“Quân Thục Anh… Quân Thục Anh”.
Trương Như Ngọc lẩm bẩm một mình.
Quân Tú Anh thấy vậy thì lay lay bà ta.
“Mẹ nói linh tinh gì vậy, con tên là Quân Tú Anh cơ mà, chẳng lẽ mẹ nghĩ nhiều quá bị tẩu hỏa nhập ma rồi?”
“Tẩu hỏa nhập ma cái đầu con, con nghe xem, Quân Thục Anh, Quận Tú Anh, có gần giống nhau không?”
Cô ta bĩu môi, chớp mắt.
“Cũng hơi giống, nhưng liên quan gì con chứ?”
Trương Như Ngọc lập tức xoay người về phía Quân Tú Anh, vẻ mặt hận không thể rèn sắt thành thép ngay lập tức.
“Lần sau gặp lại con phải bảo con là Quận Thục Anh, lần đó con sợ bị lừa nên mới nói tên chị gái con, là đại thiếu phu nhân nhà họ Cố ra để dọa người ta một chút thôi.
Con là em gái của Quân Tú Anh, tên Quân Thục Anh”.
Quân Tú Anh mất vài giây suy nghĩ, sau đó lập tức gật đầu.
“Mẹ, hay quá, như vậy con có thể đường đường chính chính vào nhà họ Cố rồi, giấy tờ mẹ lo cho con
nhé.”
“Yên tâm, lần này mẹ sẽ làm cẩn thận, không sở sài như làm cho con nhỏ Quân Dao kia đâu.”
“Mẹ là tốt nhất?
“Dĩ nhiên.”
Hai mẹ con Trương Như Ngọc đang hỉ hả bàn mưu tính kế với nhau, còn ở nơi khác, cuối cùng Cố Khang Dật cũng đã điều tra được thông tin.
Anh ta hơi bất ngờ, vì nhà họ Quân lại che giấu sở sài như vậy, trong khi đó mẹ anh ta thì lại cũng chỉ điều tra qua loa.
Nhớ lại chuyện buổi sáng hôm nay, anh ta chợt ngộ ra.
Thì ra mẹ anh ta đã sớm muốn tìm một lá chắn, cho nên cũng chẳng quan trọng gì xuất thân, chỉ cần thầy bói toán gì đó nói hợp tuổi là được.
Cố Khang Dật Cong khóe môi cười nhạt, người mẹ của anh ta đúng là không làm anh ta thất vọng, rất có trí.
Có điều người chị dâu bị đánh tráo này của anh ta cũng có nhiều điều thú vị để anh ta tìm hiểu lắm.
Cố Khang Dật lật giở mấy tờ tài liệu cấp dưới vừa đưa lên, là tài liệu về một cô gái tên “Quân Dao”.
Ảnh trong đó đúng là khuôn mặt mà anh ta quen biết mấy tháng nay, nhưng đường nét có vẻ bầu bĩnh, ngây thơ hơn.
“Ở tù?”.
Cố Khang Dật kinh ngạc đến mức thốt ra thành tiếng.
Sao có thể như thế được? Càng đọc, Cố Khang Dật càng kinh ngạc không thôi.
Theo tài liệu này thì Quân Dao bị đi tù là do cố ý hành hung Doãn thiếu gia và gây tai nạn khiến Cố Tư Bạch bị thương nghiêm trọng.
Sau khi đọc hết một lượt số tài liệu kia, Cố Khang Dật trầm ngâm ngồi suy nghĩ, ngón tay thon dài gõ gõ xuống mặt bàn gỗ.
“Đây rốt cuộc là vô tình hay có gì ẩn khuất đằng sau?”
Ở Dao Uyển, xe chở Cố Tư Bạch và Quân Dao cũng đã tới từ lâu, mặc dù Cố Tư Bạch không ở đây nhưng biệt thự vẫn có rất nhiều người làm, nhà cửa được lau dọn hàng ngày, cây cối hoa cỏ cũng được chăm sóc thường xuyên.
Quân Dao nhìn hàng trúc được trồng thẳng tắp bên lối đi rải sỏi, trông vô cùng thích mắt.
Biệt thự lấy hai tông màu trắng – xanh làm chủ.
Cây cối xanh mát mắt, tường sơn màu trắng, nhìn vào có cảm giác tao nhã, dễ chịu.
