Xe vẫn chạy như bay, thân xe đảo đi đảo lại không ngớt. Độc Cô Ngọc ngồi ở trong xe bị lắc đi lắc lại một lát đã cảm thấy buồn ngủ rồi chàng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Thiếu nữ áo đen vẫn cứ tựa vào vai chàng chẳng nói chẳng rằng.
Không biết trải qua bao nhiêu lâu, thân xe bỗng rung động rất mạnh. Độc Cô Ngọc giật mình đến thót một cái, thức tỉnh ngay, vội mở mắt ra nhìn. Chàng rất ngạc nhiên vì chàng thấy nàng nọ đã phủ cái áo bào đen lên người mình lúc nào không hay. Còn nàng chỉ mặc một bộ quần áo võ trang mỏng manh và đang đưa mắt ngắm nhìn mình.
Chàng rất cảm động, đang định lên tiếng cảm ơn thì nàng nọ đã mỉm cười khẽ hỏi :
- Thế nào, ngủ có ngon giấc không?
Rất cảm động, Độc Cô Ngọc gật đầu đáp :
- Tại hạ mãi ngủ khiến cô nương bị lạnh như vậy, trong lòng thât áy náy không yên.
Nàng nọ tủm tỉm cười, chưa kịp trả lời thì xe ngựa bỗng ngừng lại, tiếp theo đó ông già cầm cương đã quát lớn :
- Ai đó?
Độc Cô Ngọc giật mình đến phắt một cái, đưa mắt nhìn nàng nọ. Không ngờ nàng ta vẫn ngồi yên, chỉ lắc đầu chứ không nói gì. Bên ngoài lại có giọng lạnh lùng nói :
- Với hạng tầm thường như ngươi chưa xứng hỏi danh hiệu của lão phu. Mau gọi hai đứa nhỏ ở trong xe ra đây trả lời đi.
Nghe giọng nói của người đó, Độc Cô Ngọc đã biết là ai. Máu trong người liền sôi sùng sục, buộc miệng thốt ra bốn tiếng như sau: Long Phan lệnh chủ. Chàng định vén màn nhảy ra thì bỗng thấy một chiếc tay mềm mại nắm lấy cổ tay phải của mình đồng thời có một luồng sức mạnh kỳ lạ khiến chàng không sao cử động được. Chàng giật mình kinh hãi vội quay đầu lại nhìn.
Thiếu nữ áo đen nhìn chàng khẽ lắc đầu và nói :
- Thiếu hiệp đừng có nóng nảy như thế. Nếu quả thật là y thì lại càng hay. Tôi đang lo ngại không biết đi đâu để tìm ra y. Thiếu hiệp hãy cứ ngồi yên ở đây, để tôi ra trả thù hộ cho.
Độc Cô Ngọc biết nàng ta sợ mình địch không nổi đối phương. Nhưng kẻ đại thù ở trước mặt thì cầm sao nổi lửa giận, nhưng khốn nỗi tay chàng bị nàng nọ cầm chặt, không sao cử động được.
Người lái xe lại giận dữ quát bảo :
- Cô nương của ta là người cao quý như thế, có bao giờ thèm tiếp những kẻ lạ mặt vô danh đâu. Nếu các hạ không tránh ra để cho xe của lão phu đi thì đừng có trách lão phu sẽ thất lễ đấy.
Lại có tiếng cười khẩy nổi lên và giọng lạnh lùng nói tiếp :
- Cao quý cái gì? Con nhỏ ơ trong mắt lão phu chỉ là một con bần tiện, dâm đãng...
- Câm mồm!
Người phu xe thét lớn, không cho đối phương nói càn thì lại có một người lên tiếng quát bảo :
- Lão quỷ này táo gan thật, dám ăn nói vô lễ với cô nương của chúng ta như thế?
ngươi không muốn sống nữa chắc, mau nộp mạng đi!
Thiếu nữ áo đen đột nhiên lên tiếng khẽ quát bảo :
- Quay trở lại. Các ngươi không được nói nhiều.
- Thuộc hạ xin tuân lệnh.
Chờ tên thủ hạ ấy rút lui về phía sau xe xong, nàng nọ vẫn ngồi yên ở trong xe mà hỏi vọng ra bên ngoài rằng :
- Có phải là Long Phan lệnh chủ đấy không?
