Ông già họ Trà nghe thấy Chân Chân nói như vậy giật mình đến thót một cái vội hỏi lại :
- Được ai cứu thế?
Mặt đỏ bừng, Chân Chân đáp :
- Tôi chưa trông thấy rõ người đó là ai?
Ông già họ Trà trợn ngược đôi lông mày trắng lên, chưa kịp nói thì Tư Đồ Sương đã cười khẩy xen lời hỏi :
- Nam hoang lục hung tiếng tăm lừng lẫy như thế mà bị người khác cướp mất người ở cạnh mình đi, rút cục vẫn không biết người đó là ai? Lời nói này chỉ có thể lừa dối đứa trẻ lên ba được thôi.
Chân Chân quay lại nhìn Tư Đồ Sương và hỏi :
- Người là ai?
Tư Đồ Sương lạnh lùng đáp :
- Ta là Tư Đồ Sương.
Chân Chân ngẩn người ra giây lát, lạnh lùng nói tiếp :
- Tưởng là ai, thế ra là Động chủ của Mân Tây bát động đã giá lâm, bổn cô nương ngưỡng mộ đã lâu. Ở trước mặt hai vị cao nhân Chân Chân này nhận thấy câu chuyện vừa rồi không có gì hổ thẹn hết, vì công lực của người đó rất cao cường, ra tay lại chớp nhoáng, không để cho Chân Chân trông thấy rõ mặt đã điểm trúng ngay yếu huyệt mê rồi, nên Chân Chân mới không biết họ là ai. Nhưng vẫn có thể cho hai vị biết được một điểm này, người đó là đàn bà.
Ngẩn người ra giây lát, ông già họ Trà hỏi tiếp :
- Tiểu yêu tinh nói bậy! Ngươi bảo không biết rõ đối phương là ai thì sao lại biết rõ đối phương là đàn bà như thế?
Chân Chân cười khẩy đáp :
- Chuyện ấy giản dị lắm, vì trước khi Chân Chân bị điểm huyệt đã nghe thấy phía sau lưng có tiếng quát tháo rất thánh thót.
Thấy đối phương trả lời rất có lý nên ông già không sao bắt bẻ được nữa. Tư Đồ Sương ngẫm nghĩ giây lát lại lên tiếng :
- Ngươi nói như vậy bổn cô nương cũng có thể tin được vài thành nhưng cô nương nên biết, xưa nay Nam hoang lục hung rất kiêu ngạo và hung tàn lắm, khi nào lại chịu để cho làm mất tên tuổi như vậy?
Chân Chân mặt đỏ bừng lên và hỏi lại :
- Hình như Động chủ biết rõ chuyện của sáu anh chị em của chúng tôi lắm, chẳng hay Động chủ có thể cho biết Động chủ với thư sinh ấy có liên can gì?
Mặt hơi đỏ, Tư Đồ Sương lạnh lùng đáp :
- Nói cho ngươi biết cũng không sao, chàng là vị hôn phu của bổn cô nương đấy.
Chân Chân ngẩn người ra giây lát rồi cười khanh khách và nói tiếp :
- Nếu vậy chàng ấy được diễm phúc quá. Thảo nào trông thấy Liễu Chân Chân này mà chàng không thèm để ý tới.
Mặt vẫn đỏ bừng, Tư Đồ Sương trợn ngược đôi lông mày lên quát hỏi :
- Liễu Chân Chân! Có phải ngươi muốn chết sớm hơn một chút đấy không?
Vẫn cười khanh khách, Chân Chân đáp :
- Xưa nay Liễu Chân Chân vẫn không coi trọng hai chữ sinh tử. Tuy Chân Chân cũng biết song quyền địch không nổi bốn tay, nhưng dám chắc hiện giờ các ngươi vẫn chưa dám làm gì Liễu Chân Chân này.
