Lục Tử Tranh thất thần hồi lâu, cô sững sờ nhìn pháo hoa trong bao lâu, Giang Hoài Khê liền nhìn cô trong bấy lâu, đến khi, lúc cô lấy lại tinh thần quay đầu về, nhất thời Giang Hoài Khê không kịp phản ứng, còn chưa kịp thu hồi ánh mắt lại.
Vì để che đậy sự gượng gạo, Giang Hoài Khê giả vờ tự nhiên mà hỏi cô: “Không ngờ cậu có tâm trạng lãng mạn như vậy, thích xem pháo hoa sao?”
Lục Tử Tranh nhàn nhạt cười một cái, gắp một con tôm viên trong bàn ăn: “Không có gì, chỉ là nghĩ đến, có người còn nợ tôi một màn pháo hoa, không biết tại sao, hình như tôi đã nhớ về nó rất lâu thì phải.”
Cô nhìn nụ cười của Giang Hoài Khê bỗng hơi cứng lại, dáng vẻ đăm chiêu, cô liền thu hồi tâm trạng về, vừa vặn lúc chuyển mắt nhìn xuống dưới lầu thì thấy có đứa nhỏ đang ngồi chồm hổm chơi tuyết trên mặt đất, ba mẹ định lôi cậu ta đi, liền nói sang chuyện khác, hỏi: “Biết đắp người tuyết không?”
Lục Tử Tranh mím môi cười một cái: “Xì, tôi đoán cô chắc chắn không biết.”
Giang Hoài Khê như rất nhiều hứng thú nói: “Hình như cậu biết à, vậy cậu dạy tôi đi?”
Lục Tử Tranh cười: “Có nộp học phí không?”
Giang Hoài Khê đổ thêm một ít rượu vào đáy ly cạn của mình, nhẹ nhàng quơ quơ nó, tinh nghịch nói: “Vậy phải xem cậu dạy ra sao nữa, tôi luôn luôn không kinh doanh lỗ vốn.”
Lục Tử Tranh tiếc nuối lắc lắc đầu, khinh bỉ nói: “Tôi dạy không phải là kỹ thuật, là một loại tình cảm, tình cảm vô giá, sao lại có lỗ lã, cô chỉ biết tới lời và lỗ, thật sự là không hiểu giá cả thị trường mà.”
Giang Hoài Khê đặt ly xuống, cầm khăn ăn lên lau lau khóe môi, nói: “Tình cảm thật sự là vô giá, ẩn giấu trong lòng, khó mà quên nỗi, mặc thời gian trôi.” Nàng nói thì vu vơ, nhưng thật ra là đang cảm khái.
Tình cảm à, Lục Tử Tranh thở dài: “Nói tới nó, hình như đã nhiều năm rồi tôi chưa từng đắp người tuyết nữa. Nhớ tới lần đầu tiên đắp nó, là ba tôi dùng tay dạy tôi, trước tiên nặn một cái quả cầu tuyết lớn, lại nặn tiếp thêm một cái quả cầu tuyết nhỏ, mẹ tôi sợ lạnh nên không dám chơi cùng, liền phụ trách cầm quả cà rốt đứng ở bên cạnh định tạo một cái lỗ mũi cho người tuyết...”
Đang khi nói chuyện, hoài niệm và ngóng trông trong mắt cô, Giang Hoài Khê nhìn thấy rõ ràng.
Tâm tư hơi động, Giang Hoài Khê nhẹ nhàng buông lời: “Vậy đi thôi.”
Lục Tử Tranh không bắt kịp suy nghĩ của Giang Hoài Khê, theo phản xạ bật thốt lên hỏi: “Đi đâu?”
Giang Hoài Khê nhíu mày: “Không phải nói muốn dạy tôi đắp người tuyết để tìm lại tình cảm sao?”
Lục Tử Tranh hôm nay mới phát hiện Giang Hoài Khê thật sự là dạng người đã nói thì làm, cô nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, bông tuyết chỉ bao phủ một tầng mỏng manh ở trên mặt đất, buồn cười nói: “Tuyết bây giờ mỏng như vậy, sao mà đắp nỗi người tuyết đây.”
