Có Thể Chứng Minh, Tôi Thích Em

Chương 5: Tiết học thứ năm

Edit: Sherry

Beta: $herry

Sau khi xử lý ổn thỏa, lúc Chu Hạm Đạm ra khỏi nhà vệ sinh tất cả các lớp cũng đã tan học, học sinh tản đi bốn phía, cười đùa liên tục, bước chân xoàn xoạt qua lại không ngớt trên hành lang.

Tề Gia Giai chờ ở bên ngoài, đưa áo dệt kim hở cổ cho cô.

Chu Hạm Đạm nhận lấy, không khoác trên vai, cũng không có thắt vào lưng làm vật che chắn, chỉ lôi Tề Gia Giai ra đứng phía sau mình, động tác mất tự nhiên mà đi xuống lầu.

Một trước một sau, tư thế rập khuôn đi về hướng nhà để xe.

"Sao cậu không mặc vào?" Tề Gia Giai tò mò hỏi.

Khuôn mặt của Chu Hạm Đạm vẫn còn nóng, nói: "...Sợ làm dơ."

"Lâm Lâm cũng đâu có ngại bẩn, cậu còn ngại bản thân bẩn gì chứ?" Tề Gia Giai không thể hiểu nổi.

Chu Hạm Đạm không lên tiếng, thời kì sinh lý vốn là chuyện riêng tư của con gái lại bị "giáo viên nam" phát hiện, quá là xấu hổ đi. Dù cho sau đó anh có săn sóc rất chu đáo cũng không thể ngăn cản ý định chui xuống đất của cô, không biết sau này phải đối mặt với anh thế nào đây.

Trong lòng, đến giờ vẫn cứ mãi bối rối, không biết phải làm sao.

Ngồi lên xe đạp, Chu Hạm Đạm không nhịn được mà nhỏ giọng oán trách một câu: "Tại sao đã cho mượn rồi mà còn đem tờ giấy kẹp ở trong sách chứ."

Tề Gia Giai cũng rất vô tội: "Làm sao tớ biết được? Điền Điềm kẹp đấy, cậu đi mà hỏi cô ấy, tớ có thể rút được băng vệ sinh ra là đã cố gắng lắm rồi."

"Ôi thật mất mặt." Chu Hạm Đạm liếc nhìn cái áo dệt kim hở cổ ở trong giỏ xe, khóc không ra nước mắt.

"Cậu chỉ nghĩ đến sự xấu hổ của bản thân thôi sao, " Tề Gia Giai không cách nào hiểu được trong não cô có gì: "Không cảm nhận được sự chu đáo tỉ mỉ của Lâm Lâm à, đã để tan học sớm lại còn đặc biệt đưa áo khoác cho, trong tiểu thuyết cũng không có ghi đến như vậy đâu."

"Tớ thật sự... tình nguyện không để thầy ấy biết."

"Tớ tình nguyện "máu nhuộm Trường Giang" trước mặt thầy ấy đây."

Chu Hạm Đạm: "..."

Không còn lời nào để nói.

***

Về đến nhà, Chu Hạm Đạm đi tắm rửa, thay đồ ngủ thoáng mát, cảm giác dính dớp toàn thân cuối cùng cũng đã giảm bớt.

Lúc ôm quần áo đi giặt, cô liếc mắt về cái áo dệt kim hở cổ treo trên ghế dựa.

Ngừng lại một lát, Chu Hạm Đạm lui về hai bước, đem theo nó ra ban công.

Trên đường đi cô còn lục tìm nhãn hiệu bên trong, cẩn thận nhìn xem, chất liệu là lông dê, thảo nào xúc cảm mềm mại như vậy, mỏng như vậy, rửa qua một chút nước là được rồi, nhất định không được vò chà làm xuất hiện vết nhăn.

Nhẹ nhàng nâng niu như đồ dễ vỡ, ngâm xong, Chu Hạm Đạm còn chọn lấy chai nước xả tốt nhất trong nhà cẩn thận từng li từng tí đổ vào...

Mẹ đang ở phòng ngủ xem phim cổ trang, nghe thấy tiếng nước, liền mang dép lê ra xem.

Nghe thấy tiếng động, Chu Hạm Đạm không hiểu sao lại có tật giật mình, cuống quít đem quần áo ấn vào đáy chậu, phốc một tiếng, nước văng ra khắp nơi, có giọt còn văng lên mắt cô, cay mắt làm cô không mở ra được.

