Kỳ Mặc sau khi đưa Thương Huyền về liền đặt hắn lên giường. Cho dù huyệt đạo bị phong bế, không thể động đậy nhưng hắn vẫn rất tỉnh táo.
Thương Huyền chỉ nghĩ rằng, hắc yêu hồ sao có thể có hứng thú với một đạo sĩ như hắn, lúc nãy trêu chọc chỉ là muốn làm cho hắn mất mặt mà thôi, trăm phương nghìn kế đưa hắn trở về, chắc chắn là có mục đích khác. Chỉ là hắn không nghĩ ra được đạo sĩ thì có thể có giá trị gì với yêu hồ?
Còn nữa, kiếm Thanh Vân vì sao lại không gây ra bất kì thương tổn nào cho hắc yêu hồ? Chẳng lẽ kiếm Thanh Vân này đã mất đi công hiệu? Hay là bản thân kiếm Thanh Vân có chút hạn chế? Kiếm Thanh Vân là tín vật nổi tiếng tương truyền đại diện cho phái Thanh Vân, trảm yêu trừ ma tất cả đều thuận lợi, chưa từng nghe trưởng lão hoặc sư tôn nói kiếm Thanh Vân cũng sẽ có lúc mất hiệu lực……
Kỳ Mặc rót đầy hai chén rượu hợp cẩn quay người lại, liền thấy Thương Huyền nghiêng mặt nhíu mày trầm tư, căn bản không phát hiện ra sự khác biệt của tẩm phòng. Y đã dặn Bích Ngọc khéo tay trang trí tẩm phòng thành tân phòng, kết quả lại không biết tâm trí Thương Huyền bay đến nơi đâu.
Kỳ Mặc kéo Thương Huyền qua, vòng tay mình qua tay hắn, uống cạn rượu trong chén, lại nhét một chén rượu khác vào tay Thương Huyền, nắm lấy tay hắn, đưa rượu gần đến miệng hắn, đổ thẳng vào. Tận đến khi rượu tràn vào miệng, Thương Huyền mới hồi thần mà hỏi.
“Làm gì vậy?”
Giọng nói của hắn nhiễm men rượu, khàn khàn thêm vài phần quyến rũ, bởi vì sặc nên hai mắt hơi nheo lại, ngập nước, vô cùng phong tình, đã nhiều năm không uống rượu nên cơ thể cũng không chịu nổi mà khiến cho gương mặt ửng hồng lên. Kỳ Mặc nuốt nuốt nước miếng, đặt chén rượu xuống, nắm lấy cằm Thương Huyền, hôn xuống môi hắn.
Thương Huyền sửng sốt một lát mới phản ứng lại, hung hăng cắn xuống cái lưỡi đang càn quấy trong miệng mình. Kỳ Mặc lập tức rụt lưỡi lại, chống lại ánh mắt sắc bén như chất vấn của Thương Huyền, mặt đầy vẻ vô tội, tựa như việc y làm vừa nãy là thiên kinh địa nghĩa.
“Ngươi làm gì vậy?”
“Nương tử, chúng ta đã bái đường, uống rượu hợp cẩn giao bôi, đến lúc động phòng rồi nha! Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng, nương tử chúng ta tuyệt đối không nên lãng phí.”
Dứt lời, Kỳ Mặc liền áp người, đè Thương Huyền xuống giường, giơ tay cởi xiêm y của hắn.
“Cái gì? Ta với ngươi đâu thực sự thành thân!”
Kỳ Mặc dừng động tác lại, nhìn hắn thật sâu, sau đó đứng lên, đi đến bên giá sách, lấy ra một quyển sách cũ nát, lật đến một trang trong đó, đưa tới trước mặt Thương Huyền.
“Đây là ‘Lục giới thông điển’, tức là luật pháp thông hành trong sáu giới. Ngươi xem phần nhân duyên, chương kết hôn, điều thứ nhất: ‘nếu đã hoàn thành nghi thức bái đường hoặc các nghi lễ thành hôn khác, thành thân sẽ có hiệu lực. Bị ép buộc, hiếp bức, bị khống chế bởi thuật pháp hoặc các phương thức khác, khiến cho một bên không thể tự quyết định mà hoàn thành nghi lễ thành thân, thành thân sẽ không có hiệu lực’ Ta đâu có dùng phương thức nào bắt ép ngươi đâu, là tự bản thân ngươi quyết định muốn bái đường với ta không phải sao? Đây chính là ‘Lục giới thông điển’, cũng áp dụng cho Nhân Giới.”
Thương Huyền trừng Kỳ Mặc, chỉ sợ hắc hồ này đã cẩn thận tính kế từ trước, y biết hắn sẽ thay thiên kim họ Hoàng bái đường để tróc nã y, y liền tương kế tựu kế bẫy lại hắn.
Cứ như không thấy được ánh mắt muốn giết người của Thương Huyền, Kỳ Mặc cười hì hì, ngón tay chỉ xuống điều thứ hai.
