Cô Trịch Ôn Nhu

Chương 21

Ngày hôm sau, trời vừa sáng, sau khi Lục Tử Tranh cùng Liên Huyên ăn điểm tâm xong, Liên Huyên liền lái xe chở Lục Tử Tranh về Lâm Châu. Trên đường, Liên Huyên nghiêm chỉnh xin lỗi với Lục Tử Tranh vì thất lễ và kích động của bản thân tối hôm qua, Lục Tử Tranh cười cười tỏ ý không để tâm, trong lòng thì không khỏi hơi xúc động. Liên Huyên của ban ngày đều cử chỉ thích hợp tiến lui có mức, ban đêm lại nhiều lần thất thố lộ vẻ yếu đuối không tả xiết, đến tột cùng, người nào mới thật sự là nàng ta. Lục Tử Tranh nhìn không rõ, vậy bản thân Liên Huyên, có rõ hay không đây.

Dọc theo đường đi, Liên Huyên liên tục nhận vài cuộc điện thoại, đều là gọi đến hỏi thăm đêm qua Liên Huyên đột nhiên đi đâu, Liên Huyên cũng chỉ nhàn nhạt trả lời rằng lâm thời đi gặp một người bạn.

Cuộc điện thoại sau cùng vang lên nhiều lần, sau khi Liên Huyên liếc mắt nhìn người gọi trên màn hình xong, nàng ta không muốn nghe nên cuối cùng dứt khoát tắt điện thoại đi. Nàng ta hơi chột dạ liếc mắt nhìn Lục Tử Tranh, hy vọng cô sẽ hỏi một câu lý do không nghe máy, như thế sẽ chứng tỏ ít ra cô còn chút quan tâm với mình, lại hy vọng cô sẽ không hỏi, bởi vì, nàng ta không biết nên thản nhiên thế nào để giải thích về sự tồn tại của Chu Trọng An.

Nhưng Lục Tử Tranh lại không chút nào chú ý tới chuyện đó, vẫn cúi đầu, hai tay cầm điện thoại, vẻ mặt mang theo chút do dự. Tâm Liên Huyên dần dần mà chìm xuống...

Lục Tử Tranh xác thực đang xoắn xuýt, đêm qua bị trì hoãn bởi chuyện của Liên Huyên, quá muộn nên không định quấy rối Giang Hoài Khê, nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng chuyện nàng phát sốt bị bệnh. Bây giờ, cô đang do dự có nên gửi một tin nhắn hỏi thăm về bệnh tình Giang Hoài Khê hay không, rồi lại lo nghĩ bây giờ còn quá sớm Giang Hoài Khê vẫn chưa tỉnh giấc, quấy nhiễu đến giấc mộng đẹp của nàng.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn địch không lại lo âu săn sóc trong lòng cô, giật giật ngón tay, gửi một câu nhắn lời ít mà ý nhiều: Hết cảm chưa?

Sau khi tin nhắn gửi đi, lại giống như đá chìm đáy biển, mãi đến tận Liên Huyên đưa cô về nhà ở Lâm Châu, Lục Tử Tranh vẫn chưa nhận được hồi âm của Giang Hoài Khê.

Lục Tử Tranh ngồi ở trước bàn đọc sách, nâng cằm nhìn “Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên” cùng với một nửa dấu chấm tròn hoạch định ở mặt sau bức ảnh người tuyết hồi lâu, vỗ vỗ cái trán, cuối cùng vẫn đặt bức ảnh vào trong ngăn kéo, tắt điện thoại, lấy tài liệu ra bắt đầu làm việc.

Đừng nên nghĩ đến chuyện không nên nghĩ, đừng nên có hy vọng xa vời không nên có.

Lúc Lục Tử Tranh bận rộn thì như quên hết tất cả, cơm trưa cơm chiều cũng quên ăn, đến khi nhận được điện thoại của mẹ gọi đến máy bàn trong nhà, mới như vừa tỉnh giấc chiêm bao, hóa ra bầu trời đã tối mất rồi.

