- Cháu vừa về thôi bà- Tôi cười xoà
- Vậy ra sân đi. Chờ bà nấu ăn xong rồi ăn chung luôn. Lâu rồi cháu không về đây. Để bà mua ít sườn về nấu cho ăn- bà cười
- Dạ thôi. Bữa sau cháu tới rồi cháu sẽ ăn món bà nấu thật no- tôi đưa tay vỗ bụng
- Rồi rồi. Ra sân đi- bà đẩy tôi, toii cũng đi ra ngoài sân xem hai ông đánh cờ
- Sao?? Có chuyện gì mà tìm về đây- ông ngoại nói nhưng vẫn nhìn chăm chăm vào bàn cờ
- Cháu về thăm ông nà thôi mà- tôi cười xoà
- Đừng nói dối. Lúc nào nói dối mày cũng lấp liếm vậy hết- ông nội nhìn tôi một cái rồi tiếp tục đánh cờ, tôi cũng hết cách nên kể lại chuyện của tôi
- Thế mày muốn quay lại võ đường ??- Hai ông ngừng đánh cờ
- Dạ phải- tôi đáp chắc nịch
- Không- ông nội lạnh nhạt
- Tại sao chứ??- tôi thắc mắc
- Mày nhớ lại xem lúc mày rời võ đường có quay lại không. 10 năm rồi đó- ông nội nói tiếp, phải, ông nói đúng, lúc đó tôi đã tự quyết định rời bỏ võ đường với lời thề sẽ không quay lại nữa
- Nên nhớ. Mày bị trói quá chặt với quá khứ. Nêm chấp nhận đi. Con bé Nhi đã chết rồi. Từ 10 năm trước lận- ông ngoại dứng dậy đi vô trong nhà, hết cách
- Cháu xin hai ông giúp cháu- tôi quỳ xuống sân
- Đó là ý định mày đã quyết- ông nội cũng đi vô nhà để lại tôi quỳ dưới sân, tôi cứ quỳ trên sân cho tới khi bà gọi vào ăn cơm nhưng tôi vẫn cứ quỳ ở đấy, 2h chiều học sinh của hai ông xũng tới, họ nhìn tôi bằng nhiều ánh mắt, thương hại có, nghi ngại có, khing bỉ có(lúc này tôi đang mặc bộ đồ cũ)
- Đứng lên. Màu có phải là con trai không. Vì một sợi dây chuyền mà mày bỏ đi lòng tự trọng thế à- ông ngoại bước ra
- Đó không phải là cháu bỉ đi lòng tự trọng mà là cháu đang chuộc lỗi và tỏ lòng kính trọng- tôi đáp
- Hừ. Mày vẫn ngoan cố như vậy- ông liệng một chiếc li thuỷ tinh về phía tôi, chiếc cốc bay khá nhanh, theo phản xạ tôi đưa tay lên chụp được chiếc li đó
- Khá lấm. Phản xạ nhanh. Đứng lên đi- ông nội nhìn tôi cười
- Ông chấp nhận cháu rồi??- tôi nghi hoặc
- Không. Nhưng ông sẽ giúp mày có kĩ thật chiến đấu- ông nói, mặc dù ông không dạy lại tôi nhưng như thế cũng đủ, tôi loạng choạng đứng lên, hai đầu gối hầu như mất cảm giác, nhưng hai ông không ra giúp tôi, tôi phải tự lực gánh sinh, vô trong nhà ngồi một lúc cho đỡ rồi thấy bụng bỗng dưng cồn cào, bây giờ tôi mới nhớ ra là từ trưa tới giờ tôi chả có thứ gì trong bụng, bà như hiểu bụng tôi nên đi xuốn bếp lấy cho tôi một tô cơm đầy ắp, tôi cứ ngồi đó mà đánh chén ngon lành
- Căn phòng đó ông vẫn giữ chứ- tôi hỏi trong khi môgm vẫn nhồm ngoàm