Giang Hoài Khê nhíu nhíu mày, bình tĩnh nhìn Lục Tử Tranh nói: “Tự tôi có cách, cậu chỉ cần nói cho tôi biết, bây giờ có muốn chơi hay không.” Vẻ mặt của nàng vô cùng nghiêm túc, Lục Tử Tranh biết rõ nàng không phải đang nói đùa.
Nghi hoặc và ngạc nhiên chỉ trong chốc lát, cô cũng vẫn chùi khóe miệng, cầm túi xách đứng lên, đáp lại rằng: “Vậy đi thôi.” Nói xong, lại cười nói: “Dù sao có ăn tiếp thì cũng chẳng có bánh ngọt để ăn...”
Giang Hoài Khê sải bước đi ở đằng trước, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ, mái tóc dài khẽ đung đưa theo chiều áo thẳng tắp của nàng...
Trong dư quang, nàng trông thấy Liên Huyên vẫn đang nhìn hai người, đưa mắt nhìn hai người các cô đi thật xa...
Ra ngoài nhà hàng, Lục Tử Tranh liền kéo Giang Hoài Khê lại, ngửa tay ra nói rằng: “Đưa chìa khóa xe cho tôi, tôi sẽ lái xe.” Trước giờ Giang Hoài Khê luôn biết tiết chế khi uống rượu, đa số chỉ toàn uống vài ngụm nhỏ, nhưng mà ban nãy, lại uống khá là nhiều so với thường ngày.
Giang Hoài Khê ngoan ngoãn móc chìa khóa trong túi ra, để ở trong tay Lục Tử Tranh: “Ầy, công dân tốt là phải tuân thủ pháp luật.” Nàng lấy điện thoại ra, vừa bấm màn hình vừa nói: “Tôi chờ cậu ở đây. Cậu chắc chắn lấy xe được chứ?”
Lục Tử Tranh quay đầu rời đi: “Yên tâm mà chờ đi, đừng lo.”
Lúc Lục Tử Tranh lái xe đến trước mặt Giang Hoài Khê, Giang Hoài Khê đã cất điện thoại vào, hai tay đút vào túi, biểu cảm như đang nhàn hạ chờ đợi. Sau khi xe dừng lại, Giang Hoài Khê vừa đưa tay đẩy cửa ra, vừa không quên trêu ghẹo: “Cậu lấy xe thôi mà cũng lâu, tôi còn tưởng cậu đã bị nhốt ở bãi đỗ xe, định chuẩn bị đi cứu cậu này.”
Lục Tử Tranh im lặng nheo mắt nhìn Giang Hoài Khê một chút, lúc Giang Hoài Khê đỗ xe cô không chú ý đến, lúc đi lấy xe thì cô mới phát hiện, nàng đỗ xe thật là có tính kỹ thuật, thiếu chút nữa, cô thật sự bị nhốt ở bãi đỗ xe rồi. Chẳng trách khi nãy hỏi cô có chắc chắn lấy xe được hay không, cô không thể không hoài nghi là nàng cố tình.
Khuôn mặt Giang Hoài Khê lộ một nụ cười xấu xa, ngữ khí chân thành: “Tử Tranh nè, tôi giao bản thân tôi cho cậu, đường đêm trơn lắm, cậu cần phải cẩn thận một chút.”
Lục Tử Tranh nhìn thẳng về phía trước, lạnh lùng nói: “Câm miệng, cô nói thêm một câu nữa, tôi không bảo đảm rằng mình sẽ không lái xe vào trong cống đâu.”
Giang Hoài Khê bĩu môi, dần yên tĩnh lại, giúp Lục Tử Tranh mở bảng chỉ đường đến nơi cần đến, lúc đường sá không tốt, nàng liền chỉ bảo một, hai câu với Lục Tử Tranh.
