Có Phải Anh Muốn Quỵt Nợ

Chương 20: Chương 20

Người phục vụ phụ trách dẫn đường dẫn Ôn Diễn và Thịnh Nịnh vòng qua khu bình dân chung rồi vòng qua hành lang đi đến phòng riêng.
 
Tuy rằng nhà hàng Michelin này phải đặt chỗ trước, Ôn Diễn không phải là khách hàng VIP thường xuyên nhưng quản lý cao cấp ở đây đều biết anh. Bình thường anh có thể hẹn ăn cơm riêng tư ở đây đã được xem là vẻ vang cho nơi này rồi, cho nên anh không cần phải đặt trước, muốn vào, nhà hàng cũng không thể không cho vào.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vì vậy, Ôn Diễn không đặt trước nhưng được người phục vụ dẫn đến phòng bao tốt nhất, anh cũng không nghi ngờ gì.
 
"Mời hai vị vào."
 
Ôn Diễn bước vào trước, đèn trong phòng bao vẫn chưa bật. Nguồn ánh sáng duy nhất là cảnh đêm đèn neon bên ngoài cửa sổ thủy tinh được tô điểm thêm những bông tuyết.
 
Không thấy Ôn Chinh và bạn gái, Ôn Diễn cảm thấy có gì đó không đúng, nhíu nhíu mày theo bản năng.
 
Khu vực CBD* nòng cốt ở vành đai ba phía Đông tấc đất tấc vàng, diện với phòng bao chính là tòa nhà Trung Tín, đèn đuốc sáng trưng không bao giờ tắt. Thịnh Nịnh đã từng nhìn thấy một vài bức ảnh mà các blogger nhà giàu đăng lên đều là những tòa nhà cao tầng tương đương, nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng nhà hàng cao cấp lại bị mất điện.
 
*CBD = Central Business District: Khu trung tâm thương mại
 
Thịnh Nịnh đi theo Ôn Diễn vào phòng bao.
 
Cô hơi mông lung, nhìn Ôn Diễn: "Bọn họ đâu?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sắc mặt Ôn Diễn bình tĩnh, nghiêng đầu chuẩn bị hỏi người phục vụ xảy ra chuyện gì thì đèn trong phòng bao lập tức sáng lên.
 
Cả hai người đều giật mình, cuối cùng cũng nhìn thấy trang trí của toàn bộ phòng bao.
 
Gói cầu hôn cổ điển. Toàn bộ phòng bao đều tràn ngập bóng bay màu hồng và đèn nhỏ, cánh hoa trải khắp sàn và vải lụa satin phủ lên các bức tường xung quanh và trên bức tường sặc sỡ nhất viết một câu tiếng Anh hoa mỹ:
 
"Will you marry me?"
 
Không biết ai là người đầu tiên phát minh ra lời cầu hôn này nhưng một khi nó được lan truyền thì sẽ kéo dài bất tận. Tình yêu là thói quen, không có gì mới mẻ, dùng vô số phương pháp, bây giờ tận mắt nhìn thấy, vẫn không khỏi thở dài trong lòng.
 
Cảnh cầu hôn này rất mang tính thiếu nữ, rất lãng mạn, rất ý nghĩa.
 
Con nhóc Thịnh Thi Mông này đúng là rất có năng lực.
 
Thịnh Nịnh vẫn còn đang sững sờ, hai nhân vật phụ phản diện đã có mặt, mà nam chính nữ chính đâu?
 
Trên bàn có nến và đồ ăn phương Tây phong phú. Lúc này người phục vụ đẩy một chiếc xe thức ăn nhỏ đi vào, theo sau là mấy người phục vụ mặc đồng phục, trên tay cầm các loại sâm panh và pháo chúc mừng.
 
Chiếc xe thức ăn nhỏ được trang trí tinh xảo và dễ thương, giống như một chiếc xe hoa, chở một chiếc bánh kem cầu hôn ba tầng. Tầng trên cùng của chiếc bánh kem đặt một hộp nhẫn màu xanh bạc hà.
 
Người phục vụ đi đến trước mặt Thịnh Nịnh mở chiếc hộp ra .
 
Chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh chói lóa, xung quanh không có viên kim cương nào tô điểm, chỉ có một viên kim cương chủ chốt, liếc mắt một cái có thể nhìn ra viên kim cương này cũng phải nặng năm cara.
 
Lúc này trong phòng bao vang lên tiếng nhạc, một giọng nam trầm thấp hát tiếng Anh.
 
"I see you standing there
And I can’t help but stare
Im ready to bring
Your wedding ring
On the day that we met
I wanted to ask

If you’d be by my side forever."
 
