Tôn Thiếu Khang ngồi ở trong xe, vừa thấy Mạnh Tĩnh Vi co chân bỏ chạy, anh ta vội vã xuống xe, sải bước đuổi theo.
Đuổi theo không được bao lâu, Tôn Thiếu Khang liền đã ngăn ở trước mặt của Mạnh Tĩnh Vi, anh ta nhìn chằm chằm vào cô, cười lạnh: "Cô là người phụ nữ đầu tiên bỏ chạy khi nhìn tôi.”
"Anh muốn làm gì?" Mạnh Tĩnh Vi nhẹ giọng hỏi, cơ thể dè đặt di chuyển, muốn thừa dịp Tôn Thiếu Khang không chú ý, co chân bỏ chạy.
Nụ cười trên mặt Tôn Thiếu Khang càng lạnh hơn, làm sao động tác nhỏ xíu kia của Mạnh Tĩnh Vi có thể thoát khỏi đôi mắt sắc bén của anh ta được, đột nhiên anh ta giữ chặt cỗ tay của Mạnh Tĩnh Vi.
Mạnh Tĩnh Vi thất kinh, cuống quít giãy giụa, lớn tiếng quát trách móc: "Buông tôi ra."
Tôn Thiếu Khang không để ý tới lời trách móc của cô, lôi kéo cô về phía xe thể thao.
Mạnh Tĩnh Vi liều mạng muốn tránh thoát khỏi sự kiềm chế của anh ta, nhưng trời sinh sức lực của nam vốn mạnh hơn nữ, nên hoàn toàn không cách nào để cho cô tránh thoát sự kiềm chế của anh ta, dưới tình huống khẩn cấp, cô lớn tiếng la lên: "Cứu mạng với!"
Nghe vậy, Tôn Thiếu Khang dừng bước lại, nhìn chằm chằm vào cô: "Nếu như cô không muốn biết vì sao phẫu thuật của mẹ cô không thành công, thì cô cứ tận lực kêu đi" "
Lời nói của Tôn thiếu Khang, thành công hấp dẫn lực chú ý của Mạnh Tĩnh Vi, cô không cao giọng kêu cứu nữa, một đôi mắt xinh đẹp đen nhánh nhìn chằm chằm vào Tôn thiếu Khang: "Lời nói vừa rồi của anh là có ý gì?" Chẳng lẽ giải phẫu thất bại còn có nội tình gì ở bên trong hay sao?
Tôn Thiếu Khang buông tay cô ra, cười lạnh một tiếng: "Muốn biết, thì hãy lên xe với tôi trước đã."
"Tại sao phải lên xe với anh? Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?" Cô thật sự không hiểu ý đồ của anh ta.
Tôn Thiếu Khang không trả lời, cất bước chân đi về phía xe thể thao, nghiêng người đi vào rồi ngồi xuống.dđlqđ
Mạnh Tĩnh Vi ngây ngô đứng tại chỗ đưa mắt nhìn anh ta lên xe, dđlqđ trong lòng không ngừng do dự, không biết là có nên nghe theo cảnh cáo của Lục Thiên Hữu, hay là nghe theo lời mà Tôn thiếu Khang vừa phun ra kia. Cuối cùng, cô cũng không thể đánh bại ý nghĩ muốn biết nguyên nhân mẹ giải phẫu thất bại, khẽ cắn răng, lên xe của Tôn Thiếu Khang.
Tôn Thiếu Khang giống như biết Mạnh Tĩnh Vi nhất định sẽ lên xe, chỉ là lạnh lùng nhìn cô một cái, di chuyển tay lái một cái, chở cô đến một quán cà phê ở gần bệnh viện.dđlqđ
"Nơi này là chỗ tốt nhất để nói chuyện phiếm." Ánh mắt của Tôn Thiếu Khang hướng về phía quán cà phê.
"Không phải tôi đến để nói chuyện phiếm với anh." Cử động của anh ta quá kỳ quái.
Mặc dù Mạnh Tĩnh Vi không hiểu dụng ý của anh ta, nhưng cô rất muốn biết nguyên nhân mẹ giải phẫu thất bại, nên không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn xuống xe.dđlqđ
Tôn Thiếu Khang gọi hai ly cà phê Blue Mountain, đợi sau khi cà phê được đặt lên bàn, anh ta uống một hớp, cười như không cười nói: "Sao không uống đi? Uống rất ngon đó."
"Không phải là tôi đến để uống cà phê với anh." Cô hiếm khi nổi giận giận đến tái mặt.
" Xem ra thì cô rất đơn thuần, nhưng sao lại có tính khí lớn như vậy chứ." Tôn Thiếu Khang trêu chọc nói.
Nghe vậy, Mạnh Tĩnh Vi càng thêm ảo não, tức giận, Tôn Thiếu Khang rõ ràng là đang trêu cô: "Thật xin lỗi, tôi còn có chuyện, không quấy rầy thời gian quý giá của anh nữa."
Dứt lời, cô đứng dậy muốn rời đi.
"Mẹ cô giải phẫu sẽ thất bại là bởi vì có liên quan tới Lục Thiên Hữu." Tôn Thiếu Khang nhàn nhạt nói. Trời cũng giúp anh ta. Thang Mẫn phẫu thuật thất bại tương đương với cho anh ta một cơ hội đối phó Lục Thiên Hữu.
Mạnh Tĩnh Vi giật mình, chuyện này làm sao có thể liên quan tới Thiên Hữu chứ? Cô xoay người đối mặt anh ta, nói: "Tôi không hiểu anh có ý gì."
