- Cô nương nói như vậy, tại hạ cũng nhận xét việc này rất huyền bí, khó hiểu. Không biết người núp trong bóng tôi đó là ai? Tại sao Long Phan lệnh chủ có dịp giết chết tôi mà lại không chịu giết?
Tư Đồ Sương vội đỡ lời :
- Tôi còn nhớ tướng công đã nói, lúc này Long Phan lệnh chủ không muốn giết tướng công vội vì y nhận thấy có thắng tướng công chả vẻ vang gì. Hơn nữa, tôi dám chắc thể nào cũng điều tra được việc này.
Độc Cô Ngọc trầm ngâm giây lát liền nghĩ bụng :
“Cô nàng với ông cụ họ Trà đi cùng tất nhiên càng hay, nhưng chuyến đi này của ta...”
Chàng vừa nghĩ tới đó đã nghe thấy ông già họ Trà ở đằng lái lớn tiếng nói :
- Thôi! Hai đứa nhỏ nghỉ ngơi giây lát đi, đã tới bờ rồi.
Hai người nghe nói ngạc nhiên, ngửng đầu nhìn ra bên ngoài, quả nhiên thấy chỉ còn bốn năm trượng nữa là đã tới bờ. Hai người quay nhìn nhau thì Tư Đồ Sương đã vừa cười vừa nói :
- Nhanh thực!
Nàng kéo tay Độc Cô Ngọc chui ra ngoài khoang.
Độc Cô Ngọc ngửng đầu lên nhìn, thấy phía đằng xa núi non trùng điệp và chỗ gần đó là một cánh đồng hoang, cỏ mọc lên tận đầu gối, đủ thấy nơi đây không có người lui tới. Chàng liền cau mày lại nghĩ bụng :
“Sao nàng lại cho ghé vào chỗ hoang vắng không có người ở như thế này?”
Hình như Tư Đồ Sương hiểu ý nghĩ của chàng nên vừa cười vừa nói tiếp :
- Nơi đây tuy hoang vừa, đường lối gồ ghề khó đi thực nhưng đi núi Thái Mụ thì nơi đây lại là chỗ đến gần nhất...
Độc Cô Ngọc giật mình kinh hãi thầm và nghĩ tiếp :
“Tư Đồ Sương quả thực trí tuệ tuyệt luân, mình đang nghĩ gì nàng cũng hiểu biết được hết...”
Nghĩ tới đó chàng mỉm cười đỡ lời :
- Tại hạ chỉ biết cô nương xưa nay vẫn ở Mân Tây, không ngờ đường lối ở Mân Đông cô nương cũng hiểu biết rõ ràng như thế!
Lườm chàng một cách rất tình tứ, Tư Đồ Sương tủm tỉm cười đáp :
- Tướng công không nghe người ta nói hay sao. Tú tài không ra cửa mà có thể biết được việc của thiên hạ. Không riêng gì Mân Đông mà tất cả đường lối của thiên hạ tôi cũng thuộc lòng hết. Tướng công có tin lời của tôi không?
Độc Cô Ngọc đỡ lời :
- Cô nương tài trí hơn người và học hỏi rất rộng, tất nhiên tại hạ phải tin tưởng chớ!
- Không ngờ tướng công còn tin tưởng tôi như vậy, thực sự nếu mà tôi có tài ba như thế thì còn gì bằng. Vả lại chỉ cần có được một nửa như tướng công đã nói thì cũng đâu đến nỗi bị váng đầu nhức óc vì hai chuyện ở trước mắt đây.
Độc Cô Ngọc lắc đầu nói tiếp :
- Dù thần tiên cũng có lúc gặp những việc khó xử, huống hồ là người. Nhưng tại hạ thiết tưởng cô nương chỉ cần quyết tâm tra xét, không sớm thì chầy, câu chuyện đó sẽ vỡ lẽ ra ngay.
Tư Đồ Sương hớn hở vội hỏi :
- Có thực tướng công tin tưởng tôi như vậy không?
Thấy nàng ta hỏi, Độc Cô Ngọc cũng phải kinh hãi thầm, vội đáp :
- Đối với bất cứ người nào trí tuệ hơn người, tại hạ đều tin tưởng hết.