Người ở bên ngoài vẫn cười khẩy và với giọng lạnh lùng đáp :
- Tiểu quỷ nhớ dai thật. Phải! lão phu là Long Phan lệnh chủ đây.
Nàng nọ lại hỏi tiếp :
- Người có biết ta là ai không?
- Ngày nọ, lão phu bị tiểu quỷ ngồi cạnh ngươi phá hỏng việc làm của lão phu, từ đó đến nay lão phu chưa hề rời khỏi Mân Tây nửa bước. Nhất cử nhất động của các ngươi thoát sao khỏi con mắt của lão phu?
Nghe thấy Long Phan lệnh chủ trả lời như vậy, nàng nọ cười khẩy hỏi tiếp :
- Ngươi đã biết bổn cô nương là ai rồi càng hay. Bổn cô nương hãy hỏi người câu này :
Sao bỗng dưng người lại xuất hiện ở nơi đây ngăn cản xe của bổn cô nương như thế làm chi?
Long Phan lệnh chủ cười khẩy đáp :
- Lão phu muốn hỏi con nhỏ ngươi lấy một vật này.
Ngẩn người ra giây lát, thiếu nữ mới hỏi lại :
- Có phải người muốn lấy chàng ta đây không?
Long Phan lệnh chủ cười the thé, đáp :
- Ngươi thông minh thật, chính lão phu muốn lấy được tình lang ở cạnh ngươi.
Độc Cô Ngọc nghe thấy Long Phan lệnh chủ nói như vậy, vừa xấu hổ vừa tức giận, không sao nhịn được, đang định dằng tay ra thì thiếu nữ nọ lại nhìn chàng lắc đầu và hỏi Long Phan lệnh chủ tiếp :
- Chàng ta đã là người yêu của bổn cô nương, ngươi còn muốn lấy làm chi?
- Tiểu quỷ này là kẻ thù của lão phu. Lão phu bắt được y sẽ có cách sử dụng riêng?
Sao, hai người âu yếm với nhau bấy nhiêu lâu mà y vẫn chưa nói chuyện ấy cho ngươi nghe hay sao?
- Tuy chàng chưa nhắc nhở chuyện đó cho bổn cô nương hay nhưng bổn cô nương biết chàng giận ngươi lắm, chỉ muốn nuốt chửng được mới cam tâm.
- Lẽ dĩ nhiên rồi. Nhưng lão phu đã có lời nói trước là y không muốn nhắc nhở chuyện đó cho ngươi hay thì ngươi cũng đừng có hỏi dò đến những chuyện của lão phu làm chi.
- Việc gì chứ việc này thì người cứ yên tâm. Hiện giờ bổn cô nương chưa muốn biết chuyện của các người vội. Một ngày kia nếu bổn cô nương muốn biết thì cũng không ai có thể giấu diếm nổi.
- Đó là việc của ngươi, không việc gì đến lão phu. Thôi, đừng có nói những chuyện thừa ấy nữa. Lão phu chỉ hỏi: ngươi có chịu trao y cho lão phu không?
- Có thể lắm!
Thấy nàng ta trả lời như vậy, Độc Cô Ngọc liền biến sắc mặt. Nhưng chàng chưa kịp nói thì nàng nọ đã liếc nhìn chàng một cách rất tình tứ rồi trả lời Long Phan lệnh chủ tiếp :
- Nếu ngươi muốn bắt được chàng đi thì ít nhất phải giết được năm người ở bên ngoài và cả bổn cô nương ở trong xe này nữa. Nếu người có thể làm được như vậy thì cứ tự tiện đem chàng đi.
Nghe thấy nàng ta nói như thế, Độc Cô Ngọc rất cảm động, vội dùng tay trái để lên chiếc tay của nàng nọ, khẽ nắm một cái. Nàng ta cũng liếc nhìn chàng một cái rất tình tứ, và từ từ tựa lưng vào người chàng. Lần này chàng không tránh ra, cứ để mặc cho nàng ta tựa vào.
Long Phan lệnh chủ ở bên ngoài lại cười khẩy nói tiếp :
- Ngươi đừng tưởng Tứ đại hộ pháp của ngươi là đã rất lợi hại. Đối với lão phu, chúng chỉ là bọn giá áo túi cơm, rất tầm thường.
