Cô Trịch Ôn Nhu

Chương 24

Màn pháo hoa này dài hơn nửa giờ đồng hồ, đám người ở quảng trường Giang Tâm rất lâu không tản đi, dừng chân quan sát, cho đến hơn một giờ rạng sáng quảng trường Giang Tâm mới từ từ yên tĩnh lại...

Mà Lục Tử Tranh cùng Giang Hoài Khê, lại không chờ pháo hoa ngưng hẳn như họ, trong thời điểm ồn ào náo nhiệt nhất, lái xe rời khỏi.

Tiệc tàn rồi cũng tịch mịch, sau sự sầm uất cũng không tránh được cô đơn, thời điểm pháo hoa ngưng lại cuối cùng, Lục Tử Tranh lại không nỡ nhìn nó. Cô mong, màn pháo hoa này của cô cùng Giang Hoài Khê, ở trong ký ức của hai người, chỉ để lại sự xinh đẹp rực rỡ nhất, mà không có âm thanh cô đơn của sự kết thúc.

Sau khi đưa Lục Tử Tranh về lại cửa tiểu khu nhà Lục mẹ, Giang Hoài Khê cũng xuống xe, một tay vịn cửa xe, nhìn Lục Tử Tranh, trong vẻ mặt lại có một chút do dự.

Lục Tử Tranh cau mày, hơi nghi hoặc một chút: “Làm sao vậy?”

Ngón tay vịn cửa xe của Giang Hoài Khê hơi giật giật, khẽ mở đôi môi nhẹ giọng nói: “Chiều mai cậu có rảnh không? Tôi... Đại thọ 80 tuổi của bà nội tôi, muốn mời cậu đến nhà ăn một bữa cơm.”

Hiển nhiên Lục Tử Tranh không có chút dự liệu nào, lời mời này quá mức đột nhiên, cô nhất thời căng thẳng mà quên phản ứng, chỉ hơi trợn to hai mắt, sững sờ nhìn Giang Hoài Khê.

Giang Hoài Khê thấy Lục Tử Tranh đờ ra, dường như dáng vẻ hơi khó xử, đôi mắt ảm lại, cúi đầu cười cười, tựa như không thèm để ý: “Nếu không tiện thì cũng không sao cả.” Cũng phải, lời mời thế này, khó tránh khỏi gượng ép quá mức, Lục Tử Tranh vốn là người không thích giao tiếp, từ chối cũng là bình thường. Nhưng mà, rõ ràng là đã chuẩn bị tốt sẽ bị từ chối, tại sao vào giờ phút này, vẫn cảm thấy mất mát đây.

Nàng thu hồi tâm tình suy sụp khó hiểu một chốc, lại nhìn qua Lục Tử Tranh vẫn còn đang ngơ ngác, dặn dò như thường lệ: “Vào được rồi, tôi đi đây.”

Khom lưng cúi đầu, đóng cửa lên xe, động tác tiếp diễn liên tục.

Thấy Giang Hoài Khê sắp khởi động xe rời khỏi, Lục Tử Tranh mới phản ứng lại, ba chân bốn cẳng, vội vội vàng vàng đi tới cạnh xe, đưa tay gõ nhẹ cửa xe của Giang Hoài Khê.

Giang Hoài Khê hạ cửa xe xuống, liền nhìn thấy Lục Tử Tranh khom người hai mắt sáng quắc mà nhìn mình, hốt hoảng giải thích: “Tôi đi.”

Đôi mắt Giang Hoài Khê trong phút chốc sáng lên, ý cười khóe miệng sắp tràn ra ngoài, nhưng cố tình cau lại hai hàng lông mày, lạnh lùng nói: “Cậu mắng người?” [*]

[*]: Hoài Khê lợi dụng đồng âm tiếng Trung để trêu Tử Tranh.

Lục Tử Tranh nhẹ giọng nở nụ cười một cái, bình tĩnh lại, nghiêm túc nói rằng: “Ngày mai mấy giờ, tôi ở nhà chờ cô.”