"I love you three thousand."
 
*Bài hát: I love you 3000
 
Bài hát cầu hôn rất kinh điển. Trong cuộc đời này Thịnh Nịnh chưa bao giờ bởi vì bản thân là sinh viên ngành phiên dịch, nghe hiểu tiếng Anh mà cảm thấy xấu hổ như vậy.
 
Da đầu cô tê dại, mỗi một tế bào từ lòng bàn chân cho đến mái tóc đều kêu lên hai chữ xấu hổ. Đủ các loại phản ứng bất lực như sóng thủy triều dồn lên não. Tuy lúc này cô tỉnh táo nhưng cô lại hận mình không phải là người chậm phát triển trí tuệ.
 
Thịnh Nịnh nhìn Ôn Diễn theo bản năng.
 
Lông mày của người đàn ông này không hề giãn ra kể từ khi anh nhìn thấy sự trang bày trong phòng bao này, đặc biệt là sau khi nhìn thấy chiếc nhẫn cầu hôn này.
 
Không hiểu sao phản ứng kịp.
 
Lúc này, người phục vụ lên tiếng: "Tổng giám đốc Ôn nói anh ấy là người hay xấu hổ, không biết mở miệng nói sao. Bài hát này đại biểu cho tấm lòng anh ấy dành cho cô."
 
Ôn Diễn: "?"
 
Con ngươi của Thịnh Nịnh chấn động: "...."
 
Sau đó tất cả mọi người bắt đầu hét lên: "Gả cho anh ấy đi! Gả cho anh ấy đi! Gả cho anh ấy đi!"
 
Thịnh Nịnh sợ hãi lùi về sau mấy bước.
 
Hiểu lầm gì không vậy?
 
Mà giữa tiếng hò hét đồng thanh của những người phục vụ, sắc mặt của Ôn Diễn càng ngày càng âm trầm. Bởi vì ở đây có người ngoài, anh không thể phản ứng quá nóng nảy được.
 
Người đàn ông đưa tay lên, day day trán hít thở thật sâu mấy hơi, lồng ngực phập phồng dữ dội, đoán chừng là nhẫn nhịn một lúc lâu mới cố gắng khắc chế được kích động muốn ném hết mọi thứ trong căn phòng này ra ngoài.
 
Thịnh Nịnh đi tới, nói nhỏ: "Có phải là nhầm người rồi không?"
 
“Nếu không thì sao?” Ôn Diễn trầm mặc nhìn cô, lạnh lùng cười chế nhạo: “Chẳng lẽ tôi đi cầu hôn cô?"
 
Lúc này tất cả mọi người trong phòng bao đều bị áp suất không khí dưới không độ toát ra từ Ôn Diễn mà cảm thấy xấu hổ. Mấy người phục vụ không hiểu tại sao sắc mặt của nam chính lại u ám, còn nữ chính thì lại mờ mịt như vậy.
 
Thịnh Nịnh: "..."
 
Hung dữ với cô làm gì. Cô cũng là người bị hại mà.
 
Ôn Diễn cầu hôn cô, vậy nhất định không phải anh điên thì cô cũng điên rồi.
 
Nếu không thì cả hai người bọn họ đều bị bệnh tâm thần hết.
 
Thịnh Nịnh hít sâu một hơi, đột nhiên dịu dàng nói: "Anh yêu."
 
Mí mắt Ôn Diễn chợt nhảy lên, trừng mắt nhìn Thịnh Nịnh hỏi: "Cô gọi tôi là gì?"
 
Cô bị anh nhìn chằm chằm hơi sợ hãi, nhưng lúc này cô lại nổi lên tính phản nghịch, đặc biệt muốn dạy cho nhà tư bản kiêu ngạo này một bài học.
 
Thịnh Nịnh bày ra bộ mặt áy náy.
 

"Cảm ơn anh đã chuẩn bị cho em điều bất ngờ này, em thực sự rất vui."
 
".... Nhưng xin lỗi, em vẫn chưa sẵn sàng."
 
Đột nhiên Ôn Diễn mở mắt ra.
 
Nói xong mấy câu thoại này, Thịnh Nịnh không dám nhìn vào mặt Ôn Diễn, giả vờ bộ dạng khóc thành tiếng, hai tay ôm mặt, chạy khỏi phòng bao trong bộ dạng nữ chính truyện tranh Nhật Bản tiêu chuẩn.
 
"Thịnh Nịnh!"
 
Ôn Diễn ở phía sau càng gọi cô, cô càng chạy nhanh hơn.
 
