Lâm Lung vốn ngủ không yên bị tiếng ồn làm cho tỉnh dậy, chân trần chạy ra bên ngoài lại không biết tiếng ồn đến từ nơi nào khiến cho cậu sốt ruột tìm kiếm.
Ở một chỗ khác Triệu Tích Văn cũng vừa ngáp vừa đi ra khỏi phòng, mắng to: “Gì đấy, ai lại gọi sớm như vậy, vội đau đẻ hay sao?” Hắn hỗn độn đi đến sô pha, lười biếng cầm lấy điện thoại, thái độ cực kỳ xấu, “Alo! Tìm ai!”
Lâm Lung ngơ ngác nghiêng đầu, nhìn những động tác chậm chạp liên tiếp của hắn, không rõ hắn đang nói chuyện cùng với ai.
“A, thì ra là anh Ngọ Trí, ha ha ha, không phải, vì mới thức dậy nên bực bội mà thôi, ha ha ha…” Triệu Tích Văn lập tức đổi thành điệu bộ cợt nhả, “Anh trai em hả, có, anh đợi một chút…” Nói xong hắn lại nửa chết nửa sống lê đôi dép vào phòng Triệu Tích Diệp.
“Ô? Lung Lung còn đứng ở đây làm gì thế?” Hắn quay lại phòng khách bị Lâm Lung đang đứng sững ở đó làm cho giật cả mình.
“… Vừa rồi cái đó…” Lâm Lung chỉ chỉ về cái chỗ đặt điện thoại trên bàn trà.
Triệu Tích Văn bừng tỉnh vỗ vỗ trán, “À, quên dạy cho cậu. Đó gọi là điện thoại, có thể dùng để nói chuyện với người khác khi người ta không ở bên cạnh mình.”
Lâm Lung nhíu mày lại, biểu tình khó hiểu vô cùng phù hợp với bộ quần áo ngủ hình gấu Winnie the Pooh làm cho Triệu Tích Văn chịu không nổi mà xông lên nhéo cậu mấy cái, “Lung Lung, cậu đáng yêu chết đi được, ha ha ha.”
“Được lắm, sáng sớm đã ồn ào như thế.” Triệu Tích Diệp không biết từ lúc nào đã thay áo quần chỉnh tề đứng ở phòng khách.
Lâm Lung âm thầm phát hiện, thì ra gia đình họ Triệu ai vừa rời giường cũng bực bội như vậy, không phải chỉ có mình Tích Văn.
“Anh, có chuyện gì vậy?” Triệu Tích Văn đã hoàn toàn thanh tỉnh xoay sang hỏi hắn.
Triệu Tích Diệp nhặt cái kính bị rơi xuống đất lên đeo vào, “Công ty có một số việc, cũng là do đám người Mỹ chết tiệt kia.” Hắn đột nhiên nhớ tới điều gì đó, lại quay đầu, “Tích Văn, hôm nay em ở nhà chăm sóc tốt cho Lâm Lung, anh có lẽ tới khuya mới về được.”
“Tuân… lệnh…” Bướng bỉnh kéo dài âm điệu, Triệu Tích Văn vì có thể được ở nhà cùng Lâm Lung mà vui vẻ không ngừng.
“Ngươi phải xuất môn sao?” Lâm Lung trầm mặc đã lâu rốt cục cũng mở miệng, biểu tình nhìn như thế nào cũng giống hệt một nàng dâu nhỏ lưu luyến không rời.
Triệu Tích Diệp nhìn cậu, ánh mắt trở nên nhu hòa, “Đúng vậy, hôm nay có một chút việc quan trọng.” Hắn do dự vươn tay, cuối cùng vẫn là cưng chiều mà vỗ vỗ hai má Lâm Lung, “Đừng để cho Tích Văn khi dễ em.”
Lâm Lung còn chưa kịp trả lời, từ sô pha đã truyền đến một tiếng kêu gào thảm thiết, bật ra từ cái tên Triệu Tích Văn luôn sợ thiên hạ chưa đủ loạn khiến người ta nổi cả da gà, “Chịu không nổi! Anh à anh như vậy em thật sự chịu không nổi! Muốn nôn quá… Oa ha ha ha…”
Triệu Tích Diệp bị hắn chọc quê thẹn quá hóa giận, trưng ra bộ mặt hung thần ác sát nhìn hắn rống lên, “Thằng chết tiệt mày ở đó chờ tao về xử lý!” Sau đó hắn ngay lập tức bước ra khỏi nhà.
“Tích Văn, vì sao hắn lại tức giận như vậy?” Lâm Lung lo lắng quay đầu hỏi.
Triệu Tích Văn vô tư phất tay, “Đừng để ý anh ấy, chúng ta làm việc của chúng ta.”, nói xong hắn chạy vào phòng anh hắn cầm ra chiếc điện thoại vô tuyến lúc nãy.
“Đến đây, tôi dạy cho cậu cách ‘gọi điện thoại’.”
Lâm Lung cầm lấy thứ cứng rắn được nhét vào trong tay, lại nghe hắn tiếp tục nói: “Đợi lát nữa nếu nó kêu lên, cậu ấn vào nút này rồi áp vào bên cạnh lỗ tai nha.”
Giải thích xong Triệu Tích Văn hào hứng cầm lấy di động, gọi vào số điện thoại nhà mình.