Giang Hoài Khê giãn lông mày ra, nói: “Hai giờ được không?” Nói xong, lại bổ sung: “Bà nội không muốn phô trương, vì thế nên người một nhà cùng nhau ăn bữa cơm thôi, cậu đừng quá căng thẳng.”

Ánh mắt Lục Tử Tranh lấp lánh, lông mày bắt đầu chậm rãi cau lại, Giang Hoài Khê chưa thành công trong việc động viên cô, nghe nàng vừa nói như thế, cô lại càng khẩn trương hơn. Người một nhà cùng ăn cơm với nhau, tại sao phải mời cô...

Giang Hoài Khê tựa hồ biết tỏng ý nghĩ của cô, hài hước bảo: “Bà nội cảm thấy tôi quá ngoan, lo rằng tôi quen biết bạn xấu, nên bảo tôi dẫn cậu về nhà cho bà xem, xem cậu có làm hư đứa cháu ngoan của bà hay không. Hình như cậu khẩn trương quá nhỉ, xem ra cậu cũng cảm thấy bản thân cậu làm hư tôi rồi nhỉ.”

Lục Tử Tranh buồn cười nói: “Vậy mẹ tôi cần phải nắm chổi đuổi cô ra cửa rồi mất. Được rồi, cháu ngoan của bà nội, tôi biết rồi, ngày mai tôi ở nhà chờ cô.” Cô thấy thời gian cũng không còn sớm, vẫy vẫy tay về phía Giang Hoài Khê, từ biệt: “Tôi vào đây, cháu ngoan dọc đường cẩn thận nhé.” Nói xong lại sợ nghe Giang Hoài Khê phản bác lại, cô ào ào ào mà cất bước chạy đi.

Giang Hoài Khê không nâng cửa sổ lên lập tức, nhìn bóng người nhún nhảy chạy đi hiếm khi trẻ con của Lục Tử Tranh, nhếch miệng lên. Chạy như đồ đần vậy, một chút hình tượng cũng không có, có điều, nàng rất thích nó...

Lục Tử Tranh về đến nhà, móc chìa khóa ra mở cửa, chuẩn bị mở đèn cửa trước lên, lại phát hiện đèn phòng khách vẫn đang sáng. Đóng cửa lại, một bên đổi giày một bên ló đầu nhìn về bên trong phòng khách, thấy mẹ đang đứng trước máy nước uống cầm cốc uống nước, sắc mặt dường như không được tốt.

Lục Tử Tranh đổi giày xong, nghi hoặc hỏi mẹ: “Mẹ, muộn vậy rồi sao mẹ còn chưa ngủ?”

Lục mẹ đặt cốc vào trên cái kệ nhỏ cạnh máy nước uống, hơi nhức đầu mà nói rằng: “Khi nãy bên ngoài có hơi ồn ào, mẹ ngủ không được, nên ra đây uống chút nước thôi.”

Lục Tử Tranh không nghi ngờ bà gì cả, thấy trên người bà chỉ khoác chiếc áo khoác qua loa, ân cần nói: “Bây giờ bên ngoài cũng yên tĩnh rồi, mẹ mau trở về ngủ đi, ra ngoài cũng không biết mặc quần áo dày chút nữa.”

Lục mẹ nở nụ cười, bảo rằng: “Giọng điệu này của con không giống như mẹ là mẹ con, mà giống như con là mẹ của mẹ vậy. Được rồi, mẹ về ngủ ngay đây, con cũng nhanh tắm một cái rồi đi ngủ đi.” Nói xong, quay người định về phòng, lại nghĩ đến gì đó, quay đầu trở lại hỏi Lục Tử Tranh: “Hoài Khê ăn sủi cảo chưa?”

Lục Tử Tranh sững sờ, sủi cảo? Ồ, đúng, sủi cảo đâu! Cô nghĩ lại, thời điểm cùng Giang Hoài Khê đi vào cao ốc, cô không mang nó ra ngoài, để nó ở trên xe Giang Hoài Khê, sau đó cô cũng quên bẵng đi, bây giờ nhất định vẫn còn ở trên xe của Giang Hoài Khê...