Mà người đàn ông bị cô bỏ lại trong phòng bao vẫn còn chưa hồi phục lại tinh thần trong cảnh ngộ ngớ ngẩn từ "Không hiểu sao trở thành người đi cầu hôn còn cmn bị từ chối", lại còn phải nhận lấy các loại ánh mắt phức tạp của những người phục vụ xung quanh theo dõi toàn bộ quá trình này, ví dụ như "Trời đất quỷ thần ơi, người phụ nữ kia từ chối lời cầu hôn của tổng giám đốc Ôn, thật sự là một người không chịu cúi đầu trước tiền tài"," Không ngờ Vương lão ngũ kim cương cao cấp như tổng giám đốc Ôn lại có một ngày bị từ chối lời cầu hôn", "Huhuhu chuyện tốt như thế này sao không rơi trúng đầu tôi chứ","Đm thật muốn phát trực tiếp cảnh này lên vòng bạn bè ghê".
 
Cũng may Ôn Diễn là người cần mặt mũi, nhưng anh là người đàn ông có giáo dưỡng, cho dù có tức giận đến mấy vẫn nhịn được, không có hành động bạo phát với những đồ trang trí sặc sỡ trong căn phòng này.
 
“Ôn Chinh đâu?” Ôn Diễn xanh mặt nói: “Nói nó lăn ra đây giải thích!"
 
-
 
Làm sao Ôn Chinh có thể chờ anh trai đến tìm anh ta tính sổ được, tất nhiên là cao chạy xa bay lâu rồi.
 
Sau khi gọi một đĩa hàu tươi, Thịnh Thi Mông mới ăn hai con thì Ôn Chinh nói có việc gấp, buổi hẹn hò đành phải kết thúc sớm.
 
Thịnh Thi Mông luôn là một cô bạn gái nghe lời, mặc dù tiếc một bàn đồ ăn ngon nhưng cô ấy vẫn ngoan ngoãn rời khỏi nhà hàng với Ôn Chinh.
 
Trên đường, Ôn Chinh lái xe, ánh mắt tập trung nhìn con đường phía trước nhưng không biết đang suy nghĩ gì, thỉnh thoảng đột nhiên bật cười.
 
"Rốt cuộc là anh đang cười gì vậy?” Thịnh Thi Mông không hiểu hỏi: “Anh cười suốt cả quãng đường đi rồi đó."
 
Ôn Chinh vẫn cười, giọng điệu nhàn nhạt: "Không có chuyện gì."
 
Thịnh Thi Mông nhớ đến chuyện trước đó Ôn Chinh đã nói với cô ấy trong nhà hàng, tò mò hỏi: "Người sắp giải quyết được chuyện lớn cả đời là bạn của anh không? Cho nên anh mới vui vẻ thay cho anh ấy như vậy."
 
“Không phải bạn bè.” Ôn Chinh dừng lại, nói: “Quan hệ còn sâu hơn cả bạn bè nữa.”
 
Sau đó không hiểu sao lại bổ sung: "Là đàn ông."
 
“Em không hỏi giới tính.” Thịnh Thi Mông cũng cười: “Vậy đó là cầu hôn đúng không?"
 
"A, em đoán ra rồi? Đó là cầu hôn."
 
"Vậy tại sao lúc nãy anh không qua đó chúc mừng?"
 
Ôn Chinh nhướng mày, lười biếng nói: "Không cần. Giữa anh và anh ấy không cần những phép tắc kia."
 
Thực ra anh ta không đến chúc mừng là vì không muốn chết ngay tại chỗ.
 
Thịnh Thi Mông hơi tiếc nuối nói: "Nếu anh đi, em cũng có thể thuận tiện chứng kiến ​​chuyện đó."
 
Con người vốn yêu thích drama, cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy cảnh cầu hôn thực sự, trước giờ chỉ mới nhìn thấy trên TV thôi.
 

Không biết cầu hôn ngoài đời thực có lãng mạn như vậy không.
 
Ôn Chinh hỏi: "Em thích hả?"
 
Thịnh Thi Mông nói: "Không có cô gái nào lại không thích nó cả."
 
Ôn Chinh hỏi: "Vậy lần sau anh cũng sẽ chuẩn bị cho em."
 
"A? Không cần." Thịnh Thi Mông sảng khoái lắc đầu: "Anh đối xử với em đã đủ tốt rồi. Ở bên cạnh anh, em rất hạnh phúc, không cần những thứ kia."
 
Ôn Chinh cười nhẹ, sau đó tiếp tục lái xe.
 
