Có Phải Anh Muốn Quỵt Nợ

Chương 54: Chương 54

Bầu không khí hít thở không thông, hai người đều đang trong cơn tức giận,  lý trí còn sót lại vào lúc đã bị tức giận chiếm lĩnh toàn bộ.
 
Làm sao trên đời này lại có người có tính tình xấu xa và tồi tệ như thế chứ!
 
Nếu không phải nhìn anh có tiền, nếu không phải vì anh là cấp trên của cô, nếu không phải vừa rồi anh che chở cô đi qua sảnh lớn nhảy disco.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thịnh Nịnh thừa nhận cuộc đối thoại tưởng tượng của Thịnh Thi Mông và Cao Nhị trong canteen ngày hôm đó đã ảnh hưởng đến cô, cũng thừa nhận nếu trong lòng cô không có suy nghĩ với anh thì tuyệt đối cô sẽ không mơ giấc mơ như thế.
 
Cô cũng thừa nhận mình rất tò mò khi anh dịu dàng sẽ là bộ dạng gì.
 
Cô không thể không thừa nhận mình là một con người trần tục, còn là một con người trần tục vì tiền mà có thể tạm thời vứt bỏ điểm giới hạn.
 
Có một câu tục ngữ nói không bị tiền bạc cám dỗ* nhưng cũng có một câu tục ngữ nói người ta có thể vì tiền mà chết.
 
*富贵不能淫: Phú quý bất năng dâm. 
Trên baidu (Theo gg dịch): 
(1)Người giàu có, quyền thế không thể làm cho lời nói và hành vi của mình vượt ra ngoài lẽ thường.
(2) Không bị ảnh hưởng bởi những người giàu và quyền lực
(3)Sự giàu sang hay quyền lực đều không thể khiến người ta lạc lối.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thịnh Nịnh không muốn làm kiểu người đạo đức cao thượng coi tiền bạc như cỏ rác, trên đời này không bao giờ thiếu người có học vấn, cao thượng đấu tranh vì tôn nghiêm nhưng ngoại trừ những người này, cũng có những người phàm tục như cô chấp nhận khom lưng bán rẻ nụ cười với tầng lớp thượng lưu vì tiền, cô chân thành bội phục những người đó nhưng, cô không làm được.
 
Họ theo đuổi sự giàu có tinh thần của họ còn cô theo đuổi sự giàu có vật chất của cô.
 
Một người đàn ông bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền, cô nói không hấp dẫn chút nào thì chắc chắn đó là lời nói dối.
 
Anh đứng ở trên cao, có xuất thân được người người ngưỡng mộ, có năng lực làm việc xuất sắc đến cực hạn, hơn nữa gương mặt ưa nhìn thế này, cô cũng không ghét nổi.
 
Bản chất con người luôn hâm mộ kẻ mạnh, Thịnh Nịnh cũng không ngoại lệ, ở chung nhiều ngày như vậy rồi, nội tâm cô luôn có lúc dao động.
 
Nhưng cô đã làm rõ vị trí của mình và không bao giờ ôm bất kỳ kỳ vọng nào về anh.
 
Chẳng hạn như kỳ vọng sẽ được bình đẳng như bạn bè.
 
Ngày hôm nay, cái kỳ vọng này lại dao động thêm vài phần nhưng giờ phút này, bởi vì lời anh nói mà vỡ nát trong nháy mắt.
 
Từ sau đêm Giáng Sinh, Thịnh Nịnh vẫn luôn cố gắng rạch ranh giới giữa hai người thật rõ ràng.
 
Nhưng cô càng rạch rõ hơn nữa, cũng không bằng được việc người đàn ông này cứ lần lượt vượt qua ranh giới.
 
Hai người ở rất gần nhau, hơi thở đan xen, miễn là một trong số họ đến gần hơn một chút là có thể chạm vào nơi đó.
 
Ôn Diễn cương quyết không cho cô lùi lại nhưng chính anh cũng cực kỳ cẩn thận giữ vững khoảng cách này, ánh mắt kiềm chế thăm dò tìm tòi khóa chặt người trước mắt, rõ ràng sắc mặt cô đã rất tức giận, thậm chí có thể nói là tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn không đến gần một phân.
 