Ông già lại trợn ngược đôi lông mày lên nhưng Tư Đồ Sương đã cười khẩy đỡ lời :
- Giết ngươi thì dễ dàng như cắt tiết một con gà hay một con chó. Sở dĩ ta chưa giết ngươi ngay là còn muốn hỏi thêm vài lời đấy thôi.
- Thế các người đã hỏi xong chưa?
- Hỏi xong rồi và đã đến giờ ngươi phải đền tội đây.
- Tại sao hai người vẫn chưa dám ra tay?
- Bổn động chủ sợ còn muốn biết tại sao ngươi lại nói hiện giờ chúng ta chưa dám giết ngươi vội thế là nghĩa lý gì?
- Giản dị lắm!
Chân Chân vừa nói vừa giơ tay lên lấy một vật gì ở trên tóc xuống vừa cười vừa nói tiếp :
- Ngươi có biết đây là vật gì không?
Tư Đồ Sương ngẩn người ra một hồi mới trả lời :
- Một cây trâm cài tóc, có gì...
Ông già họ Trà đột nhiên xen lời nói :
- Con nhải, đó là Bích Ngọc Trâm, ám khí rất độc ác của yêu phụ này đấy.
Tư Đồ Sương nghe nói kinh hãi thầm. Chân Chân cười khanh khách nói tiếp :
- Dù sao Trà Đà Tử là gừng già vẫn cay và rộng kiến thức hơn! Phải, cây trâm này chính là Bích Ngọc Trâm, một món ám khí bá đạo tuyệt luân. Người đừng có coi thường cây trâm nho nhỏ này, Liễu Chân Chân chỉ khẽ ném một cái, trong mười trượng sẽ biến thành bể lửa. Chắc Trà Đà Tử đã biết rõ sự lợi hại của nó rồi phải không?
Ông già họ Trà cũng kinh hãi thầm nhưng mặt vẫn làm ra vẻ trấn tĩnh, cười khẩy đáp :
- Phải! Lão phu biết nó khá lợi hại thực nhưng lão phu còn biết ngươi có tất cả ba mũi trâm này, năm xưa chỉ dùng một, bây giờ chỉ còn lại hai, nếu dùng một cây trâm để đối phó với hai người lão phu chắc ngươi không nỡ đâu.
Chân Chân vừa cười vừa đáp :
- Trà Đà Tử đã lầm rồi, tuy ít khi Chân Chân này phải sử dụng đến cây Bích Ngọc Trâm, nhưng một cây trâm mà đổi tính mạng của hai cao thủ tuyệt thế thì cũng đáng lắm. Nhưng nói đi thì phải nói lại, nếu hai vị rời khỏi hang động này ngay thì Liễu Chân Chân vẫn chưa muốn sử dụng tới nó vội.
Ông già họ Trà xếch ngược đôi lông mày lên nhưng không nói năng gì. Tư Đồ Sương hơi trầm ngâm một chút rồi bỗng cười ha hả và nói tiếp :
- Liễu Chân Chân ngươi nhận thấy một mũi Bích Ngọc Trâm đổi lấy tính mạng của hai cao thủ tuyệt thế chúng ta rất đích đáng, vậy ngươi còn do dự gì nữa. Tính nết của ngươi xưa nay hung tàn độc ác như vậy bổn Động chủ thiết nghĩ dù chúng ta có rút lui ra khỏi hang động này ngươi cũng chưa hài lòng đâu. Nên bổn Động chủ không tin ngươi bỗng có lòng từ bi như vậy, trái lại còn nghi ngờ cây Bích Ngọc Trâm ở trong tay ngươi chưa chắc đã là cây Bích Ngọc Trâm thực.
Ông già họ Trà cũng bỗng cười ha hả và xen lời nói :
- Con nhải thông minh thực, lão già gù này dám nói đây chỉ là cây châm giả mà thôi.