Bên ngoài bỗng có mấy tiếng cười khẩy nổi lên. Thiếu nữ nọ vội bảo mấy người hộ pháp đó rằng :
- Các ngươi khỏi cần phải đếm xỉa tới y. Bổn cô nương sẽ có cách để các ngươi khỏi bực mình.
Trên đầu xe bỗng có tiếng người quát tháo như sấm động :
- Tuân lệnh! Thuộc hạ xin đa tạ cô nương.
Nàng nọ với giọng lạnh lùng nói tiếp :
- Người tự tin như vậy sao không dám thử thách đi?
Long Phan lệnh chủ ở bên ngoài xe cười khẩy đáp :
- Con nhãi đừng có nói khích lão phu. Nếu lão phu muốn giết chết các ngươi thật dễ như trở bàn tay.
Nàng áo đen vừa cười vừa đỡ lời :
- Hôm nay bổn cô nương muốn xem người giết người như trở bàn tay ra sao?
Long Phan lệnh chủ tức giận chịu không nổi, lạnh lùng nói tiếp :
- Con nhãi kia, ngươi có biết Long Phan lệnh chủ của bổn Lệnh chủ đã đưa ra là không bao giờ để cho một người nào sống sót không?
Thiếu nữ áo đen cười khì đáp :
- Bổn cô nương ngưỡng mộ oai danh của lão phu đã lâu, nhưng cái trò ấy chỉ có thể dọa nạt được những kẻ tầm thường nhút nhát như cấy thôi. Chứ gặp phải bổn cô nương thì lá cờ lệnh ấy không nghĩa lý gì hết.
- Con nhãi, ngươi dám tự tin như vậy ư?
- Tất nhiên, xưa nay bổn cô nương cũng không hề nói suông để dọa nạt ai hết!
Nàng vừa nói vừa đưa mắt liếc nhìn Độc Cô Ngọc một cách rất tình tứ.
Thấy thế Độc Cô Ngọc giật mình đến phắt một cái, trong lòng áy náy không yên.
Long Phan lệnh chủ cười giọng quái dị hỏi tiếp :
- Được! Bổn Lệnh chủ phải xét thử xem tài ba của ngươi cao thấp như thế nào?
Nhưng con nhãi kia, ngày hôm nay bổn Lệnh chủ hoặc giả mở lòng từ bi, không muốn tay dính máu tanh, ngươi nghĩ sao?
Nàng nọ ung dung đáp :
- Giản dị lắm! Nếu người không muốn tay dính máu tanh thì có một cách là tránh sang một bên để bổn cô nương đi qua. Sau này bổn cô nương cũng sẽ tìm kiếm người để gặp lại.
Long Phan lệnh chủ cười khì nói tiếp :
- Làm gì có chuyện giản dị như thế? Nói thật cho ngươi biết, lão phu cứ khoanh tay đứng yên cũng có cách làm cho ngươi phải ngoan ngoãn nộp thằng nhỏ kia cho lão phu.
Nàng nọ cũng cười khì và hỏi tiếp :
- Người đã tự tin như vậy sao không thử thách xem?
Long Phan lệnh chủ lầm lì đáp :
- Được lắm! Con nhãi kia! Nếu lão phu đoán không sai thì chắc tiểu quỷ ngồi cạnh ngươi vẫn chưa biết rõ lai lịch, tên tuổi và thân phận của ngươi đâu?
Nàng nọ thấy đối phương nói như vậy, hơi rùng mình, vội đỡ lời :
- Người đoán như vậy là lầm rồi. Việc của bổn cô nương chàng đã biết rõ hết.
Long Phan lệnh chủ kêu “ồ” lên một tiếng, cười giọng quái dị, nói tiếp :
- Như vậy hiếm có thật! Có lẽ bụng dạ của y rộng lượng lắm. Nếu y đã biết thì lão phu tưởng tất nhiên ngươi không phản đối để cho lão phu được nói rõ thêm cho y hay?
Nàng nọ giật mình kinh hãi, bỗng giận dữ quát lớn :
- Bổn cô nương phải nói trước, nếu người dám tiết lộ nửa câu thì nơi đây sẽ là chỗ chôn xương vùi xác của người ngay!