- Tướng công khôn ngoan lắm, nhưng tiếc thay giấu diếm hơi chậm một chút! Tôi chỉ hỏi tướng công câu này, theo sự hiểu biết của tướng công, thì hiện trong vũ nội này có mấy người có trí tuệ hơn người như thế?
- Tuy tại hạ biết khá nhiều kỳ nhân, dị sĩ, nhưng phần nhiều chỉ nghe thấy người ta nói chứ chưa hề được gặp bao giờ. Còn những người mà tại hạ đã được gặp và có thể làm cho tại hạ thán phục cũng chỉ có hai người thôi.
- Hai người nào thế?
- Một vị là cô nương...
- Còn một vị nữa chắc thể nào cũng là Cầm cô nương, người yêu của tướng công phải không?
- Vâng, tại hạ muốn nói như thế thực.
- Thế còn Gia Cát Quỳnh Anh thì sao?
- Tuy Gia Cát Quỳnh Anh cũng là một vị hồng phấn cân quốc, tài trí hơn người một mức, nhưng so sánh với cô nương thì hãy còn kém xa.
- Cảm ơn tướng công đã nhắc nhở tôi như vậy.
- Cô nương nói gì thế?
- Vì tôi đã biết trong võ lâm này chỉ có người yêu của tướng công là kình địch duy nhất của tôi ở trên tình trường thôi. Như vậy tôi mới biết để đề phòng được.
Độc Cô Ngọc kinh hãi thầm nhưng không nói năng gì cả.
Lúc ấy thuyền đã ghé vào bờ. Tư Đồ Sương chìa tay ra vừa cười vừa nói :
- Tướng công có vui lòng đỡ tôi lên bờ không?
Nàng vừa nói vừa chìa tay ra.
Độc Cô Ngọc thấy chiếc tay của nàng trắng nõn như ngọc ngà, định giơ tay ra nắm lấy rồi lại hoảng sợ vội rụt tay lại. Nhưng không hiểu Tư Đồ Sương hữu tình hay vô ý, đã dí luôn cánh tay vào lòng bàn tay của chàng, khiến chàng cảm thấy như có một luồng điện truyền sang người mình vậy, trống ngực đập rất mạnh và cũng cảm thấy rất hổ thẹn, định buông tay ra nhưng lại không dám.
Tư Đồ Sương thấy chàng ngượng nghịu như thế, nàng cười khì một tiếng rồi phi thân ngay lên bờ.
Độc Cô Ngọc lắc đầu gượng cười và cũng nhảy lên theo. Ông già thấy hai người đã lên bờ rồi, vội lên tiếng hỏi :
- Con nhỏ, còn chiếc thuyền này thì sao?
Ngẫm nghĩ giây lát, Tư Đồ Sương đáp :
- Đã qua được sông rồi, chiếc thuyền này cũng đáng với giá trị của nó rồi. Thôi, cứ để mặc cho nó trôi ở giữa dòng sông đi.
Ông già vừa cười vừa nói tiếp :
- Con nhỏ này phí phạm thực!
Vừa nói dứt thì bỗng ông ta đã nhảy lên trên bờ rồi. Chiếc thuyền bị ông ta đạp mạnh một cái đã trôi ra giữa giòng nước, và theo nước trôi xuống miền hạ du.
Độc Cô Ngọc nhìn Tư Đồ Sương và hỏi :
- Chiếc thuyền ấy là của cô nương mua đấy à?
Tư Đồ Sương tủm tỉm cười đáp :
- Không phải mua thì là cướp của người ta hay sao?
Ông già họ Trà vừa cười vừa xen lời nói :
- Thằng nhỏ đừng có coi thường chiếc thuyền mục nát ấy, con nhỏ đã tốn một lá vàng mới đổi được đấy.
Độc Cô Ngọc nghe nói cau mày lại nghĩ bụng :
“Tư Đồ Sương quả thực là người hào phóng, tiêu tiền như rơm rác. Chiếc thuyền mục nát như thế mà nàng dám trao đổi bằng một lá vàng!”
