Cố Sự

Chương 1: 1 Thư Sinh Dạy Học


Tinh Mang Đại Lục, Năm 796 Đông Ngô Đại Đế
Hắc Hà Thôn quanh năm băng tuyết kéo dài, nhưng thôn dân ở đây sinh cơ luôn dào dạt, thanh niên trai trán hằng ngày đi săn, phụ nữ làm việc đồng án, trẻ em một số thì đi học một số khác thì lại ở nhà phụ giúp cha mẹ.

Ở xa một chút trên ngọn núi nhỏ Kỳ Liên Sơn ở đó đang có một thư sinh dạy học, nhìn thư sinh này không quá 20 nhưng được các thôn dân ở đây gọi là Tiên Sinh chứng tỏ học thức của thư sinh này rất tốt.

Hằng ngày ở đây rất lạnh nên đám học sinh thường mang rất nhiều quần áo do Yêu Thú tạo thành.

Nhìn khung cảnh này Trường An hắn lại mỉm cười cảm thấy cuộc sống mấy năm nay của hắn thật tốt đẹp hơn trước kia rất nhiều, kể ra hắn cũng không phải người ở thôn Hắc Hà này, hắn từ một nơi rất xa đi đến đây làm nghề dạy học.

Nói về cuộc đời hắn nói dài cũng không dài nói ngắn cũng không ngắn, có thể nói hắn tồn tại trên thế thời này đã vô tận tuyết nguyệt, hắn thậm chí còn không biết mình sống bao lâu, hắn chỉ biết mình trước đây là một tên Tu Sĩ.

Hắn đi qua vô số thế giới, vô số đại lục, có người thành tựu Tiên Đế, có người thành tựu Nhất Phương Cự Đại Thiên Tôn, hắn từng gặp rất nhiều người, gặp vô số Yêu Ma Qủy Quái, gặp Long Tộc Long Chí Tôn, Gặp Yêu Đế Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Nhưng đó cũng đã là chuyện rất lâu về trước, hắn hiện tại chỉ muốn dạy thật tốt đám hài tử hắn vừa nhận ở thôn Hắc Hà này, mấy năm nay hắn ở đây thoải mái vô lo vô nghĩ, hằng ngày một nồi cháo nhỏ cùng Tiểu Hắc nhà hắn sống qua ngày.

Tiểu Hắc là một chú chó nhỏ, năm đó hắn đi ngang qua Nhân Gian gặp Tiểu Hắc đang hấp hối hắn tiện tay mang theo Tiểu Hắc sống qua ngày, Tiểu Hắc lai lịch cũng không nhỏ, năm đó nó là Yêu giới Yêu Hoàng Hắc Hoàng, thanh danh truyền xa khắp nơi ở Lục Giới
Năm đó Tiểu Hắc độ kiếp Yêu Tôn thất bại, một thân trọng thương lại gặp kẻ thù tập kích chạy ra khỏi Yêu Giới, kiệt lực mà nằm tại Đông Hoàng Thành ở Nhân Gian, may mắn gặp Trường An đi ngang qua nơi này nên dẫn Tiểu Hắc theo tới tận bây giờ.

Nói đến Lục giới gồm Tiên Giới, Ma Giới, Mộc Giới, Hoa Giới, Yêu Giới, Nhân Gian.


Cảnh Giới tu luyện ở từng thế giới cũng khác biệt chỉ có Tiên Giới và Mộc Giới là giống nhau, Trường An hắn từng là Tu Sĩ ở Mộc Giới, hiện tại hắn đang sống ở Nhân Gian cũng là Tinh Mang Đại Lục hiện nay, hắn đang trầm ngâm suy nghĩ về chuyện của trước kia.

"Tiên Sinh, Tiên Sinh người làm sao lại thất thần, người giảng sách chúng ta nghe không hiểu ?".

Tiểu Hỏa Tử mở miệng hỏi.

Hắn cũng không nghĩ bản thân lại thất thần vội đáp: Xin lỗi Tiểu Hỏa Tử ta nhớ về chuyện trước kia một chút.

Tiểu Hỏa Tử nhìn hắn nghi hoặc rồi trả lời: Tiên sinh trước kia người chưa từng như vậy, có chuyện gì thú vị sao ?.

Hắn khép quyển sách trên tay, hắn nhìn một đám Hài Tử trước mắt có chán nãn có hăng hái có mệt mỏi: "Đám tiểu tử các người đọc sách thì lười, chuyện của người khác thì lúc nào cũng hăng hái" Hắn mở miệng mắng.

Đám hài tử nghe vậy chột dạ không dám nói gì nữa, nhìn hắn trên tay lại mở ra sách đành ảo não tiếp tục đọc sách.