"Con đang làm gì thế?" Cũng may mẹ chưa đến gần, chỉ thấy một bóng người ngồi xổm.

"Giặt quần áo! Cái kia của con đến..." Chu Hạm Đạm đáp, dùng bàn tay khô ráo lau lung tung lên mắt trái đang đau đớn.

"Để mẹ giặt cho, con không cần làm bài tập à."

"Không cần! Con làm xong ở trường rồi!" Tim Chu Hạm Đạm đập nhanh, vội vàng từ chối: "Con cũng sắp giặt xong rồi."

"Được rồi, " mẹ không tiếp tục truy hỏi, " Con nghỉ ngơi sớm đi."

"Vâng."

Cái bóng biến mất, mẹ quay trở về phòng, cuối cùng bóng dáng cũng biến mất, Chu Hạm Đạm thả lỏng bả vai, thở ra một hơi.

Lời mẹ dặn dò vừa rồi, vẫn còn lưu lại bên tai.

"Nghỉ ngơi sớm đi."

Cùng một buổi tối, một giọng nam thanh trầm cũng từng ở trên đỉnh đầu cô, nói một câu không khác biệt lắm: Về nhà sớm đi, chú ý nghỉ ngơi.

Cái gì anh cũng biết hết rồi.

Màu đỏ ửng lại bốc lên hai má, cô dùng nước làm ướt mặt, thật nóng.

Ngực đập thùng thùng, giống như chỗ đó có một sân bóng rổ bí mật, náo động trái tim, a, cô lại ngượng cái gì chứ. Chu Hạm Đạm bưng chậu lên, chân đã có chút nhức mỏi, đổ nước ra, cô rũ hết bọt xà phòng trên cái áo xám mỏng, xả nước sạch sẽ.

***

Sau khi phơi tất cả quần áo lên, trở lại căn phòng của mình, đã là hơn mười một giờ.

Chu Hạm Đạm mở điều hòa cao lên một độ, chui vào chăn nhỏ, từ ống tay áo rút ra cái điện thoại.

Cô đang suy nghĩ, có nên nói với thầy Lâm một tiếng cám ơn.

Dù sao vào lúc tan học, cô chỉ đỏ mặt câm lặng, biểu hiện rất không lễ phép, xem ra có chút vô lễ.

Mở QQ ra, ảnh đại diện của thầy Lâm là một màu xám, tài khoản cũng không online, nhưng Chu Hạm Đạm vẫn cẩn thận cân nhắc chọn lọc từ ngữ:

"Thầy Lâm, cám ơn thầy. Áo khoác em sẽ mau chóng trả lại ngay!"

Từ "thầy" và "anh" hai cái đại từ nhân xưng kia, sau hồi lâu lưỡng lự, Chu Hạm Đạm quyết định chọn cái đầu.

Tin nhắn hiện lên, cũng có nghĩa là đã được gửi đi, bắt đầu thời gian chờ đợi buồn chán.

Chu Hạm Đạm nhìn chằm chằm khung chat, rất lâu sau, cũng không thấy trả lời.

Mí mắt cô dần dần thấp xuống.

Đêm nay, lần đầu tiên Chu Hạm Đạm không cẩn thận giấu điện thoại trước khi ngủ.

Cô cứ như vậy giữ di động trước ngực, đi vào mộng đẹp.

***

Bừng tỉnh dậy đã là sáng sớm, phía đông đã sáng, ánh nắng sớm mùa hạ, lén lút len vào khe hở giữa rèm cửa, cố gắng chiếu sáng thế giới này.

Ngón tay chạm vào một vật lạnh lẽo, tâm trí như được gió mát thổi vào, Chu Hạm Đạm nhanh chóng mở mắt, cầm lấy điện thoại mở giao diện QQ ra.

Khung chat trống rỗng bên trái đã xuất hiện nội dung mới.

Tin nhắn trả lời?

Chu Hạm Đạm chợt nghiêm túc ngồi lên xem, hai chữ, không sao.

Thật vừa đúng lúc, ngay hai phút trước.

Thầy Lâm cũng vừa rời giường này, so với cô cũng không chênh lệch lắm, cùng một buổi sáng. Chu Hạm Đạm không biết vì sao cười rộ lên, cô nhếch nhếch môi, tâm tình dâng cao như tiếng chim oanh hót ngoài cửa sổ.