Bởi vì vừa rồi nhìn thấy cô và một người phụ nữ ôm nhau, hình ảnh người phụ nữ kia cười đùa hỏi cô có phải là nụ hôn đầu hay không, làm cho sự tức giận từ đáy lòng đã chậm rãi nguội đi.
 
Cho dù đối phương là phụ nữ nhưng cũng không nên thân mật như vậy.
 
Anh nói với cô phải đề phòng đàn ông, kết quả cô lại thân mật phóng khoáng vô tội vạ với phụ nữ.
 
Người đàn ông tức giận hành động ngả ngớn của cô đồng thời lại vô thức buồn lòng với sự làm thinh với cô khi đối mặt với mình.
 

Ôn Diễn phát hiện chỉ cần anh ở trước mặt cô gái này, càng ngày càng không biết hai chữ bình tĩnh viết như thế nào, cũng không biết những lời khiêu khích tồi tệ xấu xa buột miệng nói như thế nào.
 
“Quả nhiên cô không dám.” Anh hừ cười một tiếng.
 
Thất vọng vì cô không dám, lại may mắn vì cô không dám, bây giờ tỉnh táo lại rồi, dừng trước vách núi vẫn còn kịp.
 
Lúc này Thịnh Nịnh vốn đã nhẫn nhịn hành động của Ôn Diễn đến tới hạn, những lời này trực tiếp làm cho cô nổi điên.
 
Thằng cha mi, chà đạp tôn nghiêm của cô còn chưa tính, còn cười nhạo cô không có can đảm.
 
Đôi khi tức giận còn đáng sợ hơn uống rượu, trong luật hình sự có một từ vựng chuyên nghiệp, gọi là tội phạm đam mê, ám chỉ một người dưới sự thúc đẩy của cảm xúc mãnh liệt mà thực hiện hành vi phạm tội, mà giờ phút này Thịnh Nịnh đã tức giận đến mất đi lý trí, cảm thấy rạch rõ giới hạn đĩ mẹ mày, nhất định cô phải dạy cho người đàn ông này một bài học.
 
“Cháu anh mới không dám!”
 
Thịnh Nịnh nắm lấy cổ áo anh sau đó hung hăng đập môi mình lên môi anh.
 
Phải dùng từ đập này mới hình dung đúng được, Ôn Diễn bị “luồng sức mạnh” đập đến hơi ngửa đầu ra sau, chỉ cảm thấy môi đau nhói sau đó mới cảm giác được có cảm giác mềm mại dán sát vào môi mình.
 
Cả người anh cứng đờ, kinh ngạc bối rối mà hai mắt mở to, ánh mắt không thể tin nhìn Thịnh Nịnh gần trong gang tấc, mạch máu vận chuyển oxy vào tâm nhĩ giống như tắc nghẽn trong nháy mắt này, cơ tim cũng thít chặt khiến anh khó thở.
 
Cảm xúc giãy giụa trong mắt Ôn Diễn xẹt qua nhưng vẫn không thể địch lại được cảm giác âm ấm trên môi.
  
Ánh mắt nhìn chằm chằm Thịnh Nịnh càng ngày càng sâu thẳm, cuối cùng biến thành vòng xoáy nhìn không thấy đáy, hút bóng dáng phản chiếu kia triệt vào mắt.
 
Tay anh vẫn còn đỡ gáy cô, đầu ngón tay tê dại đến mức vô thức cuộn sâu hơn, chậm rãi luồn vào giữa tóc cô.
 
Nụ hôn này này là vì tức giận nên cũng không cảm giác ướt át gì và cũng không kéo dài lâu, tuy Thịnh Nịnh hôn là hôn thật nhưng hàm răng vẫn đóng chặt, dưới cánh môi mềm mại đều là phòng tuyến quyết liệt, chạm môi là giới hạn rồi.
 
Cô cũng mở mắt to sau đó mở miệng, cắn anh một phát không nể nang gì.
 