Đại đạo cốt để biết phát huy đức sáng đức tốt đẹp của con người, bỏ ác làm thiện.

Phải kiên định chí hướng Đám hài tử văng vách đọc theo, hắn đang dạy đám hài tử một quyển Thánh Kinh
Học làm người bỏ ác theo thiện cải tà quy chánh, nhưng thật ra đám hài tử cũng không để ý đến chuyện đó bọn chúng chỉ cần biết chữ là tốt rồi.

Sống ở cái nơi nghèo đói này, hằng ngày phải lo từng miếng ăn, miếng mặc lấy đâu ra thời gian làm việc ác, làm việc thiện mà cải tà quy chánh,nhưng hắn vẫn dạy các Hài Tử này về cách làm người, để sau này không làm ra những chuyện thương thiên hại lý, không làm ra nhưng việc bất trung bất nghĩa.


Trời cũng đã đến trưa cũng đã tới lúc tan học đám hài tử hăng hái cất gọn sách mang về, Phụ Thân của Tiểu Hỏa Tử đến đón hắn tiện tay mang cho Trường An một ít thịt sáng nay mới săn từ bên ngoài Thiên Phong Sơn, Phụ Thân của Tiểu Hỏa Tử là một Võ Giả tu vi cũng không kém ở trong Hắc Hà Thôn.

"Tiên Sinh hôm nay ta cùng các huynh đệ ra ngoài đi săn, săn được một đầu Mang Ngưu cảm thấy Tiên Sinh chưa từng ăn thịt Yêu Thú nên đem đến cho Tiên Sinh một ít" A Đại tay cầm một ít thịt Mang Ngưu để lên bàn trà ở giữa sân nói.

"Đa tạ A Đại huynh đệ, hôm nay ta cùng Tiểu Hắc có lộc ăn ha ha ".

A Đại nhìn nhắn mỉm cười đáp: "Tiên Sinh không có gì một chút lòng thành của huynh đệ chúng ta ".

Hắn nhìn A Đại mỉm cười cảm thấy thôn dân ở đây thật tốt, có thứ gì ngon đều chia cho hắn một ít: "Tiểu Hỏa Tử Phụ Thân ngươi đến đón ngươi".

Tiểu Hỏa Tử từ trong phòng học đang nói chuyện trên trời dưới đất với một đám huynh đệ của mình nghe thấy tiếng của hắn "A, Phụ Thân ta tới ta đi về trước ngày mai lại gặp".

"Được ngươi về trước ngày mai gặp lại!".

Tiểu Hỏa Tử chạy ra bên ngoài thấy Phụ Thân của mình và Tiên Sinh
"Phụ Thân ngươi tới !".

A Đại thấy con trai của mình từ phòng học chạy ra hớt ha hới hãi nhìn thấy hắn: "Tiểu tử ngươi làm gì, chạy nhanh như vậy, theo ta đi về".


"Chào Tiên Sinh".

A Đại cùng Tiểu Hỏa Tử chào hắn rồi liền xuống núi trở về Hắc Hà Thôn.

Hắn quay người đi vào phòng học gặp một đám hài tử đang đùa giỡn, hắn lấy nhánh trúc ở bên cạnh gõ vào bàn: "Trật tự trật tự các ngươi còn không mau đi về, trời đã giữa trưa sắp đến giờ cơm, còn không mau về nhà Phụ Thân, Nương của các ngươi bèn lo lắng".

Một đám tiểu hài tử nhìn hắn rồi vội vội vàng vàng, lấy sách vỡ của mình chạy theo A Đại cùng Tiểu Hỏa Tử xuống núi.

Hắn nhìn ở bên góc nhà Tiểu Hắc còn đang ngáy ngủ "Tiểu Hắc dậy chuẩn bị củi lửa, chúng ta hôm nay có thịt ăn!".

Hắn lay hoay chạy vào trong nhà tranh của mình lấy ra một cái nồi nhỏ, lại thêm một ít linh mễ, chạy ra ngoài đã thấy Tiểu Hắc nhóm xong củi lửa chỉ đợi hắn nấu cơm, hắn đem cơm để lên bếp lửa, lại lấy số thịt ban nãy mà A Đại mang cho hắn, cắt lấy một ít cho xiên thành hai xâu trực tiếp nướng trên bếp lửa, bữa cơm của hắn và Tiểu Hắc cũng chỉ đơn giản như thế mà thôi.

Cả hai ăn cơm xong mỗi người một góc, Tiểu Hắc lại nằm tiếp trước của nhà mà giữ nhà, hắn nhẹ nhàng pha một tách trà nằm trên chiếc ghế mua ở Hắc Hà Thôn từ từ đọc sách, nhâm nhi ly trà.