Mẹ đến gõ cửa, gọi cô rời giường.

Chu Hạm Đạm giật mình, trong nháy mắt giấu di động trở vào chăn, cao giọng trả lời: "Con dậy rồi!"

Hôm nay là thời điểm gió bắt đầu thổi, nhiệt độ chuyển lạnh, gió thổi tung lá cây, hỗn loạn tản khắp mặt đường.

Chu Hạm Đạm giẫm bàn đạp, bánh xe lăn đi, đè bẹp bức tranh thiên nhiên này.

Tiết thứ ba là toán học, Lâm Uyên vừa vào cửa, nữ sinh liền đồng loạt nhỏ giọng kêu lên.

Bởi vì anh mặc áo sơ mi trắng, ống tay áo cẩn thận vén đến khuỷu tay, thanh tú như ánh trăng, làm mọi người nhớ tới một câu: "quân tử như ngọc, ôn nhuận nhi trạch"[1].

[1] ý chỉ người quân tử thanh cao, tôn quý như ngọc, ôn nhu như nước.

Anh khẽ cười, trong lòng biết rõ còn hỏi: "Các em kêu cái gì?"

"Thầy giáo soái quá a." Nam sinh ngược lại thay các nữ sinh trả lời.

Lâm Uyên bắt đầu giảng bài, Chu Hạm Đạm không chớp mắt nhìn anh, anh thật là đẹp trai a, cô bắt đầu tin, tin câu nói chắc chắn kia của Tề Gia Giai, "Nữ sinh toàn trường không ai không muốn cùng anh yêu đương".

Đêm qua cô mơ tới thầy Lâm, cái giấc mơ này quá kỳ lạ, hầu như không thể phân biệt thật giả, cô ngồi xổm trên ban công giặt cái áo dệt kim hở cổ màu xám giống hệt như tình cảnh tối hôm qua, thì đột nhiên, có người đàn ông gọi cô.

Cô quay đầu lại, thấy thầy Lâm ở trong phòng. Cô khiếp sợ không thôi, sững sờ nguyên tại chỗ, cả người nổi da gà.

"Em đang làm gì đó?" Anh hỏi.

Trong mơ cô lo sợ nghi hoặc đáp: "Giặt... Giặt quần áo."

Người đàn ông cúi xuống nở nụ cười: "Nghỉ ngơi sớm đi."

...

Đây là cái giấc mơ quái quỷ gì vậy!

Mộng xuân trong truyền thuyết sao?

Chẳng lẽ cô nảy sinh tình ý?

Sau khi tỉnh lại, tiếng tim đập nhanh cùng lồng ngực phập phồng, rất lâu sau cũng không ngừng lại được. Cô không thể quên được bộ dạng của anh trong mơ, so với hiện tại giống nhau y hệt, chẳng lẽ đầu óc của cô có vấn đề.

Giữa lúc đang si ngốc nhìn chằm chằm anh, người trên giảng đài bỗng thờ ơ quét mắt qua.

Bốn mắt nhìn nhau, như viên đạn phóng tới, kéo Chu Hạm Đạm như đang trong mộng tỉnh lại, trong nháy mắt trốn sau chồng sách xếp ngay đó.

Chu Hạm Đạm vùi đầu xuống, động cũng không dám động, cô cảm thấy mình đã bị ném vào một cái lồng hấp bánh bao rồi, mau đưa nắp cho cô đóng lại đi, bằng không những tâm tư xấu hổ kia sẽ như bánh bao nhân thịt lộ ra khắp nơi mất thôi.

Tầm mắt Lâm Uyên phóng ra xung quanh, đưa đến đâu là cả lớp giương cao cổ ngóng lên đến đó, đột nhiên, thấy một nơi cứ như bị búa tạ đè lên, luôn ẩn núp sau chồng sách.

Ánh mắt chuyển đến chỗ kia, người ngồi ở đó, cả buổi không hề ngoi đầu lên.

Lông mày anh nhíu lại, nghĩ đến hình dáng của học sinh ngồi ở vị trí kia, một lát sau, nhớ lại là ai, anh giống như bừng tỉnh lại, không khỏi cong môi lên, mặc dù chỉ thoáng qua trong chốc lát.