Tư Đồ Sương nũng nịu cười và hỏi :
- Có phải tướng công thấy tôi quá phí phạm phải không?
Mặt đỏ bừng, Độc Cô Ngọc gượng cười đáp :
- Tại hạ đâu dám, chỉ cảm thấy đáng tiếc mà thôi.
Tư Đồ Sương lắc đầu nói tiếp :
- Tướng công lầm rồi, một chiếc thuyền đánh cá không khác gì là tính mạng thứ hai của người thuyền chài, lại thêm bị luật lệ vô lý của Bùi Thiên Vân ràng buộc, nếu mình không trả một giá rất cao thì khi nào người thuyền chài ấy lại chịu nhường chiếc thuyền cho mình? Vả lại, chính tôi lại không thích trộm cướp của người, tốn tiền mua như thế vừa quang minh chính đại, vừa không hổ thẹn với lương tâm. Quý hồ chở được tướng công qua sông là tôi cảm thấy đáng giá lắm rồi. Một lá vàng đó không những mua được chiếc thuyền để tiện việc cho tướng công, mà lại giúp được cả gia đình người thuyền chài ấy qua khỏi cuộc đời hẩm hiu. Như vậy chả rất là đáng giá hay sao? Hơn nữa, vàng bạc là vật ngoài thân, khi ta chết đi không thể nào đem nó đi theo được, quý hồ tiêu sài đúng chỗ thì dù có ném nghìn vàng ra một lúc cũng không dám tiếc chút nào!
Không ngờ vì một lời nói của mình mà làm cho Tư Đồ Sương phải phát biểu lý luận dài như thế nên chàng ngượng đến mặt đỏ bừng và nói tiếp :
- Ý kiến cao siêu của cô nương khiến tại hạ vừa chịu phục và cũng vừa hổ thẹn nữa!
Ngẩn nhìn mặt chàng một hồi, Tư Đồ Sương tủm tỉm cười với giọng nhu mì nói tiếp :
- Tướng công đừng có tức giận nữa, không phải tôi...
Nàng vừa nói tới đó, đã nghe thấy ông cụ họ Trà lớn tiếng hỏi rằng :
- Thế nào? Hai người đã nói xong chuyện chưa? Nếu hai người không đi thì lão phu đi trước đây!
Tư Đồ Sương nhìn Độc Cô Ngọc mỉm cười và khẽ nói :
- Tôi biết không bao giờ tướng công lại giận tôi đâu. Thôi, chúng ta đi đi.
Thế rồi nàng kéo tay áo của chàng lôi đi luôn.
Đi được hơn tiếng đồng hồ, Độc Cô Ngọc đã cảm thấy hơi mỏi mệt, mồ hôi trán đã toát ra. Trái lại, Tư Đồ Sương vẫn ung dung như thường, không thấy có vẻ gì là mỏi mệt cả. Chàng muốn ngừng chân lại nghỉ ngơi một chút, nhưng lòng kiêu ngạo không cho phép nên chàng cứ phải gắng đi tiếp.
Tư Đồ Sương đã khẽ hỏi :
- Tướng công có thấy mệt không?
Độc Cô Ngọc lắc đầu đáp :
- Tại hạ không thấy mệt, chỉ e cô nương...
Tư Đồ Sương vội đỡ lời :
- Cảm ơn tướng công, tôi đã thấy hai chân mỏi mệt thực, vì từ trước đến nay đi đâu tôi cũng hay ngồi xe hay cưỡi ngựa, chứ có đi bộ xa như thế này đâu. Nên bây giờ tốt hơn hết, chúng ta hãy nghỉ ngơi giây lát đã rồi hãy đi sau.
Độc Cô Ngọc biết nàng vì mình mà phải nói những lời lẽ ấy nên trong lòng rất cảm động. Chàng đưa tay trái ra nắm lấy cổ tay mềm mại của nàng khẽ gọi :
- Cô nương...
Tư Đồ Sương nũng nịu cười và nói tiếp :
- Tướng công mau lấy khăn lau chùi mồ hôi đi, để tôi gọi ông già ngừng chân lại cho.
Nàng vừa nói vừa đưa chiếc khăn lụa trắng cho chàng, vừa đi vừa kêu gọi :
- Cụ ơi!