Chớp mắt một cái đã qua một đêm, một ngày mới lại đến, hắn ngủ dậy gọi Tiểu Hắc dậy chuẩn bị cùi lửa nấu bữa sáng, cơm hôm nay cũng như ngày hôm qua không khác là mấy, cả hai ăn một hồi lâu cũng đã sắp đến giờ dạy học, hắn chuẩn bị sách vỡ cho ngày hôm nay, nhìn ra ngoài cửa cũng đã thấy có vài hài tử đến đây từ sớm.

Đợi một lúc một đám hài tử liền đến đông đủ: "Chào Tiên Sinh buổi sáng!".

Hắn nhìn đám hài tử mỉm cười "Chào buổi sáng, các ngươi mau ngồi ngay ngắn vào bàn hôm nay chúng ta lại học Thánh Kinh!".

Đám hài tử sáng sớm khuôn mặt của đứa nào cũng phấn chấn, lấy sách trong trong tay ra bắt đầu đọc theo hắn, hắn mỉm cười vui vẻ nhìn đám hài tử rồi bắt đầu dạy chúng viết chữ giảng về đạo lý làm người, thoán một chút cũng đã gần trưa sắp đến giờ kết thúc buổi học.

"Hôm nay đến đây thôi, các ngươi chơi đùa đi!".


Tiểu Hỏa Tử thấy vậy bèn đứng lên nhìn hắn mở miệng hỏi: "Tiên Sinh, Tiên Sinh người học thức uyên thâm, nghe nói người đi rất nhiều nơi, gặp rất nhiều người, Tiên Sinh có thể kể cho chúng ta nghe chuyện bên ngoài thôn được không, chúng ta trước giờ chưa bao giờ nghe về thế giới bên ngoài ? ".

Hắn nhìn Tiểu Hỏa Tử một hồi lâu liền đáp: "Tiểu Hỏa Tử ngươi muốn nghe về chuyện gì, ta không rành về thế giới bên ngoài cho lắm?".

Tiểu Hỏa Tử thấy thế liền hỏi: "Tiên Sinh trên đời này có Tiên Nhân sao, Tiên Nhân mạnh hơn Võ Giả hay không, Tiên Nhân có thể trường sinh bất tử hay sao, ta nghe Phụ Thân ta nói Tiên Nhân rất mạnh nhảy một cái liền đi 10 ngàn dặm, có thật hay không Tiên Sinh ?".

Hắn nghe Tiểu Hỏa Tử hỏi liền suy nghĩ một chút hắn không trả lời, cũng không nói gì chỉ im lặng một hồi rất lâu liền nói.

"Tiên Nhân xác thật rất mạnh, nhưng Tiên Nhân cũng không phải Trường Sinh, Tiên Nhân cũng có đau khổ, buồn phiền, làm một Phàm Nhân không tốt sao ?".

Tiểu Hỏa Tử nghe vậy liền không đồng ý nói: "Tiên Sinh Phàm Nhân có gì tốt không phải giống như Phụ Thân ta hằng ngày vất vả kiếm sống sao, Nương ta ôm đau bệnh tất quấn thân, sống hết một đời lặng lẽ chết già không phải như vậy rất vô vị hay sao , Tiên Sinh nếu có cơ hội thành Tiên ta liền làm Tiên Nhân".

Nhìn thấy hắn không trả lời Tiểu Hỏa Tử tiếp tục hỏi: "Tiên Sinh người kể cho chúng ta nghe về Tiên Nhân có được hay không , các huynh đệ chúng ta cũng muốn nghe một chút về Tiên Nhân, bọn ta không thể thành Tiên nghe về bọn họ một chút cũng được mà Tiên Sinh".

Nghe Tiểu Hỏa Tử hỏi như vậy hắn liền lắc đầu, nhìn đám Hài Tử liền trả lời: "Được rồi được rồi, kể liền kể, không kể cho các ngươi, bọn ngươi lại không buôn tha cho ta! ".

"Hoan hô Tiên Sinh, hoan hô Tiên Sinh!" Đám hài tử nghe hắn trả lời liền vui mừng ngồi ngay ngắn chuẩn bị nghe hắn kể chuyện về Tiên Nhân, đứa nào đứa nấy đều vui vẻ, thoải mái, tập trung nhìn hắn.

Hắn nhìn đám hài tử liền bắt đầu giảng về cố sự "Các ngươi muốn nghe ta liền kể cho các ngươi nghe về người này, hắn gọi Vân Mộc Đại Đế!".

.