôi bập bễnj đi vô nhà ăn cơm, ông bà nội ngoại vẫn còn ngồi trên mâm cơm đa nguội lạnh
- Lẹ lên vô ăn cơm đi cháu- bà ngoại hiền từ nói
- Cho chừa cái tội. Đi chơi mà không rủ em- Bảo My ngồi trong mâm cơm phụng phịu
- Cháu cũng muốn chịu phạt cùng anh cháu à- bà nội vừa xoa đầu nó vừa cười nói
- Vô rửa tay đi. Bứa sau muốn đi chơi nói với ông một tiếng chứ không phải trốn đi. Lỡ 2 đứa có chuyện gì thì hai ông sao mà nói chuyện với cha mẹ hai đứa đây- ông nội nhẹ nhàng nói với tôi
- Dạ. Cháu xin lỗi ông. Lần sau cháu không dám nữa- tôi cúi gằm mặt, bữa cơm nhanh chóng trôi qua, tôi đi tẮm rửa sạch sẽ rồi cà nhắc vô phòng của tôi
- Anh có sao khôg- bé Nhi cà nhắc đi từ ngoài vào
- Anh khôg sao. Chân đỡ chưa- tôi hỏi lại
- Ông làm chân em bớt đau rồi. Từ nay em sẽ cố tập luyện lớn lên em sẽ không để anh phải bảo vệ em nữa, em sẽ bảo vệ lại anh ( hiện tại đang làm rồi )- bé Nhi ngây thơ nói
- Được. Anh sẽ chờ hihi- tôi cười tít mắt
- Em lấy cho anh lọ dầu gió với
- dạ chờ em tí- Nho lại lon ton chạy đi lấy, chân thì cà nhắc mà cứ chạy lon ton nhìn rõ hài
- Mà anh. Sau này có thật anh sẽ lấy em chứ- bé Nhi bỗng nhiên quay lại hỏi
- Tất nhiên. Mẹ anh với mẹ của em đã hứa với nhau rồi mà, còn tặng hai ta hai chiếc dây chuyền này nữa- tôi ngây ngô dơ chiếc dây chuyền hình trăng khuyet của mình ra
- Sau này snwesu có xa nhau thì anh phải giữ cho kĩ giây chuyền này đó nhé- Nhi cũng dơ dây chuyền của mình lên, nếu chỉ nhàn sơ qua thì sẽ thấy rất giống nhau nhưng nhìn kĩ sẽ rõ là dây chuyền của nhi khắc Chữ H...
Sáng hôm sau bố mẹ của Nhi tới đón Nhi về nhà chơi vài ngày trước khi đi hai đứa chúng tôi còn cười nói rất vui vẻ, nhưng tôi đâu ngờ rằng đây sẽ là lần gặp cuối cùng của chúng tôi, 2 ngày sau tôi nghe tin nhà của Nhi bị cháy, bố mẹ của Nhi thì cứu ra kịp, nhưng Nhi thì tìm không thấy, sau khi biết tin tôi đã khóc rất nhiều, và ốm liên miên suốt một tháng trời, sau đó do tác dụng của vuệc ốm quá lâu tôi bị liệt toàn thân bắt buộc trong suốt gần 1 năm tiếp theo tôi phải tập vật lí trị liệu, sau khi khỏi bệnh tôi tới thu dọn đồ đạc ở nhà ông bà và đó cũng là lần cuối cùng tôi về nhà ông bà, còn mỗi con My ở lại tập tới tận bây giờ....