Tuy vậy hai người vẫn chưa dám ra tay vội, Chân Chân đảo ngược đôi ngươi một vòng và hỏi lại :
- Nhỡn lực của hai vị sắc bén lắm, cơ trí lại cao mình hơn người, sao hai vị lại không thử thách đi?
Ông già họ Trà quay lại hỏi Tư Đồ Sương rằng :
- Ý kiến của con nhải như thế nào?
Ngẫm nghĩ giây lát, Tư Đồ Sương đáp :
- Vâng, không thể để cho y thị tẩu thoát được.
Ông già cười ha hả hỏi tiếp :
- Già này chiều lòng ngươi, hãy để cho ả nếm mùi Hồi Phong Thất Toàn Trảm, nhưng nếu nó ra tay thì đó là việc của ngươi đấy nhé?
Tư Đồ Sương gật đầu đáp :
- Cụ cứ việc ra tay đi, để Sương nhi đối phó với Bích Ngọc Trâm cho.
Ông già hớn hở cười, quay lại hỏi Chân Chân rằng :
- Tiểu yêu tinh nghe thấy chưa? Mau nộp mạng...
Chân Chân bỗng cười khanh khách, giơ tay lên ném luôn. Một điểm ánh sáng xanh biếc rời khỏi tay nàng bay ra, đồng thời nàng nhanh như một mũi tên phi thẳng vào sau tấm màn ở góc bên phải.
Tuy ông già với Tư Đồ Sương ăn nói rất ung dung, nhưng trong lòng vẫn bán tín bán nghi, nay thấy Chân Chân ném Bích Ngọc Trâm ra, cả hai đều giật mình kinh hãi, vội giơ bốn chưởng lên nhằm luồng ánh sáng xanh ấy tấn công luôn. Chỉ nghe thấy kêu bộp một tiếng, Bích Ngọc Trâm đã vụn ra như cám, không có oai lực gì hết.
Ông già thét lớn một tiếng, nhảy ngay tới phía sau tấm màn và thuận tay vén lên, tới khi nhìn kỹ, ông ta tức giận đến run lẩy bẩy.
Thì ra sau tấm màn là một lối ra khác của thạch thất này, lối đi cong queo khúc khuỷu, không biết dài bao nhiêu và cũng không còn trông thấy hình bóng của Chân Chân đâu nữa.
Ông già hậm hực dậm chân xuống đất mấy cái và nói tiếp :
- Quân giảo hoạt, nếu lần sau lão già gù này bắt gặp, thế nào cũng lột da rút gân của y thị mới hả dạ.
Tư Đồ Sương gượng cười đỡ lời :
- Không ngờ Liễu Chân Chân lại xảo trá đến như thế. Cụ à, chúng ta đi thôi!
Ông già vẫn chưa nguôi cơn giận, cười khẩy một tiếng, giơ chưởng lên đánh liên hồi, chỉ nghe thấy kêu “bùng bùng” liên tiếp. Tất cả đồ đạc bày biện ở trong thạch thất ấy đều bị đánh vỡ tan tành.
Tư Đồ Sương thấy vậy cau mày, rầu rĩ lắc đầu vừa cười vừa nói :
- Cụ làm gì...
Nàng vừa nói tới đó, bỗng nghe thấy có tiếng “củ củ”, một cái bóng trắng ở sau tấm màn bay ra, phi thẳng ra bên ngoài.
Ông già cười khẩy một tiếng, nói :
- Súc sinh còn muốn chạy phải không?
Ông ta giơ tay phải lên vẫy một cái. Cái bóng trắng lại kêu “củ củ” và như một mũi tên bay ngược trở lại, rớt ngay vào trong lòng bàn tay của ông ta.
Lúc ấy hai người mới hay cái bóng trắng ấy chính là một con chim bồ câu đã dẫn hai người chui qua thác nước vào trong này. Nó vẫn kêu luôn mồm vào vỗ cánh liên tiếp.