- Còn. Không ai chạm vô đâu. Có khi bây giờ màu cầm chìa khoá cũng chưa chắc mở được- ông nói, tôi chỉ có cười gượng, ẵn xong tôi ra sau nhà đi thẳng tới căn phòng mà hồi trước tôi đã từng ở, đi qua lũ võ sinh thì bọn nó cứ nhìn nhìn, tuy khó chịu nhưng thôi kệ, đi lại căn phònh đó tôi rút trong túi ra một chiếc chìa khoá đã gỉ sét, phải cố gắng lắm tôi mới có ghể mở được cái ổ khoá lâu ngày khong chạm vô, mở cửa ra thì điều toii thấy đầu tiên là hoang tàn, đi lại chỗ những cái cửa sổ tôi mở ra, bây giờ căn ồhng tràn ngập ánh sáng, nhưn trong phòn thì vẫn như cái nhà hoangMạng nhện tứ tung. May mà lúc tôi đi đã bọc tất cả đồ lại bằng nilon nên không bị hỏng, dọn dẹp một hồi tôi thấy bức ảnh trên bàn, cần nó lên làm nỗi nhớ Nhi trong lòng tôi lại có dịp bùng nổ, trong ảnh là 5 đứa nhỏ 3 trai 2 gái. 2 đứa.m còn gái chính là Nhi và My, 3 đứa con trai là tôi, Thiên, Hoàng, nhưng Hoàng đã mất hồi đầu năm ngoái do bị suy tim, lau chùi sạch sẽ bức ảnh xong đặt nó về chỗ cũ và tiếp tục dọn dẹp lại căn phòng
- Định chuyển về đây ở hả Huy- bà nội đưa vào cho tôi cốc nước ngọt cùng mấy quả mận
- Dạ. Cháu cũng tính thế- tôi nhe răng cười rồi uônges miến nước đồng thờ tống và quả mận vào mồm, dọn dẹp chán chê mê mẩn mãi tới xẩm tôi mới xong, bây giờ tôi chỉ cần săm cái bàn học mới, giường mới là tôi có thể ở thoải mái, buổi tối tôi ở lại ăn cơn cùng ông bà xong 8h tôi ra trạm xe buýt đón xe về nhà, về tới nhà là gần 8 rưỡi, tắm rửa xong xuôi tôi bắt đầu dọn dẹp đồ dùng cần thiết
- Định đi đâu à con trai- mẹ tôi đứn ngoài cửa
- Con định sang nhà ông bà sống một thời gian- tôi trả lời nhưng vẫn cắm đầu vào thu xếp đồ đạc
- Mày làm sao thì làm- mẹ dứt lời rồi quay lưng xuống nhà, tôi dọn dẹp xong xuôi rồi cắm đàu vô học, ngày mai có 5 tiết nên tôi ohair ngồi lì ở bàn học tới tận 11h đêm, mệt mỏi nhưng tôi vẫn kjoong ngủ được nên tôi mò lên sân thượng hóng mát, nghe có vẻ hơi rồ nhưng đây là thói quen thường xuyên của tôi trong những lúc tôi không ngủ được
- Cha mẹ à. Con làm vậy có đúng không. Con thích cậu ấy nhưng người kia cần cậu ấy hơn con. Con muốn hỏi lăm nhưng con sợ bố mẹ lo nên thôi- kho gần lên tới sân thượng thì tôi nghe thấy tiến nói, giọng này là giọng của Thơ, tôi nhẹ nhàng mở cửa sân thượng ra thì thấy nhỏ đang đứng chống tay lên lan can nhìn lên bầu trời, ý nghĩ ngu người trong đầu tôi lại trỗi dậy, toii nhẹ nhàng đi lại phía nhỏ, khi gần tới nơi tôi chỉnh giọng có chút ồm ồm tí
- Này cô bé. Đi choei với ta đi. Dưới này một mình ta chán lắm- tôi nói, ai ngờ bhor hết len một cái rồi quay người tặng tôi mọit đấm vô bụng, tôi chưa kịo định thần thì lại bị tiếp một đấm nữa vào ngực, có dấu hiệu ra thêm chiêu nữa thì tôi dơ tay ý bảo dừng