Dưới sự chỉ bảo của Giang Hoài Khê, xe vững vàng trên con đường nội thành chạy về phía vùng ngoại thành yên tĩnh hoang vu. Dọc theo đường đi, tuyết càng rơi càng nhiều, Lục Tử Tranh lái xe càng ngày càng cẩn thận.
Chạy qua một vùng hoang vu, xe lái vào bên trong một khu biệt thự, trong tầm mắt, bắt đầu xuất hiện đèn đuốc lom đom.
Nơi đây nằm ở giữa sườn núi, âm u lạnh lẽo hơn nhiều so với trong vùng nội thành, dọc đường có thể cảm thấy được tuyết chất nơi đây dày hơn nhiều so với những đoạn đường sá ở bên trong thành phố. Nhưng khi xe chạy vào bên trong khu biệt thự, dọc đường lại không hề có một chút dấu tích tuyết đọng nào, Lục Tử Tranh cũng chỉ tưởng rằng người ở đây kịp thời dọn tuyết mà thôi.
Xa xa liền có thể trông thấy một dãy biệt thự ở phía trước, đèn đuốc sáng choang khác hẳn với xung quanh, lái đến gần, thì nhìn thấy cửa sân được mở ra, trước cửa thấp thoáng có mấy người đang đứng thẳng.
Giang Hoài Khê lên tiếng: “Dừng ở nơi đằng trước là được rồi, chúng ta vào thôi.”
Lục Tử Tranh tắt máy, cùng Giang Hoài Khê xuống xe.
Quả nhiên trước cửa có vài người đàn ông mặc comple đang đứng, họ hơi cúi gập đầu, cung kính nói với Giang Hoài Khê: “Tiểu thư.”
Giang Hoài Khê hờ hững hỏi rằng: “Xong hết chưa?”
Người đàn ông đứng đầu tiên đáp: “Đã xong ạ.”
Giang Hoài Khê bèn gật đầu, không để ý đến bọn họ nữa, xoay người nói với Lục Tử Tranh: “Chúng ta đi vào thôi.”
Vừa vào sân, Lục Tử Tranh liền bị kinh sợ bởi cảnh tượng trước mắt, trên mặt sân chồng chất tuyết đọng bằng phẳng, giẫm một bước chân vào, giày liền bị vùi lấp hơn phân nửa. Cô hơi suy nghĩ một chút, liên tưởng đến cảnh tượng trên đường khi nãy, một chốc liền hiểu ra.
Cô xoay người nhìn về phía Giang Hoài Khê, thấy vẻ mặt nàng cũng đang nhàn nhạt mà nhìn mình, nhưng trong ánh mắt, lại bất giác toát ra vẻ mong đợi. Thật là một đồ ngốc lãng mạn mà, trong lòng Lục Tử Tranh cảm động, ngoài miệng thì lại cười quở trách mắng: “Làm việc cho nhà họ Giang thật sự là không hề dễ dàng, ngày lễ mà còn phải bị ép nửa đêm xúc tuyết quét dọn đường để cung ứng niềm vui cho bà chủ, bà chủ lớn, có cho người ta tiền trợ cấp hay không đó?”
Giang Hoài Khê ngồi xổm xuống, tùy ý đùa vài nắm tuyết ở trên mặt đất, ngửa đầu nhìn Lục Tử Tranh, lơ đễnh nói: “Đừng có ghen tị quá mức rõ ràng với người giàu như thế. Những thứ này, có đủ cho cậu đắp người tuyết không?” Ánh mắt trong suốt của nàng, Lục Tử Tranh khó có thể từ chối.
Lục Tử Tranh cũng ngồi xổm xuống theo, đưa hai tay ra, đẩy đẩy một tầng tuyết dày đặc ở phía trên, buồn cười nói: “Đắp mười cái cũng đủ.”
Cô từ từ gom tuyết ở xung quanh lại, tụ thành một chỗ, ép chặt: “Ầy, bắt đầu vào học thôi, tôi làm sao thì cô làm vậy nhé.”
Giang Hoài Khê gật đầu, dáng vẻ như một học sinh ham học.