Ông già họ Trà chẳng nói chẳng rằng, cởi cuộn giấy ở dưới chân con chim ra xem và ngẩn người ra một hồi rồi nói :
- Con nhải, thử xem tờ giấy này có ý nghĩa gì?
Nói xong, ông ta đưa tờ giấy đó cho Tư Đồ Sương. Nàng nọ vội giở tờ giấy ra xem, thấy trong đó viết :
“Thơ gửi tứ đệ, ngũ muội.
Vật nọ đã xuất hiện ở Tứ Xuyên, hai người phải hỏa tốc đi ngay.”
Tư Đồ Sương trầm ngâm một chút rồi nói :
- Thế ra chúng đang tìm kiếm vậy gì nên chúng mới vội vã như thế. Nhưng Sương nhi không hiểu vật gì mà đáng để Nam hoang lục hung phải kéo cả bọn...
Nói tới đó, nàng hơi ngừng một chút, đảo ngược đôi ngươi một vòng mới nói tiếp :
- Bất cứ chúng tìm kiếm cái gì, thể nào tôi cũng phải đùa giỡn chúng một phen mới được.
Nói xong, nàng cúi xuống nhặt cái bút kẻ lông mày lên, viết thêm mấy chữ vào phía sau tờ giấy :
“Hiện giờ chúng tôi đang bị giam giữ ở Động Cung, thấy giấy này mau tới cứu viện.”
Viết xong, nàng lại đưa cho ông già xem.
Ông già xem qua một lược, vừa cười vừa hỏi :
- Con nhải này ngu xuẩn thực! Chả lẽ chúng lại không nhận ra được bút tích hay sao?
Tư Đồ Sương vừa cười vừa đáp :
- Không sao, càng thế càng khiến chúng khó mà phân biệt ra được thực hư như thế nào?
Ông già vừa cười vừa đỡ lời :
- Con nhãi nói cũng có lý. Thôi được! Già này để cho ngươi làm thử xem sao.
Nói xong, ông ta cột tờ giấy vào chân con chim bồ câu rồi thả nó bay luôn.
Ông già lại nhìn Tư Đồ Sương một cái và hỏi tiếp :
- Con nhải, kế hoạch tiếp theo đây ngươi sẽ làm thế nào?
Tư Đồ Sương đáp :
- Chàng đã thoát khỏi bàn tay ma nữ. Sương nhi khỏi phải lo âu nữa. Chúng ta đi thôi!
Nói xong, nàng quay người đi luôn.
Ông già đuổi theo và hỏi :
- Con nhải thử nghĩ xem ai đã cứu y đi?
Ngẫm nghĩ giây lát, Tư Đồ Sương không trả lời thì chớ, trái lại còn hỏi lại ông già rằng :
- Cụ hiểu rộng như vậy chắc thể nào cũng biết trong võ lâm có người đàn bà nào công lực cao siêu hơn Liễu Chân Chân nhiều như thế?
Ông già ngẩn người ra giây lát rồi đáp :
- Trong võ lâm thì có nhiều cân quốc hồng phấn lắm. Nếu nói người có công lực cao siêu, chỉ ra tay tấn công có một thế mà đã kìm chế được Chân Chân như vậy trừ con nhải ngươi ra quả lão phu không nghĩ ra được người thứ hai nữa, hay là Đổng Vô Song có phục sinh thì mới có tài ba như vậy.
- Thưa cụ, có thực Đổng Vô Song tiền bối đã chết rồi đấy không?
Ngẩn người ra một hồi, ông già đáp :
- Tuy lão phu không được mục kích, nhưng Độc Cô Vân Phi nói ra thì việc này ắt không phải là giả. Hơn nữa, khi y tìm thấy cái áo rách dính đầy máu ở trên núi Nhạn Đảng đã có khá nhiều người trông thấy.
