Có Phải Đằng Ấy Thích Tui Hông?

Chương 3

11.

Hạ tiên sinh cởi quần áo, bước lên cân. Cái cân này hỏng chắc luôn!

Mình là mèo đen, sao có thể béo thế này được!

Mình không phải là mèo vàng!

Lướt qua cái bụng hơi phệ, Hạ tiên sinh quyết định tháng này sẽ không ăn đồ ngọt nữa.

12.

Mèo đen nhỏ tì cằm xuống quầy thu ngân, quay mặt sang trái rồi lại sang phải, sao dạo này Hạ tiên sinh lại không đến tiệm?

Hạ tiên sinh nhón chân, rụt vai, chuẩn bị đi qua tiệm đồ ngọt thật nhanh.

Không! Sao phải chột dạ thế? Chỉ là không mua bánh ngọt thôi mà!

Nhận ra sai lầm, Hạ tiên sinh nện bước thật mạnh, còn nhìn vào tiệm mấy lần, vừa lúc thấy thế, mèo đen nhỏ sôi trào.

– Xin chào quý khách!

– Cảm ơn quý khách!

Trong tay Hạ tiên sinh có thêm một túi bánh quy matcha, nghe nói ăn matcha giúp giảm cân đấy!

Đã ăn bánh quy matcha nguyên một tuần trời, giờ Hạ tiên sinh đang lăn bóng rổ trước bàn máy vi tính, mặc dù mấy ngày trước anh chỉ lăn bóng cao su thôi.

Đã không cai được món tráng miệng thì đành bớt món chính vậy, Hạ tiên sinh bắt đầu kế hoạch nhịn cơm tối.

13.

Hạ tiên sinh lần thứ hai gặp mèo đen nhỏ trong thang máy, bởi lẽ có một con mèo trong số hai người họ bị bệnh.

Tất nhiên mèo bị bệnh không phải là mèo đen nhỏ luôn ngủ sớm dậy sớm, chăm chỉ rèn luyện và dinh dưỡng cân đối rồi.

Vậy chắc chắn là Hạ tiên sinh hay thức đêm, trèo cầu thang là thở hổn hển lại còn bỏ bữa tối.

Lúc bị khiêng đi bệnh viện, Hạ tiên sinh, nay đã là một con mèo bệnh vẫn còn đang nghỉ hiếm khi dậy sớm thế này, vậy mà lại không đến công ty, thật là đáng tiếc.

14.

Mèo đen nhỏ lao vùn vụt khiêng Hạ tiên sinh đi bệnh viện rồi lại lao vùn vụt khiêng về.

Quét dọn, vệ sinh nhà ở rồi giặt quần áo, nấu cơm, ngay lúc cho gạo vào nồi thì mèo đen nhỏ dừng tay.

Mình đang làm gì thế này? Phải biết thẹn thùng chứ!

Ngồi trên ghế nhỏ, đã đeo yếm ăn dễ thương để chờ cơm, Hạ tiên sinh bỗng thấy mèo đen nhỏ lao vùn vụt ra ngoài. Meo?

Trưa hôm đó, Hạ tiên sinh ngồi trên ghế một giờ, vẫn không chờ được cơm.

15.

Trưa hôm sau, người đang xin nghỉ ốm là Hạ tiên sinh đã tới gõ cửa nhà mèo đen nhỏ.

Hạ tiên sinh mang theo ghế đẩu, cầm chặt yếm ăn, thở phì phò nhìn cánh cửa đang đóng, nhưng nửa ngày vẫn không thấy cửa mở.

Hạ tiên sinh chỉ đành thở phì phò đi về.

Tối đến, mèo đen nhỏ kết thúc một ngày làm việc, lúc về nhà thấy trước cửa có cái ghế nhỏ, trên ghế có Hạ tiên sinh đang ngồi.

Mèo đen nhỏ:

– Meo!