Độc Cô Ngọc nghe tới đó ngẩn người ra, đang định lên tiếng hỏi thì Long Phan lệnh chủ đã cười the thé hỏi :
- Sao lại không dám? Y đã được nghe thấy một lượt rồi, bây giờ lão phu có kể lại thì y cũng chỉ càng nhận thức rõ thêm thôi, chứ có sao đâu?
Nàng nọ hai mắt tia ra hai luồng ánh sáng chói lọi và nghiến răng, mím môi đáp :
- Lão quỷ kia! Ngày hôm nay bổn cô nương cũng không muốn ra tay dính máu tươi.
Tốt hơn hết lão quỷ ngươi đừng có bắt ép ta!
Long Phan lệnh chủ cười khẩy nói tiếp :
- Việc này kể cũng giản dị lắm. Nếu ngươi không muốn lão phu nói thì cứ việc ngoan ngoãn trao tiểu tử ấy cho lão phu là xong ngay.
Nàng nọ lại rùng mình đến phắt một cái, nhưng không thấy nàng lên tiếng trả lời.
Hiển nhiên lúc này nàng đang gặp một vấn đề rất khó xử và trong lòng rất mâu thuẫn.
Nàng không muốn để cho Độc Cô Ngọc biết mình là ai, và cũng không muốn trao chàng ta cho đối phương.
Độc Cô Ngọc trông thấy thái độ của nàng như vậy cũng không nhẫn tâm. Máu nóng trong người sôi lên sùng sục, nghiến răng mím môi đanh nhất định bất chấp hậu quả gì cũng nhảy ra ngoài để can thiệp.
Thiếu nữ áo đen bỗng kéo chàng lại. Hai mắt tia ra hai luồng ánh sáng tình tứ, với giọng nghẹn ngào :
- Chả lẽ thiếu hiệp không tin tôi hay sao?
Lắc đầu thở dài, Độc Cô Ngọc đáp :
- Cô nương đừng có hiểu lầm như vậy. Sở dĩ tại hạ định nhảy ra ngoài đó là vì không nhẫn tâm trông thấy cô nương phải phân vân khó xử.
Nàng nọ nghe nói, người run lên cầm cập một hồi, nhắm nghiền hai mắt lại, ứa ra hai hàng lệ, gượng cười đỡ lời :
- Thiếu hiệp đã nói như vậy thì Tư Đồ Sương này có chết cũng cam tâm.
Nghe thấy nàng ta nói như thế, Độc Cô Ngọc giật mình đến thót một cái và thấy nàng đã quay đầu lại, rất bình tĩnh lớn tiếng nói vọng ra ngoài xe rằng :
- Lão quỷ, nếu ngươi không sợ chết thì cứ việc nói đi.
Cười khẩy một tiếng, Long Phan lệnh chủ đỡ lời :
- Tốt hơn hết ngươi nên nghĩ kỹ đi thì hơn. Phải biết lão phu chỉ cần nói ra là tiểu quỷ nọ không còn là cục cưng của ngươi nữa.
Người hơi run run, nàng áo đen lạnh lùng đáp :
- Lão quỷ đừng có nói nhiều vô ích. Bổn cô nương đã đánh liều rồi. Dù chàng ta có hận bổn cô nương đi chăng nữa thì bổn cô nương cũng không bao giờ chịu để cho ngươi đem chàng đi. Ngươi cứ việc nói đi, hễ ngươi vừa lên tiếng là bổn cô nương điểm vào yếu huyệt mê của chàng ta ngay. Vậy ngươi cứ việc nói đi! Sao ngươi không nói đi?
Long Phan lệnh chủ không ngờ nàng ta lại có thủ đoạn ấy, ngừng giây lát, y liền cười the thé, nói tiếp :
- Không ngờ con nhãi ngươi lại có ý nghĩ như vậy. Nếu thế bắt buộc lão phu phải sử dụng cả thủ đoạn mềm lẫn cứng cùng một lúc.
Nàng nọ chỉ cười khẩy thôi, chưa kịp lên tiếng nói thì Độc Cô Ngọc đã giận dữ quát lớn :
- Lão quỷ Long Phan, ngươi có thủ đoạn gì cứ việc giở ra đi. Bây giờ thiếu gia đã biết nàng là Tư Đồ Sương...