Cô lấy di động ra, định gọi cho Giang Hoài Khê, lại thay đổi ý nghĩ, gọi cho nàng thì nên nói thế nào đây, bảo nàng để đó đừng động vào nó? Cảm thấy sự cường điệu như vậy lại càng khiến người ta hoài nghi, Giang Hoài Khê chỉ cần mở túi ra một chút là có thể nhìn thấy cà mèn và đũa bên trong rồi, lại phải giải thích thế nào bây giờ?

Cô vẫn chưa nghĩ xong lí do thoái thác, điện thoại bỗng rung lên hai lần, Lục Tử Tranh trượt màn hình nhìn xuống, là một tin nhắn của Giang Hoài Khê. Mở tin nhắn ra, bèn nhìn thấy một tấm ảnh, bên trong cà mèn trống không, bên cạnh bày đặt một đôi đũa, ở phía dưới bức ảnh viết: Tuy rằng cậu gói có hơi xấu làm tôi chẳng muốn cầm nó, nhưng niệm tình tấm lòng của cậu, tôi vẫn rất nể mặt cậu mà ăn sạch hết, cậu đừng cảm động quá đó.

Lục Tử Tranh chỉ gửi một biểu cảm cao lãnh “tạm biệt” cho nàng, tắt di động, hỏi người mẹ đang chờ trả lời đứng bên cạnh mình: “Tại sao cô ấy biết sủi cảo đó là do con gói?”

Lục mẹ nháy mắt một cái, thản nhiên nói: “Ờ, mẹ nói với con bé đấy, sau khi con đi xuống không lâu, mẹ sợ sủi cảo để lâu ăn nguội sẽ không tốt đối với dạ dày, lại lo lắng Hoài Khê đang lái xe không tiện nhận điện thoại, nên gửi tin nhắn nói với con bé ‘Tử Tranh nhớ con thích ăn sủi cảo, tự mình gói một chút đem cho con, các con từ từ rồi đi chơi, ăn sủi cảo trước đi, ăn nguội đối với dạ dày sẽ không tốt đâu’.”

Lục Tử Tranh vỗ trán một cái, xấu hổ nói: “Mẹ, ai nói con nhớ cô ấy!”

Lục mẹ thấy tình thế không ổn, quay người về chuồn mất: “Ôi, đột nhiên mẹ buồn ngủ ghê, mẹ về phòng đi ngủ trước đây...”

Lục Tử Tranh thở dài, mệt mỏi quay về phòng, vào nhà tắm đánh răng.

Xấu chỗ nào, rõ ràng nó cũng đẹp mà?! Xấu thì cô đừng có ăn! Lục Tử Tranh cảm giác mình dùng lực quá độ, răng dường như sắp bị chải đến chảy máu, đều do Giang Hoài Khê.

Giang Hoài Khê lái xe, còn đang trên đường về nhà, cảm thấy lỗ tai hơi nóng, nhìn con thỏ xấu xí đặt trước bục xe, bất giác cong khóe môi.

Sáng sớm ngày hôm sau Lục Tử Tranh ăn sáng xong liền tạm biệt mẹ đi về nhà, ra cửa tiểu khu, chặn một chiếc taxi lại sau đó chạy thẳng đến cửa hàng quà tặng. Dọc đường ngồi xe, Lục Tử Tranh vẫn đang suy tư, nên mang quà gì đến nhà Giang Hoài Khê.

Nhưng đến lúc tới cửa hàng rồi, Lục Tử Tranh vẫn không nghĩ ra được cái gì cả.

Thường ngày cô ít giao du với người khác, càng ít khi đến nhà người ta làm khách, nhưng cũng không phải không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, chỉ là, hiểu là một chuyện, làm được là một chuyện. Nhà họ Giang là nhà giàu có, Lục Tử Tranh không biết bọn họ thiếu cái gì, càng không biết bọn họ thích cái gì.