Ông già ngừng chân quay đầu lại hỏi :
- Việc gì thế?
Tư Đồ Sương đáp :
- Tôi đã thấy mệt mỏi, hãy ngừng chân giây lát đã.
Thoạt tiên ông già hơi ngạc nhiên nhưng sau hiểu ý ngay liền cười ha hả một hồi.
Tư Đồ Sương nói xong, quay người lại đã thấy Độc Cô Ngọc đứng ngẩn người ra, tay cầm cái khăn mà không lau chùi mồ hôi. Nàng vội hỏi :
- Sao tướng công lại không lau mồ hôi đi như thế?
Độc Cô Ngọc đáp :
- Tại hạ không nỡ làm nhơ bẩn cái khăn sạch sẽ này của cô nương!
Tư Đồ Sương dậm chân hờn giận nói tiếp :
- Người này lạ thực! Khăn dùng để lau chùi, nếu bẩn thì giặt lại chứ có sợ gì hao mòn đâu?
Ông già cười ha hả xen lời nói :
- Lúc ấy chưa chắc con nhỏ nỡ giặt đi thôi!
Tư Đồ Sương đưa mắt nguýt ông già một cái, rồi quay lại lườm Độc Cô Ngọc.
Thấy thế Độc Cô Ngọc lại càng ngượng thêm. Ông già cười ha hả nói tiếp :
- Mau mau chùi đi. Nhỏ ngươi phải biết người khác muốn được cầm cái khăn này dù tốn công đến thế nào cũng chưa chắc đã được cầm như ngươi, không lau chùi ngay để lát nữa con nhỏ nổi giận thì phiền lắm đấy. Hay là để lão phu lau chùi hộ cho nhé?
Độc Cô Ngọc không dám chần chừ nữa, vội lau chùi qua loa rồi bỏ ngay cái khăn ấy vào túi.
Thấy cử chỉ của chàng như vậy, Tư Đồ Sương ngạc nhiên hỏi :
- Tướng công làm gì thế?
Độc Cô Ngọc bẽn lẽn đáp :
- Để tại hạ giặt đã, rồi sẽ xin hoàn lại cô nương sau.
Tư Đồ Sương dở mếu dở cười, dậm chân xuống đất một cái và nói tiếp :
- Thực còn lôi thôi hơn cả đàn bà, con gái! Không cần tướng công phải giặt như thế nữa, cứ trả cho tôi cái khăn ấy đi!
Độc Cô Ngọc vội móc túi lấy khăn ra. Tư Đồ Sương đã nhanh tay chộp lấy và bỏ ngay vào túi. Nàng đang định ngồi xuống tảng đá lớn ở cạnh đó để nghỉ ngơi thì bỗng có tiếng rú kêu rất thảm khốc ở đằng xa vọng tới.
Ba người đều kinh hoảng biến sắc mặt, Tư Đồ Sương vội bảo ông già rằng :
- Tiếng kêu đó ở trong khu rừng phía trước mặt đấy, cụ mau tới đó xem sao?
Nàng vừa nói dứt thì ông cụ họ Trà đã phi thân nhanh như bay, tiến thẳng về phía khu rừng rậm ở đằng trước.
Tư Đồ Sương quay lại nhìn Độc Cô Ngọc và nói :
- Chúng ta cũng tới đằng đó xem sao đi?
Nói xong, nàng nắm cánh tay của Độc Cô Ngọc đi luôn. Lúc này Độc Cô Ngọc bỗng thấy người mình nhẹ nhõm hẳn và đi nhanh như bay nên trong lòng vừa ngưỡng mộ, vừa hổ thẹn vô cùng.
Giây lát sau, đã nghe thấy ông già ở trong rừng lớn tiếng kêu gọi :
- Chúng tàn nhẫn thực! Nhãi con với thằng nhỏ mau vào đây xem.
Độc Cô Ngọc theo Tư Đồ Sương tiến thẳng vào trong rừng. Đi được hơn mười trượng đã thấy một cảnh thảm khốc bầy ra trước mắt rồi.