Cô ấy là một cô gái rất rõ ràng. Bình thường nói rất nhiều lời đường mật, cô ấy luôn nắm chặt điểm giới hạn, tuyệt đối không vượt quá đà.
 
Đối với một công tử phóng đãng vui chơi giữa nhân gian như Ôn Chinh, anh ta hưởng thụ tình yêu, hưởng thụ ánh mắt thâm tình của phụ nữ nhìn anh ta, nhưng lại không thích những người phụ nữ nhầm sự hưởng thụ này thành tình yêu độc nhất vô nhị, mà yêu cầu anh một thân phận cao hơn.
 
Đột nhiên anh ta nổi lên tâm tư muốn trêu chọc cô ấy, giọng điệu hơi thản nhiên: "Vậy nếu hôm nay anh cầu hôn em thì sao? Em sẽ đồng ý chứ?"
 
Thịnh Thi Mông hơi kinh ngạc nghiêng đầu nhìn anh ta. Ôn Chinh nhìn Thịnh Thi Mông cười, lặp lại câu hỏi: "Sao? Em đồng ý không?"
 
“Giữa chúng ta có quá nhiều khác biệt.” Câu đầu tiên cô nói sự thật, câu thứ hai là tự đặt mình vào vị trí thấp hơn, nhẹ nhàng cầu xin anh ta: “Vì vậy anh đừng nói những lời khiến em mơ mộng nữa, được không?"
 
Ôn Chinh sững sờ một chút, sau đó ngón tay nắm chặt vô lăng, trái tim giống như bị một bàn tay nào đó bóp chặt, hơi đau nhức.
 
Anh ta mở miệng, giống như chuẩn bị nói một câu rất dài nhưng cuối cùng anh ta lại chỉ nhỏ giọng nói: "Được, không nói."
 
-
 
Từ cái giây phút Thịnh Nịnh chạy đi, cô cực kỳ hối hận.
 
Bởi vì kết cục của trò đùa dai nhà tư bản khó mà đoán được.
 
Tính nóng nảy của con người đến nhanh mà đi cũng nhanh. Lúc gây rối, trong đầu đều nghĩ làm thế nào để mạo phạm đối phương. Khi bình tĩnh lại mới nhận ra bản thân đã gây ra một tai họa lớn.
 
Mà điều quan trọng nhất, là vì cô vội vàng chạy đi, cô đã quên cầm áo khoác lông vũ của cô lúc nãy đưa cho người phục vụ trong nhà hàng.
 
Cúi đầu nhìn xuống chiếc váy mình đang mặc, đẹp thì đẹp nhưng nhiệt độ bên ngoài là dưới 0 độ, cho dù có đẹp đến đâu cũng không thể mặc như vậy ra bên ngoài được.
 
Thịnh Nịnh thở dài, không còn cách nào khác ngoài việc quay lại lấy áo khoác.
 
"Ngài Ôn đi chưa?"
 
Nhân viên lễ tân nhẹ nhàng: "Xin hỏi ngài đang hỏi đến ngài Ôn nào?"
 
Ngày hôm nay nhà hàng của bọn họ tiếp đón hai ngài Ôn.
 
Thịnh Nịnh: "Hả?"
 
Cô nhanh chóng phản ứng lại, Ôn Chinh cũng là ngài Ôn.
 
Cô vừa định nói Ôn Diễn, thì nhìn thấy vị Ôn Diễn kia đang đứng cách cô không xa, gương mặt băng giá nhìn cô, trên cánh tay anh khoác chiếc áo khoác đen của anh và cả áo khoác lông vũ của cô.
 
Ôn Diễn thật sự rất tức giận. Trong một khoảng thời gian ngắn bị hai kẻ khốn đùa giỡn, đặc biệt là cái người trước mặt, vậy mà còn dám quay lại.
 
"Gan thật lớn, còn dám quay lại đây."
 
Lúc này hai chân cô không khống chế được, xoay người muốn bỏ chạy.
 
Anh sải bước đi đến phía trước, chân dài bước hai ba bước đã đuổi kịp, kéo lấy cánh tay cô, cưỡng chế cô xoay người lại.
 
Thịnh Nịnh bị anh túm lấy cánh tay, không chạy được, chỉ có thể cam chịu số phận nhận lấy ánh mắt lưỡi dao lạnh như băng của anh.
 