“Còn nữa nha, phần nhân duyên, chương kết hôn, điều thứ hai: ‘nếu như đã kết hôn, người thành thân phải có nghĩa vụ đồng sàng cộng chẩm.’ Ta chỉ là tuân theo ‘Lục giới thông điển’ mà thôi.
(TNS: Đồng sàng cộng chẩm: Chung chăn chung gối, Đầu ấp tay gối)
Kỳ Mặc ném luật điển sang một bên, hai tay dùng lực mạnh mà xé, ngay cả áo dài mặc bên trong và áo lót của Thương Huyền cũng bị xé thành giẻ rách, thân thể rắn chắc gầy gò liền lộ ra, đầu Kỳ Mặc bắt đầu nóng lên, hạ phúc càng trướng đau không thôi.
Thương Huyền buông tay tựa như nhắm mắt lại, Kỳ Mặc cúi đầu, dùng lưỡi liếm láp nơi nhũ hồng trên lồng ngực kia, liếm đến khi óng ánh nước. Thương Huyền nhíu mày, muốn quên cảm giác nóng ướt thô ráp đang không ngừng chạy loạn trong người hắn kia đi. Lúc này Kỳ Mặc cắn lên phần cơ trước ngực hắn, mày Thương Huyền nhíu càng chặt hơn, trước ngực truyền đến một cảm giác đau đớn kì lạ, hắn đáng lẽ phải cảm thấy ghê tởm mới đúng, vì sao…….
Kỳ Mặc cởi tiết khố của hắn ra, hai tay xoa nắn phân thân của hắn đến cứng lên, hắn thở dốc vì kinh ngạc, cúi đầu thở gấp, không biết nên đối mặt với khoái cảm xa lạ kia thế nào. Hắn mới chỉ qua nhược quán, nhiều năm nay say mê tu luyện kiếm pháp và đạo thuật, không hề có dục vọng, bởi vậy ngay cả tự xử cũng chưa từng, cũng sẽ không giống các sư huynh đệ khác, sau khi ngủ một đêm, sáng hôm sau liền tới thẳng phòng giặt đồ.
(TNS: Ngày xưa, con trai hai mươi tuổi thì làm lễ đội mũ, cho nên con trai mới hai mươi tuổi gọi là “nhược quán” 弱冠, chưa đến hai mươi tuổi gọi là “vị quán” 未冠.)
Chỗ đó dưới thân đang dần sưng to lên, Kỳ Mặc phát huy hết kỹ xảo dùng tay của mình mà lộng cao thấp, đối với phản ứng và vẻ mặt của Thương Huyền vô cùng vừa lòng. Xem ra Bảo nhi của y vẫn còn là một tờ giấy trắng tinh, vừa lúc tạo điều kiện cho y có thể điều giáo nhiều hơn không phải sao?
“Bắn, buông tay!”
Thương Huyền rốt cuộc mở to mắt, kêu to, một cảm giác ngưng tụ lên đến đỉnh muốn mạnh mẽ lao ra, thật giống với lúc đi tiểu.
“Bắn ra rồi.”
Thương Huyền cuối cùng là nhịn không được mà tiết ra, bạch trọc dính đầy hai tay Kỳ Mặc, càng làm cho hắn xấu hổ và giận dữ, đáng chết là, hắc yêu hồ kia còn, còn cho thứ đó vào miệng!
Kỳ Mặc liếm sạch dịch trắng trên tay, khuôn mặt tuấn tú vô cùng yêu dị, trong mắt lóe lên ngọn lửa cháy âm ỉ. Thương Huyền nhiều năm giữ mình trong sạch, tinh dịch tuy đặc lại không hề tanh hôi, tựa như mùi vị sạch sẽ trên người hắn. Mà càng sạch sẽ, y lại càng muốn làm cho hắn bị vấy bẩn; càng bình tĩnh, y lại càng muốn hung hăng lộng hắn đến khóc nức nở.
Kết thúc rồi sao?
Thương Huyền nhắm mắt lại, đột nhiên có thứ ẩm ướt chạm vào phía sau của hắn, trong lúc hắn chưa kịp phản ứng, một ngón tay của Kỳ Mặc đã chen vào trong.
“A!”
Một tay Kỳ Mặc cầm bình sứ nhỏ, tay kia chậm rãi khuếch trương nơi cấm địa tư mật kia, bởi vì chút nữa y muốn vào nơi kia, phải nới lỏng thật kĩ, chút nữa mới không kẹp chết y.
“Dừng tay……”
Ngón tay của hắc yêu hồ trong cơ thể càn quấy, y dùng cao xoa loạn lên ngón tay tiếp tục ấn vào một chỗ, tiếp theo lại cho thêm ngón thứ hai vào, ngón tay cong lại, chui vào bên trong càng sâu, tựa như muốn nới lỏng chỗ đó đến mức rộng nhất có thể.
Kỳ Mặc thấy có vẻ đã ổn, rút ngón tay ra, tiếp tục tư thế đứng bên mép giường, cởi tiết khố của mình ra, kéo hai chân vô lực mềm nhũn của Thương Huyền sang hai bên, hai tay chống xuống giường, nhét thẳng dương v*t cương cứng vào trong tiểu huyệt mà thúc.
“A!”