Tôn Thiếu Khang ưu nhã cầm cà phê lên, sau khi uống một hớp, lấy ánh mắt ý bảo Mạnh Tĩnh Vi ngồi xuống. Đợi sau khi cô ngồi xuống, anh ta mới chậm rãi nói ra: "Tôi nhớ có thể là cô không biết, Lục Thiên Hữu đã từng đã đi tìm viện trưởng, thảo luận với viện trưởng về chuyện của mẹ cô."
"Vậy thì như thế nào? Thiên Hữu đi tìm viện trưởng, không có nghĩa là anh ấy và chuyện này có liên quan." Cô phản bác.dđlqđ
"Cô thật đúng là đơn thuần phải đến gần như ngu xuẩn,dđlqđ người phẫu thuật là bác sĩ đứng đầu khoa, giải phẫu có thể thất bại sao?" Tôn Thiếu Khang bĩu môi.
Lời nói của Tôn thiếu Khang giống như một cây gậy, hung hăng gõ vào đầu của Mạnh Tĩnh Vi, gõ đến mắt cô nổi đom đóm, phân không rõ đông nam tây bắc, không có cách nào phán đoán bất cứ chuyện gì.
"Tôi không tin, Thiên Hữu sẽ không làm chuyện như vậy đâu." Lời tuy như thế, nhưng trong khẩu khí của cô đã tiết lộ ra sự không chắc chắn đối với Lục Thiên Hữu.
"Lục Thiên Hữu ấy là loại đàn ông có thể vì đạt được mục đích mà dùng mọi thủ đoạn, vì muốn giữ ngươi ở lại bên cạnh anh ta, anh ta chuyện gì cũng làm được." Tôn Thiếu Khang cố ý quạt gió thổi lửa.
"Lời nói này của anh là có ý gì?" Cô giương mắt, không hiểu nhìn anh ta.
"Rất đơn giản, ban đầu cô muốn ở cạnh anh ta, chủ yếu là chỉ vì tiền thuốc thang của mẹ cô, một khi thân thể của mẹ cô bình phục rồi, cô còn có lý do nào để ở bên cạnh anh ta nữa sao?" Anh ta đã điều tra rất rõ ràng về chuyện bối cảnh của Mạnh Tĩnh Vi và nguyên nhân vì sao cô chịu ở chung với Lục Thiên Hữu. Sau khi Lục Thiên Hữu bao nuôi cô, mỗi ngày đều đi làm đúng giờ, cũng không có ở chung với những người phụ nữa khác bên ngoài nữa, căn cứ vào chuyện này, anh ta dám đoán chắc Lục Thiên Hữu quan tâm mạnh Tĩnh Vi, nói không chừng cũng yêu cô rồi, cho nên Mạnh Tĩnh Vi sẽ là một con cờ trí mạng để anh ta đối phó Lục Thiên Hữu.
"Nhưng......" Không có đạo lý. Thiên Hữu không vì lý do muốn cô ở bên cạnh anh mà làm ra chuyện như vậy, cô không đáng giá để anh làm như vậy. Cô giương mắt, vừa vặn trông thấy nụ cười của Tôn Thiếu Khang, cô cảm thấy không đúng lắm: "Không đúng, vậy tại sao anh biết chuyện Thiên Hữu đi tìm viện trưởng chứ."
"Ngày đó tôi vừa lúc đi thăm bệnh, bệnh nhân kia có quan hệ buôn bán với công ti nhà họ Tôn, vì để cho bệnh nhân sớm ngày bình phục, tôi đến nhờ viện trưởng chăm sóc bệnh nhân này nhiều một chút, vừa vặn nghe được cuộc nói chuyện của Lục Thiên Hữu và viện trưởng."
Nghe xong lời giải thích của Tôn Thiếu Khang, suy nghĩ hỗn loạn của Mạnh Tĩnh Vi dần dần bình tĩnh lại, cô tự hỏi tính chân thật trong lời nói của Tôn Thiếu Khang.
Nhưng mà, một khi con người đã sinh lòng hoài nghi với một chuyện nào đó, thì dù là chuyện nhỏ cũng có khả năng trở thành chuyện lớn, giống như chỉ là một ngọn lửa nhỏ cũng có khả năng gây tai họa, giờ phút này Mạnh Tĩnh Vi cũng như thế, trong đầu cô thoáng qua lời mà Lục Thiên Hữu từng nói với cô, nói là muốn cô để mặc cho mẹ tàn phế, chẳng lẽ......
"Chờ đã." Tôn Thiếu Khang ngã người về phía trước, kéo tay Mạnh Tĩnh Vi lại.
" Cô tức giận đùng đùng đi chất vấn Lục Thiên Hữu như vậy, cô nghĩ, anh ta sẽ nói cho cô biết sự thật sao?" Anh ta buông lỏng tay ra.
Mạnh Tĩnh Vi im lặng nhìn chằm chằm vào anh ta.
"Không phải tự nhiên mà Lục Thiên Hữu còn trẻ như vậy đã làm tổng giám đốc, ở trên thương trường, anh ta được xưng Tiếu Diện Hổ, anh ta không thể nào nói cho cô biết sự thật đâu."
"Đây là vấn đề của tôi, không cần anh quan tâm." Dứt lời, Mạnh Tĩnh Vi xoay người rời đi.
Nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang biến mất của cô, Tôn Thiếu Khang không khỏi lộ ra vẻ tươi cười hả hê. Thật là một cô gái ngốc, mới hai ba câu nói, cô đã rơi bẫy rập của anh ta.