Đầu tiên là Lục mẹ khó hiểu hỏi cô sao lại tắt điện thoại, Lục Tử Tranh liếc nhìn màn hình điện thoại đen xì, thuận miệng trả lời bà, hết pin ạ. Lục mẹ không khỏi lại càm ràm cô vài câu: “Điện thoại hết pin thì phải nhớ sạc pin chứ, nếu giờ con ở bên ngoài, mẹ gọi vào máy bàn cũng không liên lạc được với con, mẹ sẽ lo lắng biết bao. Con lớn như vậy, sao vẫn khiến người ta lo lắng hoài thế.”

Lục Tử Tranh ngoan ngoãn đáp ứng mẹ, nói lần sau sẽ chú ý.

Lục mẹ lại hỏi cô tiếp, đã trễ thế này rồi, ăn cơm chưa. Lục Tử Tranh cũng không dám nói thật sợ dọa đến bà, sợ bà lo lắng nên cô nói đã ăn lâu rồi.

Cuối cùng, Lục mẹ mới nói: “Thứ sáu năm mới này, đừng sắp xếp hoạt động gì cả, về nhà ăn cơm đi, mẹ làm sủi cảo cho con ăn.”

Lục Tử Tranh làm gì có lý do để từ chối, tất nhiên là cười ưng thuận bà. Lời tiếp theo, nghe mẹ nói tới ăn, cái bụng bắt đầu có chút rục rịch, Lục Tử Tranh suy nghĩ nên cúp điện thoại của mẹ rồi tìm nơi nào đó ăn chút gì rồi. Tâm tư của cô không khỏi bay xa, nhớ tới tấm bản đồ mỹ thực xung quanh vườn trường mà lúc đại học Giang Hoài Khê đưa cô...

Vậy mà Lục mẹ vẫn không buông tha, cuối cùng lại thêm một câu: “Hoài Khê thứ sáu có bận gì không?”

Lục Tử Tranh lập tức nghe hiểu ý mẹ định mời Giang Hoài Khê ăn cơm cùng, nghĩ đến hai lần từ chối trước đây, cùng tin nhắn như đá chìm đáy biển hôm nay, đôi mắt Lục Tử Tranh ảm đạm, thấp giọng bất đắc dĩ khuyên Lục mẹ: “Ngày lễ quan trọng như vậy, buổi tối người ta khẳng định cũng có sắp xếp rồi.” Nói xong, lại dịu dàng làm nũng nói: “Mẹ, chẳng lẽ có con gái cưng như con ở bên mẹ còn chưa đủ sao? Chúng ta không thể hưởng thụ thế giới hai người một chút được sao?”

Lục mẹ buồn cười nói: “Ai nói con là con gái cưng của mẹ, đừng tự thổi phồng mình đó chứ. Được rồi, không có chuyện gì nữa, con bận gì bận tiếp đi.”

Lục Tử Tranh lại nũng nịu với mẹ vài câu xong rồi mới cúp điện thoại. Cô sờ sờ cái bụng rỗng tuếch, đến bên cạnh lấy chìa khóa, dự định ra ngoài tìm đồ ăn. Đến cửa, mang giày xong xuôi, nắm tay cầm, cô lại dừng động tác lại, cởi đi đôi giày vừa mới mang xong, trở lại phòng sách cầm điện thoại vẫn đang đặt trên bàn, bỏ vào trong túi, mới an tâm ra ngoài.

Đêm đen, trời lạnh, trên đường ít người đến đáng thương, tình cờ đi qua một hai người, cũng đều vẻ mặt vội vã, mặt không cảm xúc, cùng bầu không khí ngày lễ của hai, ba ngày trước, một trời một vực.