Người nhà họ Ôn đều thuộc loại tướng mạo tuấn tú cường tráng đó, chủ yếu là bởi vì ông Ôn Hưng Dật cũng không tệ. Lúc còn trẻ là soái ca phương Bắc điển hình, mày rậm mắt to, cao ráo đẹp trai. Đôi mắt cũng mạnh mẽ thâm sâu. Mỗi lần quét mắt nhìn người khác đều khiến cho người đó có cảm giác áp lực đè nặng.

 
Mẹ của Ôn Diễn và Ôn Chinh là người gốc Tô Hồ. Hai đứa con trai đều di truyền một nửa gen của bố mẹ, vì vậy lại có cảm giác dịu dàng từ trong xương.
 
Mặc dù lúc này người đàn ông rất tức giận, trong mắt đều là sự phẫn nộ nhưng không phải là loại cảm xúc muốn giết người trước mặt.
 
Vì vậy hôm nay cô không chết được.
 
Thịnh Nịnh nuốt một ngụm nước bọt, giãy giụa cánh tay, nói: "Ngài Ôn, nam nữ thụ thụ bất thân."
 
Người đàn ông ghét bỏ liếc nhìn cô một cái, lập tức buông cô ra.
 
“Đàng hoàng một chút, chạy gì mà chạy.” Anh ném áo khoác cho cô: “Cô lại chạy nữa, để xem cô có thể chạy đến đâu."
 
Thịnh Nịnh ôm áo khoác lông vũ, hỏi nhỏ: ".... Vì vậy đã giải quyết xong hiểu lầm rồi?"
 
Ôn Diễn hỏi ngược lại: "Cô nói xem? Nếu không chỉ biết bỏ chạy giống như cô?"
 
Đại khái là đã giải thích rõ ràng với những người phục vụ rồi.
 
“Coi như là anh được tập luyện trước đi.” Dù sao thì hiểu lầm này cũng rất thực tế. Thịnh Nịnh dứt khoát đập vỡ nồi an ủi anh: “Dù sao thì sau này anh cũng phải cầu hôn bạn gái mà.”
 
Ôn Diễn không thèm để ý đến cô, khinh thường hừ lạnh một tiếng.
 
Nhìn thấy phản ứng của anh, Thịnh Nịnh không tự chủ tưởng tượng ra cảnh cầu hôn. Người đàn ông này ngay cả đầu gối cũng không quỳ xuống, thân cao đứng ở trước mặt đối tượng cầu hôn như vậy, còn trưng bộ mặt lạnh lùng ngạo mạn nói với người ta -
 
Anh định kết hôn với em, nếu em đồng ý thì quỳ xuống khấu tạ thánh ân đi .
 
"...."
 
Bị trí tưởng tượng của mình làm cho cạn lời, cô không nói gì.
 
Lúc này trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, Thịnh Nịnh duy trì sự im lặng. Còn Ôn Diễn thì bởi vì chuyện hiểu lầm lúc nãy mà hơn nửa ngày vẫn chưa hồi phục lại tâm trạng.
 
Sống nhiều năm như vậy, anh chưa từng gặp chuyện hiểu lầm xấu hổ nào lớn như vậy.
 
Không biết thang máy dừng ở tầng mấy, cửa mở ra cũng không có người đi vào. Người đàn ông tưởng đến nơi rồi nên cất bước đi ra ngoài.
 
Thịnh Nịnh: "Còn chưa đến!"
 
Cô nắm lấy cánh tay anh theo bản năng.
 
Ôn Diễn định thần lại, mặt hơi xấu hổ rồi lập tức hất tay cô ra.
 
"Đừng chạm vào tôi."
 
Thịnh Nịnh thật sự phục anh luôn.
 
Lúc nãy anh nắm cánh tay cô, cô là một người phụ nữ mà phản ứng còn không lớn như vậy.
 
Anh là một người đàn ông, còn cách một lớp áo quần, anh mẫn cảm cái rắm.
 
Cửa thang máy lại đóng lại, Thịnh Nịnh híp mắt, cố ý bước mấy bước tới gần.
 
"Không phải ngài mắc chứng sợ phụ nữ đó chứ?"
 
Vì vậy cấp dưới thân cận của anh đều là đàn ông.
 
Cô ngẩng cao đầu nhìn anh. Trên cổ cô không có bất kỳ một trang sức đeo cổ tô điểm nào, lúc Ôn Diễn nhìn xuống, ánh mắt  nhìn xuống dưới xương quai xanh sạch sẽ trắng như tuyết nổi bật dưới nền váy đen theo bản năng.
 
Người đàn ông nhanh chóng mở mang tầm mắt, bình tĩnh nói: "Tôi sợ một viên bánh trôi không có da, không cần mặt mũi, còn ăn mặc không đàng hoàng nữa."