Thì ra trên bải đất rộng chừng năm sáu trượng, ở chỗ giữa rừng có sáu ngôi mộ mới. Trước ngôi mộ nào cũng có một cái xác lõa lồ không đầu, bụng bị mổ phanh ra, ruột gan đều vãi tung tóe cả ra bên ngoài, máu tươi lai láng trông rất thảm khốc. Trên đỉnh mỗi ngôi mộ lại còn để một cái đầu lâu trông rất rùng rợn.
Ông già đang đứng ở đó, vẻ mặt giận dữ nhưng không nói năng nửa lời.
Điều mà khiến Độc Cô Ngọc tức giận hơn hết là cạnh một cái xác ở ngôi mộ chính giữa có cắm một lá cờ nhỏ Long Phan lệnh đang bay phất phới trước gió.
Bốn chung quanh yên lặng như tờ, khung cảnh ấy khiến ai cũng phải cảm thấy như ngộp thở. Và cứ xem tình hình này, tên Long Phan lệnh chủ có thủ đoạn tàn khốc, ác độc ấy đã cao chạy bay xa rồi.
Tư Đồ Sương nhìn xung quanh một lượt, rồi kéo tay Độc Cô Ngọc đi về phía trước.
Tới chỗ cạnh ông già nàng lại đưa mắt nhìn năm sáu cái đầu lâu rất khủng khiếp kia hỏi :
- Cụ có nhận ra được những người này là ai không?
Ông già lắc đầu chẳng nói chẳng rằng.
Tư Đồ Sương lại nói tiếp :
- Hành động của Long Phan lệnh chủ quả thực là thần bí, quái dị, khiến ai cũng phải khâm phục. Nhưng thủ đoạn độc ác của y cũng khiến ai cũng phải nổi lòng công phẫn. Máu của những cái xác này chưa khô đủ thấy họ mới bị giết không lâu mà tên ma đầu ấy có thể bỏ chạy được một cách biệt vô tăm tích như vậy. Nhiều người bị giết chết như thế mà sao chúng ta chỉ nghe thấy có một tiếng kêu thảm khốc thôi? Hơn nữa, y làm như thế là có ý định dụ chúng ta tới đây để làm chi?
Nhưng...
Nói tới đó, nàng cười khẩy mấy tiếng, và ngửng đầu lên lớn tiếng nói tiếng :
- Nhưng lão ma, ta biết ngươi chưa rời khỏi nơi đây đâu. Biết điều thì mau bước ra đây đi?
Ông già với Độc Cô Ngọc nghe thấy nàng nói như thế đều giật mình đánh thót một cái.
Quả nhiên, ở trong bụi cây phía bên trái đã có giọng nói rất lạnh lùng trả lời rằng :
- Xem như vậy ngươi còn cao minh hơn lão già gù kia nhiều. Phải, lão phu chưa rời khỏi nơi đây đâu.
Ông già họ Trà tức giận khôn tả, đang định nhảy xổ tới đó.
Tư Đồ Sương đã vội kéo tay ông ta lại mà khuyên rằng :
- Y đã có can đảm ở lại đây, tất nhiên y phải có cách vạn toàn để đối phó chúng ta. Cụ không nên phí hơi sức làm chi, hãy bảo vệ lấy Độc Cô tướng công, để tôi đối phó y cho.
Ông già họ Trà cười khẩy một tiếng, lớn tiếng nói vọng về bên trái ấy rằng :
- Tên khốn nạn kia, đừng có để cho lão già gù này gặp phải!
Nói xong, ông ta lui về phía sau, đứng cạnh Độc Cô Ngọc.
Nãy giờ nghe thấy tiếng nói của Long Phan lệnh chủ, Độc Cô Ngọc cảm thấy máu trong người sôi lên sùng sục. Chàng nghiến răng mím môi quát lớn :
- Lão tặc rụt cổ như thế, không phải là hành vi của đại trượng phu. Ngươi đã có gan dụ chúng ta tới đây thì sao không...