Lục Tử Tranh đi ung dung chậm rãi, đăm chiêu chốc lát, cuối cùng, dứt khoát dừng lại. Cô lấy điện thoại ở trong túi ra, động tác thẳng thắn dứt khoát khởi động máy, nhìn màn hình sáng lên, nhìn thẻ SIM vào máy thành công, cuối cùng, nhìn thấy cái thông báo nhảy ra trên màn hình, một tin nhắn chưa đọc của Giang Hoài Khê.

Lục Tử Tranh vẫn không nhịn được cong khóe miệng lên, lộ ra một nụ cười nhợt nhạt nhưng thỏa mãn.

Rõ ràng đã nói với bản thân một ngàn lần, một vạn lần, đừng nên mong đợi. Nhưng mà, vẫn không nhịn được, mong đợi nó.

Mở hộp thư ra, Lục Tử Tranh liền nhìn thấy tin nhắn của Giang Hoài Khê yên tĩnh nằm ở nơi đó: Nếu chưa hết, cậu dự định sẽ cực nhọc ngày đêm mà chăm sóc tôi sao?

Lục Tử Tranh mím môi cười trả lời nàng: Còn có thể tưởng bở thế này, chắc cũng khỏe rồi nhỉ.

Sau khi gửi tin nhắn xong, cô nắm điện thoại trên tay, tiếp tục bước về đằng trước, mang nụ cười còn chưa tiêu tan trên khuôn mặt, bước chân rõ ràng nhanh nhẹn hơn.

Vừa ngồi xuống một tiệm mì gọi một tô mì, điện thoại nắm trong lòng bàn tay lại rung lên, là hồi âm của Giang Hoài Khê.

“Tối thứ sáu có thời gian không? Dẫn cậu xem một thứ.”

Lục Tử Tranh hơi khó khăn, đã đáp ứng mẹ trở về ăn cơm rồi thì tuyệt đối không thể thất tín, nhưng Giang Hoài Khê mời, cô cũng tự biết rõ rằng mình cũng không muốn từ chối. Cô nhíu nhíu mày lại, trả lời nàng: “Phải về ăn cơm với mẹ trước, muộn một chút có được không?”

Chỉ mới một phút sau, Giang Hoài Khê trả lời cô: “Không sao, cậu cứ ăn thật ngon với dì đi, 10h tôi chờ cậu dưới lầu. Giúp tôi nói với dì một tiếng, năm mới vui vẻ.”

Sau khi Lục Tử Tranh trả lời một chữ “được” cho nàng xong, mì cũng được bưng lên, cô an tâm bỏ di động vào trong túi, cầm đũa, một hơi lại một hơi ăn mì, bỗng cảm thấy nó thơm ngon khác thường.

Ngày 31 tháng 12 ấy, Lục Tử Tranh tan việc liền ngồi xe về nhà mẹ. Bởi đây là ngày nghỉ lễ, đường phố đặc biệt đông đúc, Lục Tử Tranh đợi một chiếc lại một chiếc xe bus, mới miễn cưỡng chen vào được. Lúc đến nhà mẹ, mặt trăng đã sớm lên giữa trời, Lục Tử Tranh cũng mệt mỏi kéo một cái ghế qua, ngồi xuống, không muốn cử động nữa.

Lục mẹ một tay nắm đũa kẹp nhân bánh sủi cảo, một tay cầm da sủi cảo, liếc nhìn Lục Tử Tranh đang ủ rũ suy sụp ngồi trên ghế, không nhịn được cười càm ràm cô: “Chen xe công cộng có một lần mà mệt thành thế này, mẹ thấy con được Hoài Khê chiều đến hư rồi.”

Lục Tử Tranh uể oải mà phản bác mẹ: “Mẹ suy nghĩ nhiều quá đó, hôm nay là tình huống đặc biệt, mẹ không biết tình hình trên xe đáng sợ bao nhiêu đâu, có một cô gái xách túi vì chen lên xe mà bị vướng lại, cả túi cũng bị kẹp bên ngoài cửa xe luôn.”