Chàng chưa nói dứt thì Long Phan lệnh chủ đã cười khẩy nói tiếp :
- Tiểu quỷ, tài trí nhỏ mọn của ngươi thì đừng có biểu diễn ở trước mặt lão phu. Hừ, phải! Ngươi đã biết tên y thị là Tư Đồ Sương rồi, nhưng ngươi có biết Tư Đồ Sương là người như thế nào không?
Độc Cô Ngọc cười khẩy đáp :
- Bất cứ Tư Đồ Sương là người như thế nào, là kẻ mang tội thập ác, không sao tha thứ được, nói tóm lại, Tư Đồ Sương không phải là Long Phan lệnh chủ thì ngươi đừng có tốn hơi mất công mà nói thêm làm chi nữa.
Thiếu nữ áo đen rất cảm động liếc nhìn Độc Cô Ngọc rồi khẽ quay đầu lại, quát bảo bọn thủ hạ rằng :
- Ra tay tấn công đi!
Nàng vừa nói dứt, phía đằng trước đã có mấy tiếng quát tháo. Tiếp theo đó, Long Phan lệnh chủ lại cười giọng quái dị và nói :
- Con nhãi bắt buộc lão phu phải ra tay như thế này thì đừng có trách lão phu không nương tay đấy nhé! Bước trở về!
Liền có hai tiếng kêu “bùng, bùng” thật lớn. Tiếp theo đó lại có hai tiếng kêu “hự”.
Độc Cô Ngọc kinh hoảng và giật đến thót một cái. Thiếu nữ áo đen lại khẽ quát bảo tiếp :
- Công lực của lão quỷ rất cao siêu, hai ngươi khỏi cần phải đứng ở đây bảo vệ ta nữa, xông lên liên tay hợp sức tấn công y đi!
Phía đằng trước xe lại có hai tiếng quát tháo và có tiếng nói giận dữ của Long Phan lệnh chủ vọng tới rằng :
- Con nhãi kia, ngươi cứ sai bảo những bọn giá áo túi cơm lên nộp mạng còn ngươi thì cứ rụt đầu rụt cổ ở trong xe, không dám ra đây đấu với lão phu. Lão phu hãy thu xếp bốn tên này trước rồi sẽ càn quét ngươi sau.
Độc Cô Ngọc chỉ nghe thấy phía đằng trước xe có tiếng chưởng phong kêu “vù vù”, tiếng hò hét quát tháo liên hồi, hiển nhiên trận đấu rất kịch liệt.
Độc Cô Ngọc đưa mắt liếc nhìn nàng nọ, thấy nàng có vẻ bình tĩnh lắm, hình như nàng đã nắm chắc phần thắng thì phải?
Một lát sau, Độc Cô Ngọc ngẫm nghĩ một chút rồi không sao nhịn được, khẽ hỏi :
- Cô nương liệu bốn vị ấy có thắng nổi Long Phan lệnh chủ không?
- Tuy bọn người họ đều là cao thủ hạng nhất trong võ lâm nhưng công lực của Long Phan lệnh chủ như còn cao hơn chúng một mức. Thiếu hiệp không nghe thấy chưởng phong của Long Phan lệnh chủ càng đấu càng mạnh, đủ thấy công lực của bọn người ấy đã kém sút dần hay sao?
Độc Cô Ngọc nghe thấy nàng ta nói như vậy, kinh hãi thầm và nghĩ bụng :
“Cứ xem sự nhận xét của nàng thì công lực của nàng đã luyện tới mức phi phàm rồi.
Bằng không sao chỉ nghe tiếng chưởng phong mà đã phân biệt được ai hơn ai kém như thế?”
Nghĩ tới đó, chàng lại hỏi tiếp :
- Cô nương nói như vậy chả lẽ không sớm thì chày, bốn người kia thể nào cũng bị đánh bại hay sao?
Thiếu nữ áo đen gật đầu đáp :
- Vâng! Tôi chỉ muốn để cho bốn người họ ra đấu như vậy là muốn thử xem công lực của Long Phan lệnh chủ cao siêu tới mức độ nào. Bây giờ tôi đã biết công lực của y còn kém hơn mức tưởng tượng của tôi nhiều vì bốn người ấy liên tay đã chống đỡ được hơn ba mươi hiệp rồi.