Cô gửi tin nhắn hỏi Giang Hoài Khê: Dì chú hay bà nội có thích cái gì không?

Vài giây sau Giang Hoài Khê liền trả lời cô: Cậu tới được thì bọn họ đã rất vui rồi, đừng mang cái gì cả.

...

Lục Tử Tranh nhìn ngọc đẹp khắp nơi ở quầy quà tặng trong cửa hàng, không có chút ý tưởng nào, cầm di động lên, mở máy, bỗng nhiên linh cơ hơi động.

Cô mở trình duyệt trong điện thoại ra, mở baidu, gõ chữ, lần đầu tiên...

Vừa mới gõ được ba chữ đầu, thì có gợi ý xuất hiện “Lần đầu tiên đến nhà gái nên mang theo quà gì”, “Lần đầu tiên gặp cha mẹ nhà gái nên tặng cái gì mới tốt”, “Lần đầu tiên gặp trưởng bối nên mang cái gì mới được”...

Ồ, cô vốn không phải muốn hỏi như thế, chẳng qua chỉ định hỏi đến nhà bạn thì mang cái gì thôi mà. Sao vừa nhìn thấy những gợi ý này, cô bỗng khẩn trương kỳ lạ lên, mặt cũng dần nóng lên. Kỳ thực, cũng gần như vậy mà, xem thử cũng không sao đâu, đúng không? Lục Tử Tranh nghĩ như thế, ngón tay trỏ run run rẩy rẩy mà ấn xuống cái gợi ý đầu tiên, lần đầu tiên đến nhà gái nên mang theo quà gì...

Nghiêm túc nhìn sáng kiến nhiệt tình của dân mạng vài chục phút, Lục Tử Tranh đóng trang web, thở dài, mọi người đều bảo mua rượu thuốc, lá trà, hay thực phẩm sức khỏe hoặc những thứ nhà người ta thích. Cô không biết họ thích gì, vậy nên chỉ đành lựa đại thôi, không cầu được cộng điểm, chỉ cầu đừng trừ điểm là được rồi.

Ơ, tại sao cô phải để ý đến điểm ấn tượng mà cha mẹ Giang Hoài Khê dành cho cô chứ!

Lục Tử Tranh từ cửa hàng này đổi sang cửa hàng khác, đi qua 4,5 cái cửa hàng, cuối cùng cũng coi như mua xong. Sau cùng, cô mua lá trà thượng hạng cho cha mẹ Giang Hoài Khê, mua thực phẩm sức khỏe cho bà nội Giang Hoài Khê, ngoài ra còn chuẩn bị một bộ cờ vua mài tinh xảo cho Giang Hoài Xuyên.

Sau khi Lục Tử Tranh đi ra cửa hàng, lại rẽ đến một cửa hàng làm tóc, chờ đến lúc làm tóc xong xuôi đi ra, đã là hơn 12 giờ buổi trưa rồi, cô qua loa ăn cơm trưa bên ngoài xong, liền mang theo túi lớn túi nhỏ mà đi về nhà.

Về nhà tắm rửa sạch sẽ, cô lại bắt đầu một bộ lại một bộ mà thay quần áo. Cần tự nhiên trang nhã, cần thanh tân xinh đẹp, ồ, này không được, ồ, cái này cũng không được, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, không còn thòi gian nữa, ôi, quên đi, cứ như vậy đi.

Lúc Giang Hoài Khê gọi điện đến bảo nàng đến rồi, Lục Tử Tranh vẫn còn đứng trước gương, vừa tô son môi xong. Cô cúp điện thoại, lại nghiêm túc quan sát người trong gương một lần, mặc dù không sánh được Giang Hoài Khê hôm qua khiến người ta kinh diễm, nhưng mà, chắc cũng không kém đâu nhỉ.