Nhìn vào hàm ý trong mắt hắn, Lâm Lung ngoan ngoãn cầm lên, lại không nghe thấy cái gì.
“Thế nào, được chưa?” Triệu Tích Văn bất đắc dĩ sửa lại cho cậu cách cầm đúng, sau đó bỏ chạy vào trong bếp, “Alo alo, tiểu Lung Lung, cậu có nghe tôi nói gì không?”
“Ưm, nghe thấy được, nhưng mà, ngươi đang ở đâu thế?” Lâm Lung giơ điện thoại nhìn ngó xung quanh.
“Ha ha ha, thật thần kì đúng không!” Lúc này Triệu Tích Văn mới nghênh ngang bước ra.
“Thật sự không thể tin nổi.” Lâm Lung muốn biết thứ kỳ diệu như vậy làm sao để có thể chế tạo ra.
“Tiểu Lung Lung, cậu đến thời hiện đại này, những điều làm cậu kinh ngạc vẫn còn nhiều lắm. Nhưng mà đừng có lo lắng, tôi sẽ dạy tốt cho cậu!” Triệu Tích Văn vỗ ngực cam đoan.
Lâm Lung khó xử cúi đầu, huynh đệ nhà họ Triệu đối xử với cậu rất tốt, bọn họ không chỉ cho cậu ở nhờ, lại còn mua cho cậu rất nhiều thứ nọ thứ kia, tiền bạc lại chẳng để cậu nhúng tay vào, chính là, mẫu thân và đệ đệ ở nhà cũng đang rất cần cậu.
“Tích Văn, các ngươi đối xử với ta tốt như vậy, thật sự làm cho ta luyến tiếc không muốn rời khỏi nơi này. Nhưng mà mẫu thân ta vẫn đang rất cần ta, nếu không có ta, bệnh của đệ đệ sẽ không có tiền để chữa trị, cho nên, ta muốn nhanh chóng…”
Triệu Tích Văn trợn to hai mắt, lúc này hắn mới nhận ra mà mình và anh trai vẫn chưa từng hỏi qua thân thế của Lâm Lung.
Nghe được Lâm Lung kể lại cho mình toàn bộ câu chuyện, hắn không khỏi oán hận chửi rủa chế độ xã hội thời phong kiến, “Mẹ nó, cái nhà họ Tịch chó chết kia, cứ như vậy lợi dụng quyền thế mà bức ép dân chúng!”
Thấy Triệu Tích Văn kịch liệt oán giận, Lâm Lung cũng không hề than lấy một tiếng. Mẫu thân từng nói chuyện này hết thảy đều là do số mệnh, mà con người thì không bao giờ có thể đấu tranh cùng vận mệnh.
“Nói như vậy, tôi lại càng không thể thả cậu về cái thời đại chó chết kia được!” Triệu Tích Văn ôm chặt lấy cậu, “Tôi không thể trơ mắt nhìn cậu quay về để cho hắn chà đạp!”
Lâm Lung lộ ra nụ cười trấn an, “Không có việc gì, ta trước mắt vẫn còn ở đây, ngươi đừng lo lắng nhiều như vậy. Có về được hay không bây giờ vẫn còn chưa thể nói trước…” Câu nói cuối cùng tựa như tự lẩm bẩm một mình.
“Không được, tôi làm sao có thể để cậu quay về dâng đêm đầu tiên cho cái tên ác bá kia, có cho thì cũng phải cho anh trai của tôi!”
Lâm Lung đỏ mặt, có chút lắp bắp: “Tích Văn… Ngươi… Đang nói cái gì vậy… Ta với anh của ngươi…”
“Tiểu Lung Lung,” Triệu Tích Văn đột nhiên trở nên nghiêm túc nhìn cậu, “Nếu cậu không thích anh trai tôi, cứ nói cho hắn biết sớm một chút. Nói thật, tôi sợ lần này là hắn đã thật sự rơi vào lưới tình rồi, tôi chưa từng thấy hắn đối xử cưng chiều như thế với người bạn gái nào như với cậu cả.”
“Bạn… gái?” Lâm Lung còn chưa hiểu hắn đang nói đến cái gì.
“Nghĩa là tình nhân ấy.”
“Hắn… từng có rất nhiều… sao?” Lâm Lung đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.
“… Dù sao cũng không tính là ít… Nhưng mà anh ấy không thực sự yêu thương bọn họ, cho nên người đàn ông như vậy nếu đã yêu nghiêm túc thì sẽ rất đáng sợ.”
Lâm Lung theo thói quen nắm áo, nhẹ nhàng gật gật đầu, “Ta… hiểu được.”
Mặc dù ở thời nhà Minh vấn đề nam sắc cũng không phải là chuyện đáng xấu hổ gì, ngược lại, những người nhà giàu thường thu mua nam sủng về để thể hiện rằng mình là người có tiền. Nhưng mà, đến hiện đại, Lâm Lung không biết nếu nam nhân cùng nam nhân thân mật có thể được người khác chấp nhận hay không, huống hồ mình cũng không phải là người của thời đại này, sớm muộn gì cũng có ngày phải quay trở về.
Cậu không thể mở lòng được, nếu bây giờ cậu yêu ai, ngày sau khi cậu bị Tịch Phong xâm phạm sẽ làm cho người đó cực kỳ đau khổ, cậu sợ rằng hắn sẽ sụp đổ mất.