Tuy người ngồi ở trong xe, lại có màn cửa che lấp, nhưng trận đấu ở bên ngoài xảy ra như thế nào nàng cũng biết rõ mồn một.
Độc Cô Ngọc hơi ngẫm nghĩ một chút rồi cau mày lại hỏi :
- Nếu đúng như lời của cô nương nói thì lát nữa cô nương thể nào cũng phải ra ngoài đấu với y hay sao?
Nàng nọ mỉm cười đáp :
- Với tài ba của Long Phan lệnh chủ như vậy tôi chưa cần phải ra tay đấu với y vội.
Độc Cô Ngọc nghe nói rất thắc mắc, vội hỏi tiếp :
- Tại hạ không hiểu lời nói của cô nương.
Nàng nọ cười khì đáp :
- Một lát nữa thiếu hiệp sẽ hiểu biết liền. Thể nào tôi cũng làm cho Long Phan lệnh chủ phải hoảng sợ đến mất hết hồn vía mà thúc thủ đợi chết.
Thấy nàng nói như vậy, Độc Cô Ngọc càng thắc mắc, không hiểu thêm. Chàng đang suy nghĩ sực nhớ tới một việc, vội nói tiếp :
- Tại hạ có một điều này muốn yêu cầu cô nương giúp cho.
Nàng ngẩn người ra một hồi, rồi với giọng nhu mì đáp :
- Thiếu hiệp cứ nói đi. Bất cứ việc gì của thiếu hiệp tôi cũng vui lòng nhận lời giúp ngay.
Thấy nàng ta nói như vậy tuy lại phải mang ơn nàng ta một lần nữa nhưng việc này rất quan trọng, chàng không còn nghĩ ngợi tới vấn đề ấy nữa, liền cương quyết nói tiếp :
- Ngày hôm nay chỉ xin cô nương trừng trị y qua loa thôi chứ đừng có đánh chết y vội!
Nàng nọ rất ngạc nhiên, vội hỏi lại :
- Tại sao thế?
Độc Cô Ngọc đáp :
- Tại hạ với y có một mối thù rất lớn, đang định tìm cách để trả được mối thù ấy, nên tại hạ không muốn nhờ tay ai giết chết y cả.
Nàng nọ hơi ngẫm nghĩ một chút, đưa mắt liếc nhìn Độc Cô Ngọc một cái rồi hỏi lại :
- Thiếu hiệp có biết tôi đang lo...
Độc Cô Ngọc cương quyết đỡ lời :
- Đa tạ cô nương! Tại hạ tự biết công lực của mình lúc này không sao địch nổi y, và còn biết thả hổ về rừng như vậy sẽ hậu họa rất lớn. Nhưng tại hạ có một nguyện vọng, chỉ cần mình còn sống sót giờ phút nào thể nào cũng phải đích tay giết chết tên giặc ấy mới thôi.
Thấy lời nói của chàng hào khí can vân như thế, nàng nọ liền đưa mắt ngắm nhìn chàng, khẽ thở dài một tiếng đáp :
- Thôi được! Ngày hôm nay nể mặt thiếu hiệp hãy tha chết cho lão quỷ ấy một phen.
Mặt lộ vẻ rất cảm động, Độc Cô Ngọc liếc nhìn nàng nọ rồi cảm ơn rằng :
- Đa tạ cô nương, tại hạ sẽ không bao giờ quên ơn ngày hôm nay cô nương đã ban cho.
Vẻ mặt hơi ai oán, nàng nọ liếc nhìn chàng một cái, với giọng nửa giận nửa hờn đỡ lời :
- Người này thật là...
Đột nhiên bên ngoài bỗng có mấy tiếng kêu “hự” vọng tới, nàng nọ bỗng lộ vẻ hồi hộp, không nói tiếp nữa, mà quát bảo người cầm cương ngựa rằng :
- Cụ già ra tay đi!
Nàng vừa nói dứt đã có hai tiếng roi ngựa vút đen đét nổi lên. Tiếp theo đó, có một tiếng rú rất kinh hồn động phách nổi lên theo.