Ôn Diễn đau đớn á một tiếng, cho đến khi Thịnh Nịnh nhận ra mùi rỉ sắt trong miệng mới vừa lòng buông anh ra.
 
Cô đứng lên từ trên người anh, từ trên cao nhìn xuống anh, lúc này nhiệt độ trên gương mặt cô đều nóng đến dọa người, trước mặt không có gương soi, cô cũng không rõ mặt mình đã đỏ đến mức có thể đi diễn Quan Công* hay không.
 
*Quan Vũ, tự Vân Trường, là một vị tướng nổi tiếng thời kỳ cuối nhà Đông Hán và thời Tam Quốc ở Trung Quốc. Ông là người đã góp công lớn vào việc thành lập nhà Thục Hán, nhưng thất bại của ông là một trong những nguyên nhân dẫn đến thất bại của Lưu Bị nói riêng và nhà Thục Hán nói chung.
Là một trong những nhân vật lịch sử của Trung Quốc được biết đến nhiều nhất ở khu vực Đông Á, hình tượng Quan Công (關公) đã được thần thánh hóa trong các câu chuyện dân gian, bắt đầu từ thời kỳ nhà Tùy (581-618), tiểu thuyết hóa trong Tam quốc diễn nghĩa của La Quán Trung, được khắc họa trong các dạng hình nghệ thuật như kịch, chèo, tuồng v.v... và sau này là phim ảnh, với những chiến tích (cả có thật lẫn hư cấu) và phẩm chất đạo đức được đề cao.
Với hình mẫu là mặt đỏ, râu dài, tay cầm cây thanh long yển nguyệt đao và/hoặc cưỡi ngựa xích thố.
 
Nhưng chắc chắn là Ôn Diễn có thể này, tai anh ửng đỏ đến mức có thể trực tiếp đi vẽ má đỏ cho con nít ngày Tết luôn rồi.
 
Người đàn ông lấy lại tinh thần lại, trên khuôn mặt đẹp trai còn lưu lại vài phần luống cuống, lồng ngực phập phồng kịch liệt, yết hầu bứt rứt lăn lên lăn xuống, hết mở miệng lại mím miệng, một câu cũng không nói nên lời, chỉ có thể dùng ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm cô.
 
Sau khi phạm tội đam mê, Thịnh Nịnh cũng không bình tĩnh đi đâu, dùng sức lau môi, kiềm chế nhịp tim đập hỗn loạn, ép buộc bản thân dùng giọng điệu bình tĩnh nhất nói với anh: “Tôi hôn rồi, nhớ chiết khấu cho tôi.”
 
Giọng anh như không thể tin được, nói: “... Cô đang nói gì vậy?”
 
“Chiết khấu! Đưa tiền!” Thịnh Nịnh giống như một tên cướp hung dữ: “Vết thương trên miệng anh chính là chứng cứ, đừng hòng quỵt nợ.”
 
Tên cướp buông lời cay nghiệt xong, quay đầu “phóng khoáng” chạy lấy người.
 
Ôn Diễn ngồi sững sờ trong phòng khách, anh mờ mịt giơ tay lên vuốt ve môi, ngón cái xẹt qua chỗ bị cô cắn rách, sờ hơi đau đau khiến anh nhíu mày theo bản năng.
 
Trên ngón tay có vết máu nhàn nhạt, những vết máu này đều là lúc Thịnh Nịnh hôn anh rồi cắn ra.

 
“...”
 
Tim vẫn đập rất nhanh, vừa tức giận vừa bất đắc dĩ nhưng điều khiến anh trơ trẽn nhất là, anh vẫn còn nhớ.
 
Ôn Diễn thở dài một tiếng thật sâu.
 
*
 
Thịnh Nịnh cũng không biết mình ra khỏi quán bar như thế nào.

 
Đi một đoạn đường đụng trúng rất nhiều người, có người không thèm để ý, có người bảo cô đi nhớ nhìn đường một chút.
 
Thịnh Nịnh giống như vừa điếc vừa câm, giống như con zombie chạy trốn khỏi quán bar.
 