Thương Huyền kêu sợ hãi, Kỳ Mặc đã nhanh chóng bắt đầu thúc vào trong, tư thế đứng thẳng này làm cho y cắm vào rất tiện, động tác của y làm cho phần thịt bên trong bị thúc mạnh, khi dương v*t của y tiến vào nơi căng chặt bên trong kia, y đã bị cảm giác nóng bỏng ướt át kia làm cho điên cuồng.
“Hô…… Hô…… Nương tử ngươi thật chặt……”
“A…… A a…… ưm a……”
Hắc yêu hồ dùng cái thứ thô dài kia đâm vào trong hắn, không ngừng đỉnh lộng, thô lỗ chen vào trong cơ thể hắn rồi lại rút ra, nháy mắt lại bị lấp đầy rồi lại trở nên trống rỗng, sau đó lại lần nữa bị nhồi đầy, tiểu huyệt đằng sau vừa nóng vừa trướng, lúc căng lên, lúc giãn ra, làm hắn không tài nào xua đi được cảm giác đau đớn cùng khoái cảm ngập tràn đang xâm nhập thần trí hắn.
Cao nguyên bản dùng làm bôi trơn bị chảy ra khỏi cơ thể, hỗn hợp mồ hôi và dịch ruột non, làm cho chỗ giao hợp biến thành ẩm ướt, dinh dính. Kỳ Mặc nhờ thế, đẩy lại càng dễ dàng thông thuận, hai cái túi tinh đập mạnh vào mông Thương Huyền, lúc dùng lực rút ra cắm vào liền rung lên, bồm bộp kêu to, còn có thể nghe thấy tiếng nước nhóp nhép.
“Á…… a ưm…… A……”
Kỳ Mặc nghe thấy lại càng hăng say, dùng toàn lực càn quấy nội bích bên trong, eo chuyển động càng nhanh, y có cảm giác như đang chinh phục Thương Huyền, nhưng mới thế này còn chưa đủ, y đã thề sẽ hung hăng chơi hắn, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Kỳ Mặc tách hai cánh mông của Thương Huyền ra, để bản thân có thể tiến vào càng sâu, sau đó xoa nắn hai cánh mông, khiến cho nội bích ma sát càng chặt chẽ với côn th*t của y.
“Đừng mà! Đừng như vậy……” Ngữ điệu của Thương Huyền mang theo tiếng khóc, hắn có thể cảm giác được nhịp đập kinh người của vật kia, tựa như có một con quái vật đang chôn trong cơ thể hắn.
“Vì sao lại không muốn? Không phải là thoải mái lắm sao, khiến ngươi rất thích sao?” Kỳ Mặc cười tà hỏi, nụ cười mang theo chút ngoan lệ, hai tay tiếp tục ép hai cánh mông kia sang hai bên, để tiểu huyệt bao lấy y thật gắt gao.
“Ưm a…… a……”
Chơi cái mông đáng thương đã đủ, hai cánh mông trắng nõn đã lưu lại dấu tay đỏ hồng, Kỳ Mặc kéo hai đùi của Thương Huyền ra, tiếp tục dùng lực làm tiếp.
“A A A…… ô…… a…… a…… không……”
Thương Huyền khóc lớn thét to, sóng triều khoái cảm xa lạ đổ ập đến, hoàn toàn bị khống chế khiến cho hắn sợ hãi, cùng với thứ kia tựa hồ như muốn đâm thủng hắn, vật cứng kịch liệt ra vào trong cơ thể hắn, tất cả vượt quá giới hạn chịu đựng của hắn.
“Nương tử ngươi thật lợi hại, hậu đình thật thoải mái, còn co rút lại được nữa, thật là lanh lợi, bao trọn lấy vi phu rồi nha!”
Tốc độ đưa đẩy của Kỳ Mặc tăng lên càng nhanh, quy đầu đẩy tới tận chỗ sâu bên trong, ngọc trụ (JJ đấy) đằng trước của Thương Huyền lại lần nữa cứng lên, nội bích co rút lại càng thêm lợi hại, toàn thân thả lỏng, làn da trở nên ửng hồng, thở hổn hển, vẻ mặt vừa thống khổ lại vừa mãn nguyện.
“A…… a……không muốn…… muốn…… ưm……a……”
“Là không muốn? Hay là muốn đây? Hả?”
Tận tình thao tiểu huyệt của Thương Huyền, Kỳ Mặc có cảm giác thỏa mãn đến cực độ, nhìn đạo sĩ bình thường vẫn luôn thanh lãnh lại trở nên mềm nhũn ra, điên cuồng dưới thân y…… chậc, tư vị này quá tuyệt vời!
“Ưm a…… ô a a a……”
Thương Huyền rên lên một tiếng cao vút, tiểu huyệt đằng sau co rút đến cực hạn, hung hăng co rụt lại, Kỳ Mặc đưa đẩy thêm vài cái, cuối cùng bắn vào trong cơ thể hắn, mà Thương Huyền cuối cùng lại ngất đi. Kỳ Mặc có chút bất mãn, liếm liếm môi, tạm thời bỏ qua cho hắn vậy.