Lục mẹ buồn cười nói: “Nói vậy là con có thể nghiêm chỉnh chen cái thân vào trong xe, nên gọi là bản lĩnh sao?”

Lục Tử Tranh đắc ý hừ hừ hai tiếng, song nhớ lại nên nói: “Hoài Khê bảo con nói với mẹ một câu, năm mới vui vẻ.”

Lục mẹ thở dài, bắt đầu hoài niệm: “Mẹ nhớ tới mấy năm trước đây, lần đầu tiên con dẫn Hoài Khê về nhà cũng là ngày 31 tháng 12, là mẹ gói sủi cảo cho con bé ăn. Con bé không biết gói sủi cảo, nhưng lại kiên trì đứng ở bên cạnh nhìn mẹ gói, dẻo mồm khủng khiếp, một hồi thì khen mẹ gói da thật đẹp, một hồi lại khen nhân bánh rất ngon, rồi bưng trà, rồi rót nước đưa mẹ. Lúc đó mẹ vui đến phát rồ luôn, tưởng con cuối cùng cũng làm bạn được với một đứa trẻ ngoan, nhưng con thì lại đối xử với người ta chẳng ra sao cả.”

Lục Tử Tranh chu mỏ một cái, nói rằng: “Vì lúc đó cô ấy sợ bị con đuổi ra cửa, đương nhiên phải lấy lòng mẹ kiếm cái núi dựa lớn cho mình rồi.”

Lục mẹ mất hứng giáo dục Lục Tử Tranh: “Con chỉ biết ỷ vào Hoài Khê tính tốt mà ức hiếp con bé thôi.”

Lục Tử Tranh quả thực uất ức, oan uổng nói: “Mẹ thật bất công, rõ ràng là từ đó đến giờ, đều là cô ấy bắt nạt con, mẹ căn bản chưa từng thấy bộ mặt thật của cô ấy!”

Lục Tử Tranh cảm thấy, nhiều năm như vậy, Giang Hoài Khê vẫn đang luôn tiến hóa, dần dần mà tiến hóa thành, dáng dấp khiến cô động tâm. Mà Giang Hoài Khê của lúc đầu quen biết, vốn dĩ là ăn nói thẳng thắn ương ngạnh không tả xiết cho đến vênh vênh váo váo khiến người căm phẫn.

Năm nhất đại học, lần sinh bệnh nằm viện khi đó, lúc tỉnh lại, Giang Hoài Khê đã rời khỏi từ lâu, Lục Tử Tranh cũng không kinh ngạc, chỉ đang suy nghĩ, phải trả lại phần nhân tình này với nàng thế nào.

Lúc lên lớp buổi chiều, Lục Tử Tranh cố ý nhìn quanh toàn bộ phòng học, không nhìn thấy bóng dáng Giang Hoài Khê, ngược lại có chút vui mừng, vào lúc cô vẫn chưa nghĩ xong nên trả lại nàng thế nào, lúc gặp lại, cô cảm thấy luôn có chút lúng túng.

Vậy mà, sự vui mừng này cũng không kéo dài được bao lâu, Giang Hoài Khê lại lấy một tư thế như ngày hôm trước mà xuất hiện ở trước mặt cô. Vừa mới tan học buổi chiều, Lục Tử Tranh mới bước ra cửa trường, bèn nhìn thấy Giang Hoài Khê và chiếc Lamborghini khiến người khác chú ý đang đỗ ở ven đường, bước chân cô dừng lại, xét theo kinh nghiệm lần gặp mặt không vui ngày trước, trực giác của cô bảo rằng lần này cũng chẳng phát sinh chuyện tốt đẹp gì được đâu.

Quả nhiên, Giang Hoài Khê đẩy cửa xe ra, xuống xe, cau mày nhếch môi, trực tiếp đi về phía cô.

Phản ứng đầu tiên của Lục Tử Tranh là, quay người trở về trường, mà sự thật, động tác của cô cũng là như vậy.