Lục Tử Tranh lăn một quả cầu tuyết lớn để làm cái bệ cho người tuyết, Giang Hoài Khê cũng bèn lăn giống một quả cầu tuyết hình hồ lô, Lục Tử Tranh lại lăn thêm một quả cầu tuyết nhỏ, Giang Hoài Khê cũng nghiêm túc làm theo một...
Thân người tuyết đều đã làm xong, Lục Tử Tranh ở dưới tàng cây trong sân lượm hai nhánh cây để làm tay cho người tuyết, Giang Hoài Khê cũng liền làm theo. Nhánh cây nàng tìm được dài hơn rất nhiều so với nhánh của Lục Tử Tranh, có thể miễn cưỡng mà chạm đến được tay người tuyết của Lục Tử Tranh.
Toàn bộ đều rất hoàn mỹ, nhưng vẫn thiếu mất ngũ quan. Lục Tử Tranh định tìm vật liệu ở tại chỗ, nhưng mà nhìn xung quanh một lát, vẫn chưa thấy có cái gì thích hợp cả. Trong lúc đang cúi đầu khổ sở suy nghĩ, lại nghe thấy âm thanh vỗ tay nhẹ nhàng của Giang Hoài Khê, âm thanh trong trẻo êm tai.
Một người đàn ông cầm một cái túi màu trắng đi tới bên cạnh Giang Hoài Khê, trầm mặc để xuống, yên lặng rời đi...
Giang Hoài Khê đắc ý nhướn mi về phía Lục Tử Tranh, nàng lấy hạt châu đen óng ánh tròn trịa trong túi ra, cẩn thận gắn ở trên đầu người tuyết, sau đó là cái mũi cà rốt đáng yêu, lại thêm một cái vòng tay màu đỏ thành miệng người tuyết.
Lúc đại công cáo thành xong, nàng đứng lên, hài lòng thưởng thức người tuyết của mình, sau đó, lại đánh giá người tuyết của Lục Tử Tranh một chút, cười xấu xa nói: “Cô ơi, người tuyết của cô không có mắt mũi gì hết, thật là đáng sợ, ban đêm người ta nhìn sẽ gặp ác mộng đó.”
Lục Tử Tranh bị hai chữ “người ta” của Giang Hoài Khê làm kinh sợ tới mức run rẩy một cái, cô giữ im lặng đứng lên. Một bước sâu một bước cạn đi tới trước mặt người tuyết của Giang Hoài Khê, trầm ngâm nói: “Con mắt đen láy này thật xinh đẹp ghê.” Đột nhiên, cô đưa tay, rồi lại rụt lại, bước nhanh chạy đi.
Giang Hoài Khê định thần nhìn lại, kinh hãi đến mức thất sắc, con mắt to đen nhánh đáng yêu của người tuyết nàng đi đâu rồi! Vừa mới phản ứng lại, nàng liền nhấc chân lên đuổi theo Lục Tử Tranh: “Trả con mắt của tuyết bảo lại cho tôi.”
Lục Tử Tranh vừa chạy vừa cười: “Ô, còn đặt tên nữa à, không nghĩ rằng Giang tiểu thư cô có tính trẻ con như thế...”
Giang Hoài Khê chạy theo Lục Tử Tranh, nhưng vừa được vài bước, nàng đã thở hổn hển ngay rồi. Dưới tình thế cấp bách, nàng ngồi xổm người xuống, nắm một quả tuyết quăng về hướng Lục Tử Tranh, tay vừa quăng lên, một phát liền trúng, đùi Lục Tử Tranh bị đánh lén, loạng choạng một hồi.
Giang Hoài Khê mừng lớn, đắc ý hô: “Trả con mắt lại cho tôi.”
Lục Tử Tranh hơi nheo mắt: “Muốn con mắt à...” Tay mắt lanh lẹ, cô cũng nắm một quả tuyết quăng về hướng Giang Hoài Khê: “Tới đây lấy này...”