Tư Đồ Sương lắc đầu nói tiếp :
- Sương nhi thiết nghĩ người hiền bao giờ cũng được ông trời phù hộ cho. Kỳ nữ tử nhất thời mà lại có lòng hiệp nghĩa, hiền thục như Đổng tiền bối, Sương nhi dám chắc không khi nào bà ta lại bị chết một cách lặng lẽ như thế đâu.
Ông già thở dài một tiếng rồi gượng cười đỡ lời :
- Những người trong giới bạch đạo ai chả nghĩ như vậy. Nhưng sự thực tàn ác ấy vẫn là sự thực. Từ xưa tới nay bao giờ cũng vậy, ông trời hay ghen ghét những người có kỳ tài, người tốt phần nhiều bị yểu thọ.
Nói tới đó, ông ta có vẻ ngạc nhiên hỏi lại Tư Đồ Sương rằng :
- Việc này đã cách đây lâu năm như vậy, sao bỗng nhiên con nhải lại nhắc nhở tới làm chi?
- Vừa rồi Sương nhi nghe thấy cụ nhắc tới Đổng tiền bối, nên nhất thời bỗng nghĩ đến các nghi vấn trên và trong lòng cũng bất bình hộ bà ta.
- Những sự bất bình ở trên đời này thì nhiều lắm, mình can thiệp sao cho xuể?
Thôi, mi hãy nên để tâm trí vào việc hiện thời đã.
- Việc này vẫn quanh quẫn ơ trong đầu óc của Sương nhi, nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được người tới cứu chàng là ai? Như quý hồ chàng không bị lọt vào tay yêu nữ như Liễu Chân Chân thì Sương nhi rất yên tâm.
Ông già biết Tư Đồ Sương xưa nay vẫn là người có tài trí hơn người, nhưng lúc này cũng phải chịu bó tay như mình, nên ông ta chỉ thở than thầm thôi chứ không nói năng gì nữa.
Hai người ra khỏi thác nước liền chạy ngay xuống núi. Còn cách mấy chục trượng nữa tới xe ngựa thì đã thấy một người trong bốn đại hộ pháp hốt hoảng chạy tới.
Tư Đồ Sương ngừng chân lại hỏi :
- Việc gì thế Ngô Cương?
Đại hán tên là Ngô Cương đã chạy tới trước mặt nàng, cung kính vái chào và nói :
- Thưa cô nương, vừa rồi không biết có một tờ giấy từ đâu bắn tới, thuộc hạ không dám mở ra xem, nên phải tới đây đưa cho cô nương qua mắt.
Y vừa nói vừa móc túi lấy một cuộn giấy trắng, hai tay đưa cho Tư Đồ Sương.
Cầm lấy cuộn giấy, Tư Đồ Sương vội giở ra xem, nàng cũng cau mày lại, chẳng nói chẳng rằng. Thì ra tờ giấy ấy viết rằng :
“Chàng đã thoát khỏi ma kiếp, hiện đang đi ở trên đường của miền đông tỉnh Phúc Kiến này.”
Ông già thấy Tư Đồ Sương ngẩn người ra như vậy, vội lên tiếng nói :
- Con nhải đưa giấy đây cho lão xem xem?
Tư Đồ Sương vội đưa tờ giấy cho ông ta. Ông ta xem qua một lược liền cười và nói tiếp :
- Như vậy đáng lẽ ngươi mừng mới phải, tại sao ngươi lại rầu rĩ như thế?
Tư Đồ Sương bỗng hỏi lại :
- Cụ có thấy bút tích trên tờ giấy này giống hệt bút tích của tờ giấy đã báo động cho chúng ta không?
- Phải!
- Người này vẫn ở quanh chúng ta và biết rõ tung tích của chàng. Nếu người quả thực là Long Phan lệnh chủ như Sương nhi đã nói thì đáng sợ lắm.
Ông già nghe thấy Tư Đồ Sương nói như vậy mặt cũng hơi biến sắc, vội lên tiếng :
- Con nhải...