Hiện tại cô cần hít thở không khí trong lành, chờ đến khi cũng đi ra, gió lạnh như dao cắt vào mặt, cuối cùng giảm bớt nhiệt độ trên mặt cô.
 
Điện thoại trong túi rung lên, cô sợ tới mức giật mình, rất sợ là tin nhắn của Ôn Diễn.
 
Ngón tay run run bấm mở điện thoại, lúc này Thịnh Nịnh mới thở phào nhẹ nhõm, là Linda.
 
Linda nhắn trên WeChat hỏi cô đi đâu rồi.
 
Thịnh Nịnh không có tâm trạng giải thích, chỉ có thể nói qua loa có lệ là mình có việc nên đi trước.
 
Linda: “Không phải là bị chị dọa chạy mất đấy chứ?”
 
Sắc mặt Thịnh Nịnh lúng túng, vội vàng phủ nhận: “Không phải”
 
Linda: “Vậy là được rồi.”
 
Linda: “Chị vừa trêu chọc em, chị cũng thẳng, thẳng hơn vàng 24k nữa.”
 
Sau đó, Linda giải thích cho cô trên WeChat về nội dung của trò chơi là gì.
 
Mỗi tổ được phát một tờ khăn giấy, hai người cắn một đầu khăn giấy, trong thời gian quy định, tổ nào dùng khăn giấy xé đến mức nhỏ nhất coi như thắng.
 
Chỉ có thế thôi à?
 
Nói gì mà lè lưỡi, hại Thịnh Nịnh cho rằng là trò chơi quy mô lớn gì, còn có thể chơi lớn đến mức này.
 
Thịnh Nịnh: “...”
 
Linda: “Có điều em là nụ hôn đầu, ngại cũng bình thường mà, chị hiểu~”
 
Thịnh Nịnh không muốn rối rắm vấn đề hôn hay không hôn nữa, bây giờ cô không nghe chữ này nổi nữa.
 
Đứng ở ngoài gió lạnh lâu như vậy, lý trí cũng tìm về được rồi.
 

Trên đường phố người đến người đi, Thịnh Nịnh cứ đứng ngơ ngác như vậy, cô dần dần tỉnh táo lại, cũng chậm rãi ý thức được mình vừa mới nói gì, làm gì với Ôn Diễn trong phòng bar.
 
Nói gì cũng không quan trọng, dù sao cũng không phải là lần đầu cô không biết lớn biết nhỏ với anh. Vấn đề là cô đã làm gì?
 
Cô đã làm gì?
 
Cô vừa làm gì??? Cô điên rồi hả!!!
 
Hôm nay cô không uống rượu, không thể dùng cớ uống rượu nổi điên để giải vây cho mình nữa, cô hoàn toàn ở trong trạng thái tinh thần bình thường và tỉnh táo làm chuyện như vậy với Ôn Diễn.
 
Nhất thời, Thịnh Nịnh sợ hãi đến mức ngồi xổm xuống, sụp đổ ôm đầu, dùng sức cào cào tóc mình.
 
Cô cũng không biết mình ngồi xổm ở cửa quán bar, dùng thời gian dài để “trùng tu” tam quan*, tóm lại người gọi lại ba hồn sáu phách của cô cũng là người khiến cô thất hồn lạc phách nhất.
 
*Thế giới quan hay vũ trụ quan; Nhân sinh quan; Giá trị quan
 
Ôn Diễn ngồi bĩnh tĩnh trong phòng thật lâu mới rời khỏi quán bar, nghĩ thầm lúc này chắc Thịnh Nịnh cũng chạy đi trước rồi.
 
Sau đó đi ra thì thấy cô gái ngồi xổm ở cửa quán bar, cô đơn một mình co ro thành một cục, bánh trôi không có chân càng giống bánh trôi hơn.
 
Anh xoa xoa giữa mày, mím môi do dự một lát, vẫn đi về phía cô.
 
“Sao cô còn chưa đi?”
 