- Là tôi. Là tôi- tay tôi vừa ôm ngực vừa nói
- Cậu lên đây làm gì- nhỉ hỏi rồi tiếp tục quay mặt lên trời
- Toi không ngủ được nên lên đây một lúc. Còn cô- tôi nén đau trả lời
- Tôi cũng vậy. Với lại tôi thấy nhớ cha mẹ ở dưới quê- nhỏ cúi mặt xuống
- À..mà câu nói cô vừa nãy nói là sao- tôi thắc mắc
- Không có gì đâu- bỗng dưn nỏ đỏ mặt, hơi lạ nha- Mà cậu thấy Thuý như thế nào- bỗng nhiên nhỏ hỏi
- Ừm. Dễ thương, hiền , học giỏi, dễ gần, vân vân. Mà cô hỏi làm gì- tôi trả lơi
- Khong chỉ hỏi như vậy thôi- nhỏ ngập ngừng một lúc rồi trả lời tôi- Ừm...cô với Long lớp mình có gì à- toii suy nghĩ một hồ rồi quyết định hỏi vấn đề làm tôi rối não mấy ngày nay
- Chỉ là bạn thôi. Mà bám dai như đỉa- nhỏ ngồi xuống nền gạch
- Tưởng cô thích tên đó- tôi bất ngờ
- Không. Chỉ là bạn thôi- nhỏ lấy chiếc cành khô vẽ lung tung trên nền gạch- mà cậu hỏi làm gì??
- À...không có gì. Chỉ là hơi thắc mắc thôi- không hiểu sao khi nghe thấy nhỏ nói vậy toii cảm thấy vui vui trong lòng, hai đứa tôi ngồi nói chuyện với nhau những chuyện từ trên trời dưới đất, bỗng nhiên một khoảng khoing gian yên lặng được giàn lên, tôi tưởng nhỉ đang suy nghĩ gì nên im lăng. Bỗng nhiên trên trời xuất hiện những vạch trắng. Là sao băng...
- Sao băng kìa...- tôi quay sang nhìn nhỏ thì nhỏ đã ngủ gục từ bao giờ, đàu của nhỏ dựa vào tường mà nhắm mắt ngủ ngon lành, nhìn thấy cảnh này tôi không khỏi chột dạ, tôi đưa tay kéo đầu nhỏ nhẹ nhàng cho dựa vào vai tôi, khoảng khắc này tôi thấy yên bình vô cùng
- Nếu sao băng mang điều ước thật thì hãy để cô gái này bên con nhé- tôi ngửa mặt lên bàu trời đang có những vệt sáng mà mỉm cười, quay sang khẽ vuốt nhũng sợi tóc còn vương trên khuôn mặt của nhỏ, thật sự nhỏ lúc này nhỏ rất xinh,ngồi nhìn ngắm nhỏ khá lâu rồi tôi bế nhỏ đi xuốg phong của nhỏ nhưbg gọi mãi cái con My vẫn chưa mở cửa, tôi lại bận hai tay nên không thể mở cửa, mà cũg chưa chắc là cửa không khoá, nghĩ đi nghĩ lại mọit hồi rồi tôi quyết định đưa nhỏ về phòng mình (không có ý bậy bạ đâu nha) đặt nhỏ lên giường roiif tôi cũng nằm lên. Vỡi lấy chiếc gối ôm đặt ở giữa, rồi tôi chìm vào giấc ngủ. Sáng dậy thì cảnh cũ như bữa đầu tiếo tục tiếo diễn, nhỏ đỏ mặt rồi chạy một mạch về phòng, toii thì cười nhẹ rồi thay đồ chuẩn bị đi học, hpom nay thằng Long kia vẫn tới nhà, toii mặc kệ, học hết buổi tôi chạy nhanh về nhà lấy đồ. Hầu hết đồ tôi đã nhờ bác Lâm chở sang nhà ôg rồi. Nhưng tôi vẫn cần lấy một vài thứ
...chào võ đường. Tao về rồi...