Giang Hoài Khê đã sớm có phòng bị, cơ thể nhẹ nhàng xê dịch một cái, liền né được một phát tập kích, cười nhạo nói: “Độ chính xác của Tử Tranh không chuẩn lắm nhỉ.”
Lục Tử Tranh không cam lòng, giơ tay lên quăng thêm một phát, Giang Hoài Khê lần thứ hai lại né được...
“Để tôi dạy cậu ném tuyết nhé...” Vừa dứt lời, Lục Tử Tranh né tránh không kịp, lại trúng thêm một quả của Giang Hoài Khê, không nhịn được kinh hô một tiếng “A”.
“Có trả hay không?”
“Không trả, trừ phi cô cho tôi ném trúng cô một phát...” Lục Tử Tranh cười lớn tiếng đáp.
“Được lắm!” Giang Hoài Khê cong lưng nắm tay lại, chuẩn bị cho Lục Tử Tranh thêm một đòn nữa.
Lục Tử Tranh rất khôn ngoan, sao lại chịu ngồi chờ chết được, lúc quả cầu tuyết bay tới, cô co cẳng chạy thật nhanh, Giang Hoài Khê dĩ nhiên cũng chạy đuổi theo.
Hai người, cô đuổi tôi đuổi, cô tới tôi đi trận tuyết chiến, tiếng cười, tiếng kinh hô, dần dần vang vọng giữa khoảng sân vốn yên ắng cô tịch, ngân nga giữa bầu trời đêm...
Lần đầu tiên, Giang Hoài Khê nghe thấy Lục Tử Tranh cười thoải mái như vậy, tựa như là một đứa con nít vậy. Lúc đưa tay túm lấy Lục Tử Tranh, Lục Tử Tranh sợ hãi quay đầu lại nhìn nàng, lại bị nàng ôm chặt lấy, đè ngã ở trên mặt tuyết.
Lúc cô sợ hãi, hai mắt mở to, đen lay láy, ướt rượt, thật sự là đáng yêu như nai con vậy. Giang Hoài Khê cong cong mặt mày, ý cười đầy khóe môi. Đáng tiếc, hai chân đã cứng lạnh gần như là không còn tri giác, nàng đã không còn sức lực để trở mình che chở cho Lục Tử Tranh không bị té đau, chỉ có thể dùng bàn tay đã tê cóng, đỡ lấy thân thể của bản thân nàng, không đè đến cô.
“A, Giang Hoài Khê, cô đứng lên cho tôi...”
“Ngại quá, nghĩ đến tuyết bảo của tôi không còn con mắt, tôi đau lòng gần chết nên không còn khí lực nữa.” Giang Hoài Khê cúi đầu đối mặt với Lục Tử Tranh, cười gian xảo.
Khoảng cách chỉ trong gang tấc, Lục Tử Tranh có thể tinh tường trông thấy, đôi mắt đen như mực của Giang Hoài Khê, như tinh ảnh đang phản chiếu lấy cái bóng của mình, rõ rệt như vậy, cảm động như vậy.
Tim cô bỗng dưng đập mạnh một chốc, hốt hoảng nhắm hai mắt lại, không dám nhìn thẳng. Cô đã lạnh đến mức cả người run rẩy, hàm răng đều đang run cầm cập, nhưng Giang Hoài Khê, đôi mắt, thân thể của nàng đều như mang theo một nhiệt độ nóng rực, hơi thở của nàng, một hơi lại một hơi phả vào khuôn mặt cứng lạnh của cô, cũng nhẹ nhàng ấm áp như thế...
Bờ môi ấy, bờ môi mang theo màu hồng nhạt ấy, có phải cũng ấm áp giống như vậy hay không? Lục Tử Tranh cảm thấy mình sắp điên mất rồi.
Lời tác giả: Lúc viết, đột nhiên nhớ tới cảnh Anna hỏi Elsa “Do you want to build a snowman?”. Ừm, nên quyết định cho hai người họ có cơ hội biểu diễn một chút, haha.? (^? ^*)