Nhưng mà vừa mới quay đầu đi được hai bước, Lục Tử Tranh liền cảm giác được, cánh tay bị người ta nắm thật chặt lại, giọng nói lạnh nhạt của Giang Hoài Khê vang lên sau lưng: “Đi theo tôi.”

Khóa chính trị lúc đó vừa tan học, người đến người đi, Lục Tử Tranh cảm giác bước chân của tất cả mọi người đều chậm lại, thích thú mà nhìn về phía các cô. Cuộc đời Lục Tử Tranh hận nhất là hoàn cảnh như vậy, nhưng Giang Hoài Khê lại năm lần bảy lượt khiêu chiến cực hạn của cô. Sắc mặt cô chìm xuống, quay đầu lại lạnh giọng nói với Giang Hoài Khê: “Buông tay.”

Giang Hoài Khê như không nghe thấy, hơi dùng sức lôi kéo cô, nhíu mày nói: “Buông tay thì cậu đi theo tôi sao?”

Bạn học bên cạnh bắt đầu ngừng lại trắng trợn, dần dần có xu thế định bao quanh giữa các cô. Lục Tử Tranh cảm thấy cực kỳ lúng túng, còn chê lần trước ở thư viện chưa đủ mang đến phiền phức cho cô sao? Lại ồn ào với cô ta nữa, không biết ngày mai lại bị truyền bá thành cái dạng gì nữa. Lông mày Lục Tử Tranh nhăn nhó sắp thành cái nơ, nặng nề thở một hơi dài, mới bất đắc dĩ mà thỏa hiệp, cùng Giang Hoài Khê rời trường, lên xe của nàng.

Trên đường, Lục Tử Tranh xoa xoa ấn đường, hơi đau đầu hỏi Giang Hoài Khê: “Cô muốn dẫn tôi đi đâu? Lại định làm gì nữa?”

Giang Hoài Khê chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái, quăng câu: “Hỏi nhiều như vậy làm gì, dựa vào sắc đẹp của cậu, tôi cũng khó mà bán cậu được, lo lắng gì chứ.”

Lục Tử Tranh tức giận, Giang Hoài Khê không phải là nghe không hiểu tiếng người, mà là không nói tiếng người được, mỗi lần mở miệng nói câu nào, đều khiến cô nghẹn chết mà. Những năm này cô đều dè dặt mà đối nhân xử thế, chưa bao giờ tranh luận với người khác, nên làm gì mà nói lại Giang Hoài Khê, dù cho tức giận cực kỳ, cũng chỉ có thể trầm mặc mà không để ý tới nàng mà thôi.

Dường như xe lái vào một khu túc xá, Lục Tử Tranh nhận ra đây là khu nhà ở của giáo viên trường học. Giang Hoài Khê dừng xe, vừa mở cửa xe vừa căn dặn cô: “Xuống xe.”

Lục Tử Tranh ngồi bất động, Giang Hoài Khê nhíu mày, lạnh lùng nói: “Hay là cậu cũng muốn bị vây xem ở đây một lần?”

Ánh mắt Lục Tử Tranh lạnh lẽo tới mức có thể khiến người khác chết cóng, nheo mắt lạnh nhìn Giang Hoài Khê, Giang Hoài Khê nhưng vẻ mặt hờ hững, không hề bị lay động. Cuối cùng Lục Tử Tranh vẫn bại trận, nặng nề đẩy cửa ra, lại tàn nhẫn mà đóng sầm lại, âm thanh, lớn đến đáng sợ.

Khóe miệng Giang Hoài Khê lộ ra nụ cười nhạt, so với tấm mặt nạ bình thản không gợn sóng không tức giận của Lục Tử Tranh, nàng càng yêu thích dáng dấp nổi giận đùng đùng này của cô. Nàng quay người sang, phóng khoáng mà ấn chìa khóa xe xuống một cái, khóa xe xong, thong dong bước đến, chậm rãi mà đi ở phía trước Lục Tử Tranh.

“Tới đây.”