Tư Đồ Sương lắc đầu, ngắt lời ông ta nói tiếp :
- Cụ khỏi cần phải lo ngại như thế làm chi, nếu người đó là Long Phan lệnh chủ thực thì tại sao lại chịu để yên cho chàng như thế? Và còn viết giấy báo tin cho chúng ta biết là chàng đi về miền Đông tỉnh Phúc Kiến như vậy làm chi?
Ông già ngẩn người ra giây lát, rồi gượng cười nói tiếp :
- Lão phu càng già càng hồ đồ, ngươi có thể nói rõ cho lão phu hay không?
Tư Đồ Sương lắc đầu đáp :
- Sương nhi cũng như cụ vậy, không biết một tí gì hết. Nhưng thể nào Sương nhi cũng phải làm cho ra manh mối mới thôi...
Nói tới đó, nàng đưa mắt nhìn Ngô Cương mà dặn bảo tiếp :
- Các ngươi hãy đánh xe trở về Mân Tây trước, truyền lệnh dụ của ta cho Mạc Đồng hay, bảo y thay mặt ta xử lý mọi việc. Thôi! Các người mau đi đi!
Ngô Cương cung kính vái một vái và đáp :
- Thuộc hạ xin tuân lệnh.
Nói xong y quay người đi luôn.
Ông già ngẩn người ra hỏi nàng tiếp :
- Con nhải làm như thế để làm chi?
Tư Đồ Sương đáp :
- Sương nhi muốn cùng cụ đi Mân Đông một phen. Trước là bảo vệ chàng, rồi chúng ta phải tìm cho ra lẽ việc này. Nếu chúng ta cứ sử dụng xe ngựa, không những không tiện mà còn rất lộ liễu.
Ông già cau mày lại nói tiếp :
- Con nhải này nóng nảy thực, nếu ngươi nói sớm một chút để một mình lão phu đi có phải là xong không?
- Cụ không nên trách Sương nhi vội, tốt hơn hết cụ hãy tự hỏi xem cụ có nóng nảy hơn Sương nhi không?
- Cái gì? Ngươi sợ lão phu nhất thời không nhịn được, sẽ làm hỏng đại sự của ngươi ư?
- Sương nhi đâu dám, nhưng muốn có cụ đi cùng, có thêm một người bàn tán và có thêm một người giúp sức bao giờ cũng hơn.
- Ngươi khéo nói lắm. Nói thực cho ngươi biết, lão phu chỉ có biết đấu sức chứ không biết đấu trí. Cái trò quái quỷ này phải sử dụng đôi chút đầu óc mới được. Có ngươi đây, lão phu đỡ phải hồ đồ, không biết quyết định ra sao.
Tư Đồ Sương vừa cười vừa nói :
- Chính cụ đã nói như vậy đấy nhé!
- Con nhải cứ yên tâm. Xưa nay lão phu đã nói ra không bao giờ từ chối hết, chứ không như ngươi. Nhưng còn về võ công thì bây giờ lão phu cũng phải chịu ngươi.
- Không có cụ Sương nhi làm gì có ngày hôm nay. Cụ chả vẫn hy vọng Sương nhi tài ba hơn người và hơn cả cụ là gì?
- Con bé này khéo nói lắm. Phen này dù lão phu có phải hy sinh tính mạng cũng phải giúp ngươi tới cùng. Thôi, đừng có nói đùa nữa, chẳng hay ngươi định đối phó bằng cách nào đây?
- Sương nhi nhận thấy đi như thế này hơi chướng mắt một chút, nên muốn mua quần áo nho sinh để cải trang.
- Hay lắm! Nếu vậy lại có không biết bao nhiêu con nhải chết mê chết mệt vì ngươi. Nếu ngươi làm như thư sinh thì già này này phải làm lão thư đồng mới được.
Thế rồi hai người cười ha hả, đi nhanh như bay tiến thẳng về phía Đông.