Tóc Giang Hoài Khê hôm nay lại quay về với kiểu đen dài thẳng của ngày thường, mang giày bó, mặc quần bút chì đơn giản, áo len cộng thêm áo khoác ngoài, nhẹ nhàng thoải mái, đứng ở bên cạnh xe, lại nghiễm nhiên trở thành một phong cảnh xinh đẹp.

Lục Tử Tranh đã rất lâu không nghiêm túc trang điểm chỉnh đốn bản thân mình như vậy, cô từng bước từng bước đi về Giang Hoài Khê, nhìn thấy nàng mang theo vẻ mặt kinh ngạc nhìn mình, lại mơ hồ có chút khẩn trương.

Giang Hoài Khê nhìn thấy túi cô cầm trên tay, hơi nhíu mày, sau đó đưa tay tiếp tới, bỏ vào ghế sau xe, lại thay cô mở cửa, nghiêng người cho cô lên xe, xong mới ngoắc ngoắc khóe môi cười nói: “Xem ra cậu vẫn chưa chịu phục chuyện hôm qua tôi bảo tôi đẹp hơn cậu à, hôm nay cứ vội vã nôn nóng mà muốn hòa nhau 1 trận sao?”

Lục Tử Tranh mím môi cười nhạt, lên xe, quay đầu lại cười hỏi: “Vậy hôm nay coi như tôi thắng sao?”

Giang Hoài Khê hơi giật mình, Lục Tử Tranh bị nàng nhìn có chút ngại ngùng, không tự nhiên mà dời mắt đi cúi đầu xuống. Giang Hoài Khê cong cong mặt mày, khóe miệng vểnh lên, nhẹ giọng nói: “Được rồi, hôm nay tạm thời cho cậu thắng.”

Lục Tử Tranh tựa như hài lòng lại tựa như không hài lòng mà khẽ hừ một tiếng đáp lại nàng.

Trên đường, Lục Tử Tranh không yên lòng, nhìn túi quà tặng ở phía sau xe, hỏi Giang Hoài Khê: “Tôi cũng không biết chú dì thích gì nên mua lá trà cho họ, mua thực phẩm sức khỏe cho bà nội, mua một bộ cờ vua cho Hoài Xuyên, cô thấy được không?”

Giang Hoài Khê nhíu nhíu mày, nói: “Khiến cậu tốn kém, họ nhất định cảm thấy không được.”

Lục Tử Tranh khẩn trương mà “A” một tiếng.

Giang Hoài Khê lại cười nhẹ nói: “Yên tâm, họ sẽ thích. Có điều, tôi nghe cậu liệt kê, hình như không nghe đến quà cậu mua cho tôi, cậu chuẩn bị cho tôi cái gì vậy?”

Lục Tử Tranh liếc nhìn nàng một cái, giọng điệu bình tĩnh trả lời: “Không có của cô.”

Giang Hoài Khê nhíu mày, không vui nói: “Tôi đi theo làm tùy tùng cho cậu, tại sao họ chỉ ngồi trong nhà mà cũng có quà, tôi là người cực khổ nhất, lại không có thứ gì.” Nàng ngừng lại một chút, ngữ điệu nghiêm túc nói: “Cậu cảm thấy điều này công bằng sao?”

Lục Tử Tranh làm ra vẻ đồng ý, nghiêm túc nói: “Ừ, hình như không công bằng lắm, vậy cô nói thử xem, cô muốn cái gì, xem tôi có thể thỏa mãn cô hay không?”

Giang Hoài Khê liếc mắt nhìn cô, ánh mắt sáng rực, một lúc lâu, mới hơi câu môi nở nụ cười: “Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra, trước tiên thiếu nợ đi.”

Lục Tử Tranh hừ nhẹ một tiếng: “Không đợi quá lâu.”

Giang Hoài Khê quay đầu trở lại, không biện bác, Lục Tử Tranh nhìn thấy trên sườn má đẹp đẽ của nàng, mang theo một vệt ý cười thanh thiển, dịu dàng lại mê người.

Tử Tranh, cậu đoán xem, tôi muốn cái gì?