Thịnh Nịnh vừa nghe là biết giọng của anh, nội tâm căng thẳng, cả người cứng ngắc, xấu hổ chiếm hết IQ, chỉ có thể tiếp tục giả điếc giả câm, càng ôm chặt đầu gối thêm, mặt cũng vùi càng sâu hơn.
 
Ôn Diễn thấy cô chậm chạp không nhúc nhích cau mày nói: “Đứng lên, tôi đưa cô về.”
 
Đùa à, anh đưa cô về? Vậy chẳng phải là phải ngồi một mình với anh nữa à?
 
Thịnh Nịnh mạnh mẽ đứng lên, giơ cánh tay kéo mũ bông cực lớn trên đầu che lại, dùng một vòng lông nhân tạo xung quanh mũ che mặt thành công
 
“Không cần.” Thịnh Nịnh cố gắng dùng giọng điệu rất bình tĩnh để từ chối: “Tôi tự đi taxi cũng được.”
 
Cô vừa mới đi được hai bước thì bị Ôn Diễn túm mũ lại.
 
Mũ bị kéo ra, Thịnh Nịnh lập tức cướp mũ lại rồi vội vàng đội lên lại.
 
“Cô cố chấp gì đấy?” Vẻ mặt Ôn Diễn không kiên nhẫn: “Tôi đưa cô về không an toàn à?”
 
Thịnh Nịnh giật giật môi: “Vậy cũng không chắc.”
 
Ôn Diễn bị cái giọng âm dương quái khí của cô làm cho sững sờ, chờ phản ứng lại thì hung dữ thấp giọng phản bác lại: “Chả lẽ vừa rồi là tôi cắn cô sao?”
 
Nghe anh lại nhắc tới chuyện vừa rồi, trong nháy mắt mắt Thịnh Nịnh trợn to, cả người run lên, không kịp suy nghĩ chi hết, cất bước bỏ chạy.
 
Chỉ là chạy không thành công, Ôn Diễn đã túm lấy cô từ phía sau rồi mạnh mẽ kéo cô đi về phía xe.
 
Hai người có ngoại hình xuất sắc trên đường cái anh kéo tôi đẩy, đặc biệt là người đàn ông kia, quần áo cả người quý phái, người đi ngang qua cũng không nhịn mà nhìn thêm hai lần nhưng cũng không ai có ý định đi lên ngăn cản, bởi vì đây là phố quán bar cho nên tất cả mọi người đều hiểu rõ nhưng không ai nói.
 
Ôn Diễn bị ánh mắt của người qua đường nhìn chằm chằm đến sắc mặt khẽ cáu.
 
“Câm miệng lại.” Anh trừng mắt nhìn Thịnh Nịnh, lạnh lùng uy hiếp nói: “Nếu ầm ĩ nữa thì tôi sẽ cắn anh.”
 
Thịnh Nịnh kinh hoảng, nhìn thấy vết thương nhỏ trên môi dưới của anh, so với màu môi nhàn nhạt, màu đỏ tươi cực kì nổi bật.
 
Cô vừa chột dạ vừa xấu hổ, suy nghĩ đã hồn bay về chầu trời, chỉ có thể ngơ ngác bị người ta kéo tay đi.
 
Chờ khi Ôn Diễn ném cô vào trong xe, Thịnh Nịnh mới ý thức được, anh thật sự muốn đưa cô về.
 
Đoạn đường này ít nhất cũng nửa tiếng đồng hồ, vậy đây cũng là nửa tiếng trước khi cô nghẻo, cô và Ôn Diễn phải ở một mình với nhau.
 

Nghĩ đến điểm này, sự xấu hổ từ lòng bàn chân lan tràn lên đỉnh đầu và khuếch tán khắp toàn thân khiến cả người cô nổi da gà.
 
Cô phản ứng lại nên vội vàng muốn mở cửa nhưng lại phát hiện không mở cửa được.
 
“Tôi muốn xuống xe!”
 
Mở vài cái mà cửa không nhúc nhích, Thịnh Nịnh biết Ôn Diễn đã nhấn nút khóa xe, cũng khóa cửa xe bên ghế lái phụ cho nên cô không mở được.
 