Long Phan lệnh chủ bỗng cười khẫy đỡ lời :
- Tiểu quỷ không biết xấu hổ tí nào! Nếu đêm nọ không phải vì thấy dù có giết chết ngươi cũng chỉ làm bẩn tay lão phu ra thôi thì ngươi làm gì còn được sống sót đến bây giờ? Với tài ba của ngươi hèn mọn như thế đừng có hòng đụng chạm một sợi lông chân của lão phu. Khôn hồn thì hãy đứng yên ở đó đừng có nói năng gì hết.
Giọng nói lạnh lùng ấy phát ra ở bên trái, dịch ra phía đằng trước. Ba người đều ngẩn người ra, Độc Cô Ngọc càng không nhịn được, trợn ngược đôi lông mày kiếm lên định lên tiếng trả đũa...
Tư Đồ Sương đã nắm chặt lấy tay chàng, khẽ bảo rằng :
- Y ở trong bóng tối, ta ở ngoài sáng, hơn nữa y lại rất giảo hoạt. Hà tất phải cãi vã với y làm chi? Bây giờ chúng ta hãy chịu nhịn y trước, thể nào chả có ngày giết được y?
Thấy lời nói của Tư Đồ Sương rất có lý, Độc Cô Ngọc đành phải nén lửa giận xuống, mím mồm không nói năng gì nữa.
Long Phan lệnh chủ lại cười giọng quái dị và nói tiếp :
- Không ngờ tiểu tử lại ngoan ngoãn nghe lời con nhỏ như vậy, nếu thế lát nữa lão phu sẽ mở lòng từ bi cho hai người cùng chôn vào một huyệt làm một đôi uyên ương sống mà không được chung một nhà cũng được chết chung một huyệt nhé!
Tư Đồ Sương vừa cười vừa đáp :
- Nếu ngươi có tài ba như vậy, bổn cô nương rất lấy làm cảm ơn ngươi. Nhưng chỉ tiếc thay ngươi không có được tài ba ấy thôi.
Long Phan lệnh chủ cười khẩy một tiếng, nói tiếp :
- Con nhãi kia, ngươi mặt dày mày dạn thật! Lão phu không thèm đấu khẩu với ngươi. Lão phu có đủ tài ba hay không, lát nữa ngươi sẽ biết ngay.
Tư Đồ Sương tủm tỉm cười, đáp :
- Nếu vậy thì còn gì bằng! Nhưng bổn cô nương muốn biết trước người đã chắc chắn được bao nhiêu thành mà dám tự phụ như thế?
Long Phan lệnh chủ đỡ lời :
- Tất nhiên lão phu phải nắm chắc mười thành mới nói như vậy chứ!
Tư Đồ Sương hỏi tiếp :
- Người nói như vậy không thấy quá tự phụ hay sao?
- Cái gì là quá tự phụ? Lão phu còn cho như thế vẫn chưa đủ tỏ rõ tín nhiệm của lão phu.
- Người bảo bổn cô nương mặt dày mày dạn quá nỗi, xem như vậy câu “ngoài vòm trời này còn có vòm trời khác cao hơn, người giỏi còn có người khác giỏi hơn” rất đúng! Tất nhiên ta mặt dày mày dạn bằng sao được ngươi?
Long Phan lệnh chủ nghe vậy nhưng không sao nói lại được với Tư Đồ Sương nên im lặng giây lát mới trả lời :
- Con nhãi kia, lão phu không thèm đấu khẩu với ngươi làm chi.
Tư Đồ Sương bỗng cười khì và đỡ lời :
- Tài chịu nhịn của ngươi hãy còn non nớt lắm nên chỉ hơi một tí mà đã nổi giận như vậy rồi. Ngươi bảo ngươi đã nắm chắc thắng mười thành, vậy trước khi bổn cô nương chưa chết, muốn hỏi ngươi mấy vấn đề này, chẳng hay ngươi có muốn trả lời hay không?
Long Phan lệnh chủ cười khẩy đáp :
- Ai chả biết con nhải ngươi muốn nhân lúc hỏi chuyện để mong dò ra được tung tích của lão phu. Thật là người si ngốc, nói chuyện trong mơ có khác. Nhưng đằng nào ngày hôm nay ngươi cũng không sao thoát chết được, lão phu chả cần phải vội vã như thế làm chi. Vậy ngươi muốn hỏi gì thì cứ việc hỏi đi?