“Quân Thục Anh… Quân Thục Anh”.
Trương Như Ngọc lẩm bẩm một mình.
Quân Tú Anh thấy vậy thì lay lay bà ta.
“Mẹ nói linh tinh gì vậy, con tên là Quân Tú Anh cơ mà, chẳng lẽ mẹ nghĩ nhiều quá bị tẩu hỏa nhập ma rồi?”
“Tẩu hỏa nhập ma cái đầu con, con nghe xem, Quân Thục Anh, Quận Tú Anh, có gần giống nhau không?”
Cô ta bĩu môi, chớp mắt.
“Cũng hơi giống, nhưng liên quan gì con chứ?”
Trương Như Ngọc lập tức xoay người về phía Quân Tú Anh, vẻ mặt hận không thể rèn sắt thành thép ngay lập tức.
“Lần sau gặp lại con phải bảo con là Quận Thục Anh, lần đó con sợ bị lừa nên mới nói tên chị gái con, là đại thiếu phu nhân nhà họ Cố ra để dọa người ta một chút thôi.
Con là em gái của Quân Tú Anh, tên Quân Thục Anh”.
Quân Tú Anh mất vài giây suy nghĩ, sau đó lập tức gật đầu.
“Mẹ, hay quá, như vậy con có thể đường đường chính chính vào nhà họ Cố rồi, giấy tờ mẹ lo cho con
nhé.”
“Yên tâm, lần này mẹ sẽ làm cẩn thận, không sở sài như làm cho con nhỏ Quân Dao kia đâu.”
“Mẹ là tốt nhất?
“Dĩ nhiên.”
Hai mẹ con Trương Như Ngọc đang hỉ hả bàn mưu tính kế với nhau, còn ở nơi khác, cuối cùng Cố Khang Dật cũng đã điều tra được thông tin.
Anh ta hơi bất ngờ, vì nhà họ Quân lại che giấu sở sài như vậy, trong khi đó mẹ anh ta thì lại cũng chỉ điều tra qua loa.
Nhớ lại chuyện buổi sáng hôm nay, anh ta chợt ngộ ra.
Thì ra mẹ anh ta đã sớm muốn tìm một lá chắn, cho nên cũng chẳng quan trọng gì xuất thân, chỉ cần thầy bói toán gì đó nói hợp tuổi là được.
Cố Khang Dật Cong khóe môi cười nhạt, người mẹ của anh ta đúng là không làm anh ta thất vọng, rất có trí.
Có điều người chị dâu bị đánh tráo này của anh ta cũng có nhiều điều thú vị để anh ta tìm hiểu lắm.
Cố Khang Dật lật giở mấy tờ tài liệu cấp dưới vừa đưa lên, là tài liệu về một cô gái tên “Quân Dao”.
Ảnh trong đó đúng là khuôn mặt mà anh ta quen biết mấy tháng nay, nhưng đường nét có vẻ bầu bĩnh, ngây thơ hơn.
“Ở tù?”.
Cố Khang Dật kinh ngạc đến mức thốt ra thành tiếng.
Sao có thể như thế được? Càng đọc, Cố Khang Dật càng kinh ngạc không thôi.
Theo tài liệu này thì Quân Dao bị đi tù là do cố ý hành hung Doãn thiếu gia và gây tai nạn khiến Cố Tư Bạch bị thương nghiêm trọng.
Sau khi đọc hết một lượt số tài liệu kia, Cố Khang Dật trầm ngâm ngồi suy nghĩ, ngón tay thon dài gõ gõ xuống mặt bàn gỗ.
“Đây rốt cuộc là vô tình hay có gì ẩn khuất đằng sau?”
Ở Dao Uyển, xe chở Cố Tư Bạch và Quân Dao cũng đã tới từ lâu, mặc dù Cố Tư Bạch không ở đây nhưng biệt thự vẫn có rất nhiều người làm, nhà cửa được lau dọn hàng ngày, cây cối hoa cỏ cũng được chăm sóc thường xuyên.
Quân Dao nhìn hàng trúc được trồng thẳng tắp bên lối đi rải sỏi, trông vô cùng thích mắt.
Biệt thự lấy hai tông màu trắng – xanh làm chủ.
Cây cối xanh mát mắt, tường sơn màu trắng, nhìn vào có cảm giác tao nhã, dễ chịu..