Nhưng lúc này cô đã xấu hổ đến mức không có cách nào để dừng lại, lo lắng ngơ ngác sẽ khiến cô không hít thở nổi nên chỉ co thể ngu ngốc mà lặp đi lặp lại hành động kéo cửa.
 
Ôn Diễn trầm giọng hỏi: “Cô định tháo nó ra luôn à?”
 
Thịnh Nịnh không để ý tới anh, tiếp tục “tra tấn” tay cầm của cửa xe.
Nhìn phản ứng liều mạng muốn chạy trốn, không muốn ở cùng một chỗ với mình, người đàn ông càng nhìn càng phiền não nên cố ý uy hiếp cô.
 
“Làm hư nhớ đền tiền.”
 
Vừa nhắc tới tiền, quả nhiên Thịnh Nịnh dừng động tác.
 
Ôn Diễn: “...”
 
Thịnh Nịnh thì thầm: “Tôi muốn xuống xe.”
 
Người đàn ông hung hăng chậc một tiếng, chất vấn cô: “Chỗ nào của chiếc xe này không lọt vào mắt cô, cô tình nguyện ngồi taxi cũng không muốn ngồi ở đây?”
 
Cô vẫn bướng bỉnh nói: “Tôi muốn xuống xe.”
 
Ôn Diễn không nói chuyện nữa, trực tiếp khởi động xe, hai ba vòng lái sang đường cái rồi hòa vào dòng xe chảy xiết.
 
“Tiếp đi.” Ôn Diễn lạnh lùng nói: “Không sợ chết thì xuống xe đi.”
 
Thịnh Nịnh lập tức chửi bới: “Con mẹ anh đồ Ôn Diễn chó má! Cuối cùng chủ nghĩa tư bản sẽ bị chủ nghĩa xã hội đánh bại! Anh sẽ chịu báo ứng!”
 
Sau đó nắm tay thành quyền, đập anh một cú rõ to.
 
“Cô muốn động tay động chân thì xuống xe rồi động.” Ôn Diễn kêu lên một tiếng, nhìn chằm chằm tình hình giao thông phía trước, một tay nắm chặt tay lái, một tay nắm lấy tay cô ấn xuống, lớn tiếng cảnh cáo: “Ở trên xe náo loạn với tôi, cô không muốn sống hả?”
 
Anh ta là thằng cha già, chết hay không không quan trọng, mình vẫn còn trẻ như vậy, mình không nên chết.
 
Sau khi nghĩ thế Thịnh Nịnh thu nắm đấm của mình lại.
 
Nhìn dáng vẻ Ôn Diễn và vết thương trên môi, cô sụt sịt hít mũi, cuối cùng không kìm nước mắt được.
 
Khi từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, Thịnh Nịnh vừa lau nước mắt vừa mạnh mẽ mắng anh là đồ đàn ông thúi.
 
Ôn Diễn nghe thấy tiếng nức nở của cô, lúc này anh cũng thở dài, rõ ràng vừa rồi anh cố ý không đề cập đến chuyện hai người hôn nhau trong tình huống tức giận như vậy nhưng luôn có những tình huống mới xảy ra ngoài ý muốn.
 
Anh bất lực nói: “Sao cô lại khóc? Tôi cũng không mắng cô.”
 
Thịnh Nịnh không thể nói rằng cô xấu hổ nên khóc, quá mất mặt rồi.
 
Theo lý mà nói, cô nhất thời hồ đồ hôn người ta thì nên dám làm dám chịu nhưng cô không dám làm cũng không chịu nổi.
 
Nếu là đàn ông, chắc chắn cô sẽ bị thoá mạ là đồ cặn bã xã hội.
 
Bây giờ Thịnh Ninh chỉ muốn tìm một nơi nào đó không có Ôn Diễn để bình tâm, để không gặp Ôn Diễn cô còn định tuần sau sẽ xin nghỉ phép, không đi công ty làm việc nữa.
 
Cô lắc đầu nguầy nguậy, vừa khóc vừa hét: “Anh thì biết cái gì, ở với anh tôi sẽ chết, tôi sẽ chết thật đó.”